Dư vị xấu hổ khi dán mặt nóng vào mông lạnh căn bản là khó thể dùng ngôn từ để miêu tả cho rõ ràng, Cố Tắc Viêm rõ ràng là không thoải mái, hai mắt sưng tấy. Bình thường hắn là người ngẩng cao đầu không coi rai ra gì, căn bản cũng không có hứng thú trò chuyện với Phương Anh Hồ, thế nhưng hôm nay hắn lại nở nụ cười nịnh nọt nói: - Hôm nay tôi đến tìm gặp lãnh đạo nói về vấn đề này, thế nhưng chỉ càng thêm mất mặt mà thôi.
Phương Anh Hồ thầm cười, hắn là thư ký trưởng của Sầm Vật Cương, hắn căn bản hiểu rõ tính nết của bí thư Sầm. Bí thư Sầm là đại tướng vùng biên cương, sao không có ánh mắt nhìn đại cục cho được? Thật ra thì Sầm Vật Cương tình nguyện phối hợp ăn ý với trợ thủ của mình, cố gắng làm cho cục diện chính trị ở tỉnh Mật Đông càng thêm ổn định, kinh tế càng phát triển mạnh mẽ. Cho dù Sầm Vật Cương không hài lòng với Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân xử lý được chuyện tốt, dù cuối cùng có chút bất lợi cho mình, thế nhưng Sầm Vật Cương cũng không bao giờ nhúng tay vào.
Cố Tắc Viêm anh nắm lấy chuyện này đi đả kích Vương Tử Quân, như vậy có ý nghĩ gì? Tất nhiên Sầm Vật Cương sẽ không quan tâm đến anh, không lạnh nhạt với anh thì đúng là không bình thường.
Xem ra Cố Tắc Viêm không được tiến lên làm phó chủ tịch thường vụ, bây giờ thấy lợi tối mắt lại rồi.
Phương Anh Hồ thầm cho ra đánh giá với Cố Tắc Viêm, sau đó hắn cười nói: - Chủ tịch Cố, lãnh đạo hiểu tâm tư của anh, nhưng lãnh đạo của chúng ta là hạng người gì, anh không thể không biết. Cho dù anh ấy thừa nhận ý kiến của anh, anh ấy cũng không muốn nhúng tay vào.
- Ôi, nói tóm lại là tôi tự tìm mất mặt. Sau khi nghe Phương Anh Hồ nói xong thì Cố Tắc Viêm càng không thoải mái. Phương Anh Hồ anh và lãnh đạo đều là người đường đường chính chính nói đến dương mưu, ngược lại thì tôi căn bản đều chỉ nghĩ đến chuyện xấu xa, là hạng tiểu nhân sao? Đừng tưởng rằng hành vi của các anh thì có thể lập bệ thờ, thực chất phương diện tâm lý chỉ là kỹ nữ mà thôi.
- Nhưng anh cũng đừng nên mất hứng, có một số việc anh phải nhìn vào ở phương diện biện chứng. Thật ra đây cũng là một chuyện tốt, ít nhất anh đã nói với bí thư Sầm về vấn đề này, điều này có nghĩa là gì? Nói rõ anh là người thật sự luôn quan tâm đến bí thư Sầm từ tận đáy lòng. Phương Anh Hồ châm thêm trà cho Cố Tắc Viêm rồi nở nụ cười an ủi.
Lúc này gương mặt Phương Anh Hồ mới hòa hoãn đi một chút. Thật ra hắn cũng hiểu điều này, chỉ là hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghe Phương Anh Hồ khuyên can thì tâm tình mới khá hơn một chút.
- Thư ký trưởng Phương Anh Hồ, tôi không phải sợ bí thư Sầm bị hại sao? Anh không biết bây giờ Vương Tử Quân nâng Hà Kiến Chương lên, làm như vậy là vì cái gì? Còn không phải muốn đưa tên họ Hà kia làm kẻ cản đầu súng sao? Bây giờ tôi thấy Hà Kiến Chương làm phó chủ tịch thường vụ căn bản là không tìm ra nam bắc, có trình độ gì chứ?
Phương Anh Hồ không lên tiếng, hắn cười nhạt với thái độ của Cố Tắc Viêm. Anh nói như vậy với một người là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, có ra thể thống gì sao? Trước đó anh cực kỳ chờ mong vị trí kia rơi xuống người mình sao?
Thật ra Phương Anh Hồ hiểu rất rõ, đối với bí thư Sầm thì vị trí phó chủ tịch thường vụ thích hợp nhất với Cố Tắc Viêm, hơn nữa ở phương diện trưng cầu dân ý thì Phương Anh Hồ cũng đề cử Cố Tắc Viêm.
Thế nhưng cuối cùng thì người tiến lên là Hà Kiến Chương, kết quả này căn bản làm cho bí thư Sầm không thoải mái. Dù sao điều này cũng có ý nghĩa là Vương Tử Quân có người giúp đỡ ở bên trên, thậm chí tuyến trên đang cố ý làm cho Vương Tử Quân cân bằng với bí thư Sầm ở Mật Đông.
- Bí thư Sầm thực tế rất quan tâm đến anh. Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi nói: - Hơn nữa bí thư Sầm cũng cực lực đề cử anh, chẳng qua thượng cấp có sắp xếp riêng, dù là bí thư Sầm cũng chỉ là bất lực mà thôi.
Sau khi nói thêm vài câu thì Cố Tắc Viêm rời khỏi phòng làm việc của Phương Anh Hồ, thế nhưng hắn cũng không cảm thấy mình mất thời gian ở nơi đây, thậm chí hắn cảm thấy đến đây và nhận được không ít.
Ví dụ như chuyện Sầm Vật Cương đề cử mình lên vị trí phó chủ tịch thường vụ, điều này làm cho hắn cảm thấy rất vui. Tuy hắn cảm thấy Sầm Vật Cương sẽ phải đề cử mình, thế nhưng biết được rõ ràng và không biết là hai thái cực hoàn toàn khác biệt. Hắn luôn cảm thấy Hà Kiến Chương là người chiếm tổ của mình, cướp vị trí phó chủ tịch thường vụ của mình, đây chính là điển hình của sai lầm ở phương diện thứ tự.
Một ngày công tác vẫn bận rộn như thường, khi Cố Tắc Viêm trên đường về nhà, hắn không phải nghĩ đến phương diện Sầm Vật Cương đề cử mình, là vì sự kiện hôm nay mình níu kéo với Hà Kiến Chương.
Cố Tắc Viêm đã phê chỉ thị cho một văn kiện, thế nhưng Hà Kiến Chương yêu cầu sửa lại. Hắn nhịn không được phải nói vài câu, thế nhưng Hà Kiến Chương căn bản không nể mặt, trực tiếp yêu cầu Trương Tề Bảo sửa lại.
Chuyện này tuy không lớn nhưng lại làm cho Cố Tắc Viêm sinh ra cảm thụ không được tốt. Trước kia hắn là người có độ nặng và quyền uy cực kỳ lớn trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng bây giờ thì sao? Hắn luôn cảm thấy ánh mắt người trong văn phòng nhìn hắn không còn được cung kính như dĩ vãng.
Hà Kiến Chương, sau này tôi sẽ cho anh biết tay.
Cố Tắc Viêm vừa mới mở cửa biệt thự, tiếng cười nói vui vẻ từ bên trong truyền ra. Sau khi nghe âm thanh này thì hắn không khỏi nhíu mày, hắn dù rất tình nguyện bàn chuyện công tác với người khác, thế nhưng lại không thích sau khi tan tầm về nhà thì có người chạy đến bàn chuyện công tác.
- Chú, ngài đã đi về rồi. Cố Tắc Viêm còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai, đúng lúc này thấy một người đàn ông đứng lên khỏi ghế sa lông như lò xo, sau đó mở miệng cung kính chào hỏi.
Cố Tắc Viêm nghe thấy như vậy mà không khỏi sững sờ, hắn nhìn thoáng qua người kia, chợt phát hiện đó là cháu trai Cố Quảng Đắc của mình. Gần đây Cố Tắc Viêm không có hảo cảm với người này, năm xưa người này đi học làm cho một nữ sinh có bầu, nếu không phải cha mẹ của người này quỳ gối xuống xin nữ sinh kia, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Khi vị trí của mình ngày càng phát triển mạnh mẽ, Cố Quảng Đắc đi đến nhà Cố Tắc Viêm ngày càng nhiều, hơn nữa thái độ cực kỳ thân mật. Cố Tắc Viêm nhìn thoáng qua Cố Quảng Đắc rồi lạnh lùng nói: - Quảng Đắc đến đấy à!
Mặc dù là chào hỏi nhưng Cố Tắc Viêm lại không dừng chân, hắn đi thẳng lên phòng làm việc ở trên lầu. Cố Quảng Đắc vốn có nhiều lời muốn nói với Cố Tắc Viêm, bây giờ thấy thái độ của chú mình như vậy, hắn giống như tiến vào trong khe nứt, thế là nhanh chóng ném ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía vợ Cố Quảng Đắc.
- Tắc Viêm, anh mệt mỏi lắm sao? Quảng Đắc có chuyện cần nói với anh. Vợ của Cố Tắc Viêm bị Cố Quảng Đắc nịnh nọt nửa ngày, bây giờ thấy thái độ của Cố Tắc Viêm như vậy, cũng hiểu không nên làm chậm trễ cháu mình, thế là tranh thủ thời gian mở miệng nói.
Cố Tắc Viêm có thể không thèm quan tâm đến đứa cháu kia, thế nhưng không thể không nể mặt vợ, dù sao thì hai bên cũng đã sống với nhau nhiều năm. Thế là hắn dừng bước nói: - Chuyện gì vậy?
- Chú, cháu của ngài bị người ta ức hiếp. Cố Quảng Đắc vẫn không nói gì thế nhưng vợ ngồi bên cạnh lại mở miện. Vợ của Cố Quảng Đắc hơn bốn mươi tuổi, dáng người cũng không tệ nhưng chân mắt nhọn làm cho người ta sinh ra cảm giác mạnh mẽ.