Không thể không thừa nhận chiêu này của Sầm Vật Cương thật sự làm cho người ta trở tay không kịp.
Vương Tử Quân đi qua đi lại hai vòng trong phòng, hắn nhìn về phía điện thoại trên bàn làm việc. Bây giờ Đường Chấn Huy có lẽ đã rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, mình nên gọi điện thoại liên hệ với anh ta hay không?
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, cuối cùng Vương Tử Quân cũng không cầm vào điện thoại. Hắn trầm mặc giây lát, sau đó lại ngồi lên ghế phê duyệt văn kiện. Khi có chuyện lớn thì phải cần bình tĩnh, càng vào lúc này thì chính mình càng không nên rối loạn.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ bầu không khí bình tĩnh trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân nói một câu mời vào, hắn thấy Triệu Hiểu Bạch đi vào, sau lưng Triệu Hiểu Bạch chính là một vị cán bộ tóc hoa râm.
Khi thấy người này đi đến thì Vương Tử Quân vội vàng đứng lên nói: - Chào chủ tịch Hà, mời anh ngồi.
Người được Vương Tử Quân gọi là chủ tịch Hà chính là Hà Kiến Chương phó chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông, là phó chủ tịch phụ trách mảng nông nghiệp. Chủ tịch Hà này là một vị phó chủ tịch lớn tuổi nhất trong số các cán bộ lãnh đạo thuộc ủy ban nhân dân tỉnh, trong quá trình tiếp xúc thì Vương Tử Quân chợt phát hiện vị chủ tịch Hà Kiến Chương này có tính tình rất cứng, nhiều chuyện dám mở miệng đảm đương.
Cũng vì nguyên nhân này mà Hà Kiến Chương mặc dù là phó chủ tịch từ trước khi Sầm Vật Cương đến Mật Đông, thế nhưng đến bây giờ vẫn là phó chủ tịch, chỉ là mái tóc trên đầu càng bạc hơn xưa mà thôi.
- Bí thư Vương, tôi không quấy rầy ngài chứ? Hà Kiến Chương ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi mỉm cười nói.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Chủ tịch Hà, công tác của chúng ta thật sự là hoan nghênh được quấy rầy, nếu như không có người quấy rầy chúng ta, như vậy chúng ta cũng khó thể nào an ổn được.
Lời nói của Vương Tử Quân làm cho Hà Kiến Chương cười lớn. Sau khi Triệu Hiểu Bạch đi vào phòng rót trà rồi đi ra, Hà Kiến Chương chợt cười nói: - Bí thư Tử Quân, lần này tôi không có chuyện không lên điện Tam Bảo, có một số chuyện tôi cần nhờ ngài giúp đỡ.
- Ngài có chuyện gì thì cứ nói. Vương Tử Quân cầm ly trà uống một ngụm rồi cười nói với Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương cười cười mới nói: - Bí thư Vương, gần đây anh có cảm thấy thời tiết khô hạn không?
Những ngày qua Vương Tử Quân thật sự bận rộn đầu váng mắt hoa, dù là phương diện chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao hay là các công tác khác thì đều bọc trên người hắn. Mặc dù không đến mức ứng phó mệt mỏi, thế nhưng lại không có nhiều thời gian quan tâm đến những công tác khác.
Lúc này nghe Hà Kiến Chương nói như vậy thì Vương Tử Quân mới cảm thấy thời gian gần đây cũng không có nhiều mưa. Hắn chần chờ giây lát rồi trầm giọng nói: - Thời gian gần đây lượng mưa không được nhiều cho lắm.
- Đâu chỉ là không được nhiều, nếu so với thời điểm này năm ngoái thì giống như là trời chưa từng mưa một giọt nào. Bây giờ thành phố khắp nơi đều hạn hán, tuy còn chưa đến mức nghiêm trọng thế nhưng nếu không cho ra biện pháp vào lúc này, chỉ sợ sản lượng lương thực năm nay giảm sút là điều tất nhiên. Hà Kiến Chương nói, trên mặt có vài phần sầu lo.
Vương Tử Quân là người từng trải qua nhiều cương vị, hắn biết rõ nông nghiệp có tầm quan trọng thế nào với phương diện phát triển kinh tế. Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Chủ tịch Hà, sở nông nghiệp có cho ra biện pháp gì để đối phó với tình hình hạn hán vào lúc này không?
- Bí thư Vương, có nhiều biện pháp nhưng chủ yếu là cần tiền. Hà Kiến Chương đến gặp Vương Tử Quân chủ yếu là muốn trưng gương mặt già của mình ra đòi tiền. Bây giờ nghe Vương Tử Quân hỏi thì không khỏi lấy từ trong cặp của mình ra một phần văn kiện đưa cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cẩn thận đọc qua văn kiện có phương án chống hạn cứu tế, hắn phát hiện văn kiện này cực kỳ vững chắc, có tính thao tác rất lớn. Mặc dù nói đây là văn kiện của sở nông nghiệp, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ văn kiện này do Hà Kiến Chương tạo ra, thế là không khỏi cảm thấy có vài phần bội phục Hà Kiến Chương.
- Bí thư Vương, hai trăm triệu tuy là một số tiền không ít, thế nhưng nếu phân đến các thành phố thì giống như rải muối lên đất, căn bản là không được nhiều. Phương diện thủy lợi của tỉnh nhà căn bản là nhiều năm chưa tu sửa, chúng ta nên thừa dịp này để duy tu lại một bộ phận công trình đang xuống cấp. Hà Kiến Chương sợ Vương Tử Quân cảm thấy số tiền kia là quá nhiều, thế là khẽ giải thích.
Vương Tử Quân lúc này đã xem xong văn kiện rồi cười cười nói: - Chủ tịch Hà, tôi đã xem xong phương án này, còn phương diện tài chính, tôi thấy thế này...
Sau khi nghe Vương Tử Quân nói đến tài chính thì vẻ mặt Hà Kiến Chương cực kỳ ngưng trọng. Hắn sở dĩ đi đến tìm gặp Vương Tử Quân, chủ yếu là vì tài chính, nếu không phải vì tài chính thì hắn cũng không muốn trèo lên cây này.
Hà Kiến Chương biết sự việc hiện tại căn bản khó khăn nhất là tài chính, hắn nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, trong lòng có vài phần không yên.
Chính mình làm sao vậy? Sao lại tỏ ra gò bó sợ hãi như vậy trước mặt một người trẻ tuổi như thế? Hà Kiến Chương an ủi mình vài câu, sau đó dùng ánh mắt bức thiết nhìn Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Hà, tỉnh có thể cho ra hai trăm triệu, thế nhưng tôi cảm thấy chúng ta phải điều động tính tích cực của các đồng chí thành phố bên dưới. Trước tiên cho ra một phần tài chính, sau đó dựa theo trình độ hoàn thành công tác chống hạn của các địa phương mà cho ra phần còn lại. Nếu hoàn thành tốt thì sẽ có thêm tiền ban thưởng, nếu như làm không xong, như vậy sẽ bị phê bình trong toàn tỉnh. Vương Tử Quân nói làm cho Hà Kiến Chương thở dài một hơi, hơn nữa căn cứ vào ý kiến của Vương Tử Quân, Hà Kiến Chương cảm thấy Vương Tử Quân cugnx hiểu nhiều về nông nghiệp, đề xuất của bí thư Vương không những đúng trọng tâm và có thể thực hiện, còn cực kỳ có tính thao tác.
- Bí thư Vương, đề nghị của anh chính là một hành động vẽ rồng thêm mắt với phương án chống hạn lần này. Nếu không thì thế này, tôi sẽ cho người ta sửa lại phương án, sau đó đưa lên cho ngài phê duyệt?
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Phương án này ngài cứ đưa lên cho chủ tịch Đường, sau đó chúng tôi sẽ thông qua trong hội nghị văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, tôi sẽ cho phòng tài chính xuất tiền.
Sau khi nói xong chuyện chính sự thì Hà Kiến Chương nói vài câu quan tâm đến vấn đề cuộc sống của Vương Tử Quân, cuối cùng nói lời cáo từ. Nhìn vào những cau hỏi và chủ đề nói chuyện của Hà Kiến Chương, Vương Tử Quân phát hiện chủ tịch Hà này thật sự không phải là một người thích hợp để trò chuyện giết thời gian.
- Chủ tịch Hà, tôi vừa vặn phải đi ra ngoài, để tôi tiễn ngài một đoạn. Vương Tử Quân thấy Hà Kiến Chương đứng lên thì cũng đứng lên theo.
Vương Tử Quân sóng vai với Hà Kiến Chương đi trên bậc thang, hai bên vẫn nói về vấn đề nông nghiệp. Hà Kiến Chương dùng giọng trầm trọng nói: - Bí thư Vương, bây giờ giá lương thực không tăng, tính tích cực của nông dân bị đả kích rất nặng. Mọi người vất vả vài tháng nhưng không bằng công nhân đi đến thành phố làm công một tháng.
Vương Tử Quân nhìn Hà Kiến Chương thở dài mà không khỏi có chút cảm động, mặc dù kiếp sống quan trường nhiều năm làm cho tâm tính của hắn vững như bàn thạch, thế nhưng lúc này hắn vẫn thật sự xúc động.
Hắn biết rõ Hà Kiến Chương nói như vậy không phải là gượng ép, đối phương nói như thế vì đặt sự việc này trong lòng mình. Hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Đảm bảo nông nghiệp được ổn định, đảm bảo tăng thu nhập trong nông nghiệp chính là một công tác trọng điểm của chính quyền. Chủ tịch Hà, tôi cảm thấy chúng ta nên làm tốt công tác với nông nghiệp, đẩy mạnh phát triển nông thôn cũng là rất quan trọng.
- Bí thư Vương, nếu ngài không nói thì thiếu chút nữa tôi đã quên. Hai ngày trước giám đốc sở nông nghiệp phát triển nông thôn có báo cáo với tôi, nói là muốn xây dựng một trung tâm giống cây trồng nông nghiệp, chẳng những có giúp đỡ lớn với phương diện tài chính và kỹ thuật của tỉnh, hơn nữa còn có tác dụng thúc đẩy nông nghiệp tỉnh nhà phát triển. Hà Kiến Chương nói xong phần lợi ích thì cười với Vương Tử Quân: - Nhưng có nhiều tỉnh thành cũng muốn xây dựng các trung tâm tương tự, nếu bây giờ tỉnh chúng ta tiến lên cạnh tranh cũng gây ra khó khăn không nhỏ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Hà, anh cho ra văn kiện để tôi xem xét, hai người chúng ta thế đơn lực bạc, thế nhưng không phải còn có thể đưa cho chủ tịch Đường trình lên bí thư Sầm sao?
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy nếu anh ra tay thì hạng mục này nhất định sẽ được nắm bắt. Hà Kiến Chương cảm thấy rất vui vì trò chuyện với Vương Tử Quân về vấn đề này, thế là không khỏi nói một lời tâng bốc hiếm có. Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không nói gì thêm.
Khi hai người đang trò chuyện với nhau thì Cố Tắc Viêm từ phía trước đi tới. Khi thấy Vương Tử Quân đi cùng Hà Kiến Chương thì Cố Tắc Viêm mỉm cười nghênh đón: - Bí thư Vương, chủ tịch Hà, hai vị có vẻ là hiếm khi được gặp mặt nhau thì phải.
Vương Tử Quân chỉ cười mà không nói gì thêm với Cố Tắc Viêm, nhưng Hà Kiến Chương lại thản nhiên nói: - Tôi cảm thấy gặp mặt chủ tịch Cố nơi này là rất bình thường.
- Ha ha, bí thư Sầm có chút việc cần tôi xử lý, tôi cũng không thể nói chuyện với hai ngài lâu được. Cố Tắc Viêm nói rồi đi về phía khu văn phòng thường ủy.
Hà Kiến Chương thấy Cố Tắc Viêm rời đi thì nở nụ cười có chút khinh thường, dù nụ cười này lóe lên rất nhanh nhưng vẫn hiện rõ trong mắt Vương Tử Quân.