Khi Lý Hanh Dư cảm thấy cực kỳ bối rối thì Vương Tử Quân mỉm cười đi về phía bên này, Lý Hanh Dư thật sự giống như một người tàng hình, muốn bỏ chạy đi ngay.
Chủ động bắt chuyện hay là chờ Vương Tử Quân đi đến rồi nói? Hai ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển trong đầu làm cho Lý Hanh Dư cảm thấy rối loạn.
Vương Tử Quân lại đưa tay ra.
Lý Hanh Dư đưa tay ra theo bản năng thế nhưng lại rơi vào khoảng không, vì Vương Tử Quân mỉm cười duỗi tay với Nguyễn Chấn Nhạc: - Bí thư Nguyễn, không ngờ ngài cũng đến đây dùng cơm, đúng là quá trùng hợp.
Nguyễn Chấn Nhạc đưa tay bắt chặt tay Vương Tử Quân rồi lắc lắc vài cái nói: - Chủ tịch Vương, đã nhiều ngày không gặp, ngài về thủ đô từ khi nào vậy?
Hai người Nguyễn Chấn Nhạc và Vương Tử Quân tỏ ra nhiệt tình giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại, đám người nơi đây có nhiều kẻ biết chuyện Nguyễn Chấn Nhạc làm chim gãy cánh ở tỉnh Sơn Nam, đặc biệt là Lý Hanh Dư, cũng vì nguyên nhân này mà hắn cố ý tiến thêm một bước tiếp xúc với Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc nở nụ cười dùng giọng thân thiết hỏi: - Chủ tịch Tử Quân cũng dùng cơm ở đây sao? Như vậy tôi tham gia với có được không?
Dựa theo trí thông minh của Nguyễn Chấn Nhạc, tất nhiên hắn phải là người cực kỳ đúng mực ở phương diện đối nhân xử thế, hắn chỉ muốn dùng câu nói này để hỏi xem Vương Tử Quân dùng cơm với ai. Với địa vị hiện tại của Vương Tử Quân, có thể tự mình chờ ở nơi đây, căn bản là không có mấy người có được đãi ngộ như vậy.
- Có vài người bạn từ dưới quê lên, ngài cũng không biết bọn họ, thế nên cũng không muốn làm chậm trễ thời gian của ngài. Vương Tử Quân cười cười thuận miệng nói.
Nguyễn Chấn Nhạc chủ động lấy lòng nhưng Vương Tử Quân chủ động từ chối, điều này làm cho Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy khó thể nhịn được, thế là không khỏi nói: - Chủ tịch Tử Quân, anh như vậy là không đúng, bạn bè của anh là bạn bè của tôi, anh cần gì phải để tôi xa rời như vậy?
- Không phải tôi không muốn uống vài ly với bí thư Nguyễn, thế nhưng thật sự là khách mời này là người mà ngài không biết. Vương Tử Quân kiên trì nói.
- Có người nào quen biết nhau từ nhỏ chứ? Gặp mặt không phải sẽ thành quen sao? Vương Tử Quân càng nói như vậy thì Nguyễn Chấn Nhạc càng hiếu kỳ, nếu như có thể công khai thì anh cần gì phải che giấu như vậy?
Vương Tử Quân thở dài nói: - Nếu như bí thư Nguyễn đã kiên trì như vậy, tôi mời ngài uống vài ly cho vui.
Sau khi ngồi vào bàn rượu thì nguyễn chấn nhạc có chút khó chịu, rốt cuộc là mình lòng dạ hẹp hòi suy đoán lung tung về Vương Tử Quân sao? Bây giờ thì quá tốt rồi, nếu lời nói của Vương Tử Quân là thật, như vậy mình cũng không dễ đứng lên bỏ đi.
Sau khi khách đi đến nơi thì vẻ mặt Nguyễn Chấn Nhạc có chút gò ép, vì vị trí cao cấp nhất của đám khách mời phía Vương Tử Quân chỉ là hai cán bộ cấp cục, là bí thư và chủ tịch huyện.
Tuy Nguyễn Chấn Nhạc không quan tâm đến hai người kia, thế nhưng dù gì thì hắn cũng là người có thân phận, chẳng qua ba người khách còn lại làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Tào Chân Nhi là người thích sạch sẽ, Nguyễn Chấn Nhạc kết hôn với Tào Chân Nhi vài năm, xem như mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng có thói quen giữ vệ sinh. Hắn nhìn đám người ăn mặc không quá đường hoàng, thế là cảm thấy chán ngán. Đặc biệt là một ông lão lớn tuổi, ăn cơm như sói như hổ, nói chuyện thì nước miếng đã văng ra tứ tung, thật sự không đáng liếc mắt nhìn qua.
- Bác Sinh Lĩnh, ngài nên mời bí thư Nguyễn của chúng ta một ly. Bây giờ bí thư Nguyễn công tác bên cạnh lãnh đạo trung ương, những hạng mục công tác như giáo dục và hành chính đều phải liên lạc với anh ấy, chỉ cần anh ấy gọi một cuộc điện thoại, như vậy sẽ có nhiều vấn đề được giải quyết ngay lập tức. Vương Tử Quân cười cười nhìn Vương Sinh Lĩnh rồi khẽ nói.
Nguyễn Chấn Nhạc chợt sững sờ, hắn không ngờ Vương Tử Quân lại ép mình phải làm việc. Mặc dù hắn có thể từ chối, thế nhưng vừa rồi hắn đã mở miệng nói lời khách khí với lão nông kia, mình và Vương Tử Quân là bạn, căn bản không phải là người ngoài, thế nên có việc gì cứ nói.
Những lời khách sáo thế này không thể coi là thật, không ngờ Vương Tử Quân có điểm tựa thì bò lên, ném việc cho mình. Điều này không khỏi làm cho Nguyễn Chấn Nhạc có chút không thoải mái.
Vương Sinh Lĩnh nâng ly rượu lên nói: - À...Bí...Bí thư Nguyễn, tôi đại biểu năm trăm hộ dân của thôn Vương Gia Câu cảm ơn ngài, chén rượu này mời ngài...Tôi uống trước.
Mặc dù Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy khóe miệng ông lão bên kia còn dính đầy nước bọt rất khó coi, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được phải nói: - Bác trai, bây giờ các cấp tài chính đều khó khăn, chuyện này cháu không dám đánh cược, để cháu thử rồi nói sau.
- Bí thư Nguyễn, ngài cũng đừng quá khiêm nhường, thôn quê chúng tôi hoàn toàn phù hợp với điều kiện mà bộ giáo dục đặt ra, nhưng nhiều sói thì thịt ít, có nhiều người cạnh tranh nên nắm bắt được là rất khó, bây giờ không phải chỉ cần anh nói một câu là xong sao? Vương Tử Quân không chờ Nguyễn Chấn Nhạc nói hết lời mà lên tiếng cắt ngang.
Khi Nguyễn Chấn Nhạc miễn cưỡng hồi phục lại tâm tình thì vị bí thư huyện ủy Nhâm Chính Thịnh bên kia đứng lên nói: - Chủ tịch Vương, tôi đại biểu cho sáu trăm ngàn hương thân phụ lão trong huyện cảm tạ ngài đã giúp đỡ, cám ơn chủ nhiệm Nguyễn đã ủng hộ, tôi...Tôi không nói gì hơn, bây giờ xin uống trước ba ly.
Nhâm Chính Thịnh nói xong thì xếp ba ly thành hàng rồi uống cạn sạch.
Nguyễn Chấn Nhạc có chút bức bối, Nhâm Chính Thịnh lên tiếng như vậy làm chắn cảm thấy khó chịu, mình là người phải vểnh mông lên làm việc, thế nhưng công lao sao lại rơi lên người của Vương Tử Quân?
Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc vẫn phải bảo trì nụ cười của mình, vì hắn không thể đánh mất phong độ. Một bữa cơm dù không quá hài lòng thế nhưng lại chấm dứt trong tiếng cười vui vẻ của mọi người.
Lý Hanh Dư nhìn đám người Vương Tử Quân cùng nhau rời đi mà không khỏi thở dài một hơi, bữa cơm hôm nay người khó xử nhất là Lý Hanh Dư. Những người khác mặc dù có cấp bậc cách xa Vương Tử Quân, thế nhưng lại không có quan hệ lệ thuộc với Vương Tử Quân, thế nên mở miệng khá tùy ý, còn Lý Hanh Dư thì khác, hắn lại là cán bộ tỉnh Mật Đông.
Vương Tử Quân có bất hòa với Nguyễn Chấn Nhạc, điều này nhiều người biết, chính mình bây giờ lại ở bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc, lại là trường hợp lén lút, điều này phải giải thích với Vương Tử Quân như thế nào? Lúc này Lý Hanh Dư thật sự cảm thấy tràn đầy lực lượng nhưng lại bất lực.
Cũng may hôm nay Vương Tử Quân không làm khó mình, hơn nữa khi mọi người uống rượu với nhau, Vương Tử Quân căn bản chỉ trò chuyện với Nguyễn Chấn Nhạc mà không chú ý đến mình.
Nhưng Lý Hanh Dư biết rõ Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không quên mình, sẽ không phải xem nhẹ mối quan hệ giữa mình và Nguyễn Chấn Nhạc như những gì biểu hiện ngày hôm nay.
Sau khi mọi người rời đi thì Lý Hanh Dư nhân cơ hội leo lên xe của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn nhìn gương mặt có chút âm trầm của Nguyễn Chấn Nhạc, thế là khẽ nói: - Chủ nhiệm Nguyễn, Vương Tử Quân chính là người như vậy, ngài cũng đừng nên quan tâm.