Cố Quảng Đắc bình thường là người kết giao rộng, kiến thức rộng rãi, cảm thấy mình ăn nói cũng không kém ai. Tiền lương của hắn không cần phải động vào, vợ cũng không động vào, rượu thịt thì được tặng đầy nhà, cuộc sống cơ bản đều tự nhiên mà đáp đứng đủ yếu cầu của một nhân vật thượng tầng như hắn.
Cố Quảng Đắc đối mặt với người vợ đang phát triển theo xu hướng hổ cái của mình, hắn thầm nghĩ sao xưa kia mình ngu như vậy, cưới một người phụ nữ lải nhải lắm mồm như thế về làm vợ? Nhưng bây giờ con cái đã lớn, hơn nữa bên ngoài hắn cũng không thiếu nhân tình, hắn muốn sáng tạo cho con cái một hoàn cảnh gia đình hạnh phúc, thế cho nên căn bản là mặc kệ vợ, cứ mặc xác thích làm gì thì làm.
Hơn nữa Cố Quảng Đắc đi ra ngoài đều cực kỳ sung sướng, trăng hoa vô tận, làm gì còn thứ gì sót lại cho vợ ở nhà? Mà người phụ nữ kia đang làm gì? Chỉ ở nhà tắm rửa sạch sẽ chờ hắn về hiến lương. Tất nhiên mỗi lần hắn đều chấm dứt ở tư thế thất bại, thế là nhận định hắn công tác quá nhiều, quá mệt nhọc, yêu cầu ngày nào cũng phải về nhà dùng cơm, cũng không quên nấu những món ăn bổ dưỡng, ngày nào cũng chờ mong hắn. Chút tâm tư như vậy của vợ làm cho Cố Quảng Đắc cảm thấy khó thể dứt bỏ được.
Lúc này Cố Quảng Đắc cực kỳ chán ghét sự lớn tiếng lải nhải của vợ, thế là không khỏi nổi giận thầm mắng một câu, nhưng sau đó thì giọng điệu hòa hoãn hơn. - còn thế nào nữa, tôi ra tay mà thất bại được sao?
Cố Quảng Đắc nói rồi khoát tay áo, yêu cầu vợ nhanh chóng phục vụ trà nước cho mình.
Lời nói của Cố Quảng Đắc là những gì mà vợ ở nhà thích nghe, thế là nhanh chóng lấy cho hắn một ly nước, sau khi uống xong thì Cố Quảng Đắc cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng lúc này Cố Quảng Đắc chợt sinh ra một ý nghĩ: "Vợ coi trọng mình hay là vị trí của mình?"
Với vị trí của Cố Quảng Đắc, hắn nghĩ đến những biểu hiện gần đây của vợ, thế là không khỏi chấm dứt suy nghĩ. Từ sau khi hắn tiến lên làm hiệu trưởng thì vợ cũng ngày càng có địa vị, ít nhất cũng là phó hiệu trưởng, căn bản là hai vợ chồng được hưởng khá nhiều lợi lộc. Ví dụ như đợt chiêu sinh lần này, người phụ nữ kia hứa cho ra sáu bảy chỉ tiêu, kiếm được khối tiền. Nhưng lần này hắn bị miễn chức, tình hình của vợ càng thêm căng.
"Tiểu Nhu vẫn tốt hơn rất nhiều!" Cố Quảng Đắc nghĩ đến cô tình nhân của mình mới tìm được, hắn không khỏi thở dài. Mặc dù Tiểu Nhu xài tiền quá hoang phí, thế nhưng người phụ nữ kia rất biết tình thú, rất ít khi dùng những chuyện không ra gì như thế này để làm phiền mình.
Đáng tiếc là hai ngày qua Cố Quảng Đắc phải ẩn nhẫn một chút, kẹp chặt đuôi làm người, không dám đi tìm Tiểu Nhu.
- Thế nào, lãnh đạo sở có nhả ra không? Người phụ nữ kia thấy ly nước trong tay Cố Quảng Đắc đã cạn, thế là không khỏi châm thêm.
Cố Quảng Đắc cười cười nói: - Nói thì đơn giản nhưng bọn họ không dám lấy mũ quan của mình ra để nói đùa. Chẳng qua hôm nay có vài chục phụ huynh đi phản ánh vấn đề, điều này làm cho bọn họ kinh hoảng, luống cuống tay chân. Tôi nghĩ rằng đợi đến ngày mai nếu có thêm nhiều người hơn, như vậy đám lãnh đạo không biết xấu hổ kia sẽ phải nhượng bộ mà thôi.
- Phía sau bọn họ chính là Vương Tử Quân, anh nói xem bọn họ sẽ nhượng bộ sao? Người phụ nữ kia nghe giọng điệu cực kỳ tự tin của Cố Quảng Đắc, nàng không khỏi cảm thấy chồng của mình có chút khoác lác, thế là không quá tin tưởng.
- Vương Tử Quân thì như thế nào? Chó có đường của chó, mèo có hướng của mèo, tôi cũng không tin anh ta là thần. Nhị thúc đã nói rõ rang rồi, em cảm thấy chú ấy sẽ không ra mặt sao? Cố Quảng Đắc nói rồi cởi áo khoác trên người, hắn nói tiếp: - Có Nhị thúc thì cô cứ yên tâm, cứ chờ đó mà xem là được. Vương Tử Quân tuy lợi hại nhưng sự việc này nếu gây ra huyên náo lớn sẽ không dám ra tay, dù sao thì vị trí của người này còn chưa vững vàng.
- Cô biết không, bây giờ hắn mới là quyền chủ tịch tỉnh, còn chưa là chính thức, cho dù người này có bản lĩnh của Tôn Ngộ Không cũng phải bị cái vòng kim cô siết chặt lên đầu. Cố Quảng Đắc nói rồi cảm thấy lời của mình còn chưa đủ hình tượng, thế là không khỏi dùng bàn tay chụp về khoảng không phía trước.
Người phụ nữ nhìn bộ dạng của Cố Quảng Đắc mà không khỏi cười lên ha hả, sau khi cười một lúc thì mới nói với chồng: - Tôi cũng không cần vòng kim cô gì cả, tôi chỉ cần anh tiếp tục làm hiệu trưởng là được.
- Cô đúng là quá dễ thỏa mãn. Cố Quảng Đắc nói vợ mình một câu, trong đầu lại lóe lên vài ý nghĩ. Hắn là hiệu trưởng trường tiểu học số 2, cho dù để hắn làm phó phòng giáo dục thì cũng chưa chắc đã chịu. Tuy hắn chỉ là một vị hiệu trưởng, thế nhưng không biết có bao nhiêu phụ huynh muốn đưa con đến học ở trường của hắn, càng có không ít cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp muốn được nhận công tác.
Như vậy thì Cố Quảng Đắc sẽ có được nhiều lợi ích, thế nên hắn không muốn đi ngoài. Trong đầu hắn lóe lên vài ý nghĩ, hắn vươn vai mệt mỏi rồi nói với vợ: - Cô đi lấy cặp của tôi lại đây, tôi muốn gọi điện thoại.
- Có phải là gọi điện thoại cho Nhị thúc không, em nhớ số điện thoại trong nhà của Nhị thúc. Người phụ nữ không hoạt động mà dùng giọng tự cho là thông minh nói.
Cố Quảng Đắc nghe vợ nói như vậy thì không khỏi sinh ra cảm xúc muốn mắng cho một trận, người phụ nữ này căn bản không thể là con giun trong bụng mình, chỉ cần nhìn ở phương diện thông minh, căn bản thua xa Tiểu Nhu của mình.
Cố Quảng Đắc thấy vợ không nhúc nhích thì nói; - Cái gì mà gọi điện thoại cho Nhị thúc? Bây giờ còn chưa làm tốt tất cả, gọi điện thoại không phải tự tìm phiền phức sao? Là tôi gọi điện thoại cho nhóm phụ huynh kia, để ngày mai bí thư đưa thêm nhiều người đến phản ánh vấn đề.
- Tốt quá. Người phụ nữ cũng không nổi giận vì lời trách mắng của Cố Quảng Đắc, ngược lại nàng nhanh chóng đi vào trong phòng làm việc lấy cặp công văn của Cố Quảng Đắc đi ra. Khi Cố Quảng Đắc gọi điện thoại thì nàng nhanh chóng giảm âm lượng tivi.
Cố Quảng Đắc uống một hớp nước, sau khi điện thoại nối thông thì cười nói với người bên kia: - Anh Lưu à, chào anh, tôi là Cố Quảng Đắc.
- Chuyện con anh đến trường có chút vấn đề khó khăn, anh cũng nên biết chuyện gì xay ra, nhưng đây chỉ là bắt đầu, chúng ta cần đồng lòng phản ánh tình huống, tôi cũng không tin tuyến trên không nghĩ đến ý kiến của phụ huynh các anh. Cố Quảng Đắc nói đến đây thì khoát tay áo nói: - Anh Lưu yên tâm, tôi còn có thể quay về, anh không biết Nhị thúc của tôi là ai sao? Chỉ cần sự việc thành công, đừng nói là tiểu học, tôi có thể bao trọn gói cho con anh lên trung học.