- Chủ tịch Vương, chủ tịch Thịnh đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài. Triệu Hiểu Bạch cung kính đi đến bên cạnh rồi nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói một câu mời chủ tịch Thịnh đi vào, sau đó hắn đi ra cửa nghênh đón Thịnh Giáp Thành. Lúc này Thịnh Giáp Thành vừa vào cửa thì Vương Tử Quân đã vươn hai tay nói: - Chủ tịch Thịnh, ngài có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại là được, thế nào lại phải phiền toái ngài đến đây? Thật sự làm cho tôi thấp thỏm lo âu.
Thịnh Giáp Thành nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân mà không khỏi có chút đắc ý, thế nhưng biểu hiện lại cười nói: - Chủ tịch Vương, có một số việc mà nói chuyện điện thoại không rõ ràng, thế nên tôi đến báo cáo với ngài.
Hai người nói chuyện rồi ngồi xuống ghế sa lông, Vương Tử Quân nói với Triệu Hiểu Bạch: - Chủ tịch Thịnh là khách quý, cậu pha trà ngon của tôi cho chủ tịch Thịnh nhấm nháp.
- Ha ha ha, chủ tịch Vương, anh nói như vậy xem như đoán được tâm tư của tôi. Trong Mật Đông này có ai không biết trà của ngài là tốt nhất? Nếu ngài nắm bắt lấy khẩu vị của tôi, như vậy sau này tôi đến nhiều lần thì ngài cũng đừng trách. Thịnh Giáp Thành nở nụ cười trêu chọc.
Sua khi Triệu Hiểu Bạch dâng trà thì Vương Tử Quân nhận ly đặt xuống trước mặt Thịnh Giáp Thành, hắn nói: - Chủ tịch Thịnh là lão lãnh đạo của tỉnh Mật Đông, căn bản hiểu rõ về tình hình của Mật Đông như lòng bàn tay, có nhiều chuyện tôi cần phải thỉnh giáo ngài, ước gì có được bàn tay Như Lai của ngài.
Vương Tử Quân nói làm cho nụ cười trên mặt Thịnh Giáp Thành càng thêm sáng lạn, lão khoát tay áo nói với vương tử quân: - Chủ tịch Vương, ngài đến Mật Đông tuy không quá dài thế nhưng mỗi việc làm đều được dân tâm, thuận dân tâm, không khỏi làm cho người ta phải dựng tay cái lên. Trước đó vài ngày tôi và các đồng chí trong hội đồng nhân dân đã tọa đàm với nhau, chúng tôi đều cực kỳ tán thưởng công tác của ngài.
- Bây giờ tỉnh Mật Đông đang ngày càng phát triển dưới sự dẫn dắt của ngài và bí thư Sầm, năng lực công tác của tôi cũng có không ít chênh lệch với ngài. Thế nhưng nếu như có chuyện gì cần, chủ tịch Vương chỉ cần nói một tiếng, tôi là người ở Mật Đông lâu năm, nói về phương diện quen thuộc thì căn bản là khá tốt.
Hai người nói vài câu đầu cơ, bầu không khí trong phòng là khá tốt, tiếng cười liên tụcvang lên. Thịnh Giáp Thành ngồi nửa giờ trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, sau đó mới cười tủm tỉm bỏ đi.
Khi Thịnh Giáp Thành rời đi thì vẻ mặt Vương Tử Quân có vài phần ngưng trọng, hắn nhìn bộ dạng rời đi của Thịnh Giáp Thành, thế là khóe miệng chợt vểnh lên một nụ cười.
Nếu so sánh với Vương Tử Quân, Thịnh Giáp Thành vẫn nở nụ cười tủm tỉm, thế nhưng nếu là người quen thuộc với chủ tịch Thịnh, sẽ thấy nụ cười của lão lãnh đạo có vài phần trào phúng.
- Chủ tịch Thịnh, bây giờ chúng ta đi đâu? Thư ký đã chờ sẵn trong phòng làm việc của Triệu Hiểu Bạch, thấy Thịnh Giáp Thành đi ra thì nhanh chóng tiến lên chào đón.
Thịnh Giáp Thành khoát tay áo nói: - Chúng ta quay về, chủ tịch Vương đã duyệt kinh phí, không cần tiếp tục đi tới đi lui nữa.
Khi Thịnh Giáp Thành đi xuống lầu thì Hà Kiến Chương cũng đang đi lên, khi thấy Thịnh Giáp Thành thì Hà Kiến Chương chợt cười nói: - Ôi, đây không phải là anh Thịnh sao? Anh đến ủy ban nhân dân tỉnh sao không đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút? Nếu người không biết còn tưởng rằng tôi có mâu thuẫn gì với ngài.
Tuy Hà Kiến Chương đang cười nhưng lời nói lại quá trắng trợn, nghe vào tai làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Thịnh Giáp Thành căn bản có ân oán với Hà Kiến Chương, thế nhưng ân oán này nếu chỉ nói một câu thì không thể rõ ràng. Trước kia hai người từng ở chung một nồi, cuối cùng Hà Kiến Chương phải ảm đạm rời đi, những năm nay hai người gặp mặt nhau đều tươi cười vui vẻ, thế nhưng đều thể hiện bản tính theo bản năng. Quan trường xưa nay là vậy, dù hai người bọn anh là kẻ thù, thủy hỏa khó dung, hai anh vẫn phải biểu hiện thân thiết như bạn bè lâu năm, nếu không có bản lĩnh như vậy thì căn bản khó thể nào phát triển được.
- Chủ tịch Hà, tôi cũng định đến phòng làm việc của anh một chuyến, thế nhưng ai cũng nói anh quá bận rộn, thế nên tôi cũng không dám đến quấy rầy. Thịnh Giáp Thành nhìn Hà Kiến Chương rồi cười ha hả nói.
- Quấy rầy sao? Anh Thịnh nói như vậy là không đúng, với quan hệ của hai người chúng ta, anh đến chỗ tôi mà bảo là quấy rầy, như vậy không phải mắng vào mặt người bạn thân là tôi sao? Hà Kiến Chương nói rồi giữ chặt lấy cánh tay của Thịnh Giáp Thành: - Hai anh bạn già chúng ta đã lâu chưa cùng tâm sự với nhau, hôm nay dù thế nào anh cũng phải nể mặt mới được.
Thịnh Giáp Thành biết rõ Hà Kiến Chương căn bản không có ý tốt gì với mình, hơn nữa Hà Kiến Chương có thể tiến lên đều là nhờ vào Vương Tử Quân, vì vậy mà người này đi rất gần Vương Tử Quân. Lúc này lão cũng phải lau mắt mà nhìn đối thủ năm xưa chán nản của mình.
Nhưng Hà Kiến Chương kéo tay thì Thịnh Giáp Thành cũng không thể tránh đi được, lão chỉ có thể đi đến phòng làm việc của Hà Kiến Chương, may mà phòng làm việc của Hà Kiến Chương cũng không ở quá xa.
Sau khi ngồi vào trong phòng của Hà Kiến Chương, lúc này Hà Kiến Chương yêu cầu thư ký đi pha trà ngon đãi khách, tư thế giống như muốn trò chuyện thật lâu. Thịnh Giáp Thành hiểu rõ giữa mình và Hà Kiến Chương căn bản chỉ cần nói nửa câu là không hài lòng, thế nhưng biểu hiện vẫn cố gắng giữ ôn hòa.
- Anh Thịnh, anh thấy tôi bề bộn cả ngày không có thời gian rảnh, thế nhưng nói thật thì tôi căn bản là hâm mộ anh, nếu không phải là chủ tịch Vương yêu cầu tôi giúp đỡ một chút, tôi cũng muốn được tự do tự tại như anh. Hà Kiến Chương ngồi xuống đối diện với Thịnh Giáp Thành rồi dùng giọng vui cười hớn hở nói.
Thịnh Giáp Thành căn bản không tin lời này của Hà Kiến Chương, lão quá quen thuộc Hà Kiến Chương giống như bộ phận trên cơ thể mình. Hà Kiến Chương nói ra những lời này là kêu khổ, thực chất là đang khoe khoang với mình.
Năm xưa khi Hà Kiến Chương bị Thịnh Giáp Thành ép phải rời đi, chính mình từng nói rằng Hà Kiến Chương sẽ không làm gì ra hồn, có lẽ người này vẫn còn canh cánh trong lòng. Bây giờ đối phương đột nhiên từ vị trí một phó chủ tịch tỉnh sắp về hưu tiến lên làm lãnh đạo hàng thứ hai trong ủy ban nhân dân tỉnh, có lẽ đang cực kỳ đắc ý.
Nếu thiên thần hộ mệnh là Vương Tử Quân bị điều đi, tôi xem anh còn nhảy nhót được bao lâu nữa. Thịnh Giáp Thành thầm nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, sau đó cười nói: - Anh được chủ tịch Vương coi trọng, bây giờ có thể giúp đỡ chủ tịch Vương sáng tạo sự nghiệp, sao có thể đến dưỡng lão ở chỗ tôi được? Theo tôi thấy thì ít nhất anh cũng phải hỗ trợ chủ tịch Vương hơn vài năm nữa.
- Ôi, cám ơn lời nói cát tường của anh, công tác vài năm nữa thì tôi cũng không thoát thân được, chủ tịch Vương coi trọng tôi, mà anh ấy chưa đến Mật Đông được bao lâu, nếu tôi buông tay mặc kệ thì không ra gì, anh nói xem có đúng không? Hà Kiến Chương biết rõ Thịnh Giáp Thành là hạng người gì, đây là hạng người căn bản chỉ muốn hơn người khác, nếu không đến bây giờ cũng không phải vẫn tiếp tục hoạt động sinh động như trước.
Cũng vì tính cách này mà Hà Kiến Chương mới kéo Thịnh Giáp Thành đến phòng làm việc của mình. Hắn cũng không vì cái gì khác, chỉ muốn hả giận một chút. Không phải anh giỏi giả vờ sao, tôi cho anh cơ hội.
- À, anh Hà là một thành viên có khả năng, chủ tịch Vương lại là người ánh mắt rộng rãi thấy rõ nhân tài, anh cũng không nên phụ ơn tri ngộ của chủ tịch Vương được. Tuy Thịnh Giáp Thành cảm thấy mình là người giỏi ngụy trang, thế nhưng lúc này cười rộ lên vẫn thấy có vài phần cứng nhắc.
Thịnh Giáp Thành căn bản hiểu rõ nhược điểm của mình, đó là tâm tư ghen ghét quá mạnh. Lão luôn muốn khắc phục nhược điểm này, thế nhưng căn bản là bản tính khó dời, giống như phân không thể không thối.
Ví dụ như lần này, Thịnh Giáp Thành biết rõ Hà Kiến Chương muốn kích thích mình, thế nhưng lão không nhịn được phải nổi giận. Lão cảm thấy Hà Kiến Chương bây giờ căn bản còn đáng giận hơn cả năm xưa.