Vương Tử Quân Chử Vận Phong là một vị cán bộ lãnh đạo tốt, nhưng hắn cũng không quá áy náy với tình cảnh của chủ tịch Chử vào lúc này, dù sao thì con đường chính trị của Chử Vận Phong cũng đi đến chung kết rồi.
- Lần sau tôi về thủ đô nhất định sẽ ghé thăm lãnh đạo, không biết khi đó ông ấy có hoan nghênh tôi không? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói với Lý Thừa Uyên.
Lý Thừa Uyên bây giờ có lẽ đã tiếp nhận tất cả từ Chử Vận Phong, đã trở thành một nhân vật đại biểu cho hệ phái cán bộ bản địa tỉnh Nam Giang. Thế nhưng hắn có sự khác biệt rất lớn so với Chử Vận Phong, khác biệt lớn nhất cũng chính là quan trọng nhất, đó là hắn căn bản không có uy tín cao vời như Chử Vận Phong.
Bản thân Lý Thừa Uyên cực kỳ tôn trọng Chử Vận Phong, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói muốn đến thăm hỏi Chử Vận Phong, hắn không khỏi dùng giọng vui vẻ nói: - Bí thư Vương, lão chủ tịch rất hoan nghênh anh, chủ tịch nói anh là người nhìn xa nhất mà ông ấy từng gặp.
"Nhìn xa nhất?" Vương Tử Quân không khỏi nở nụ cười, chính mình dù biểu hiện ra nhiều điểm sáng trong chính trường, thế nhưng hắn biết những điểm sáng này có được cũng là nhờ vào ký ức kiếp trước mà thôi.
Mặc dù gặp tri kỷ thì ngàn ly cũng ít, thế nhưng đến cấp bậc bọn họ hiện tại thì căn bản là ai cũng cực kỳ nắm chặt tửu lượng của mình. Sau khi ba người uống xong một chai rượu thì chuyển đến một gian phòng khác uống trà.
Khi hương trà bốc lên cuồn cuộn thì Vương Tử Quân cười nói: - Lần này tôi về Nam Giang, nếu như hai vị không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ đến tìm hai vị lãnh đạo.
Lý Thừa Uyên còn chưa kịp lên tiếng thì Đậu Minh Đường đã nói: - Bí thư Vương, chủ tịch Vương, nếu anh gọi chủ tịch Lý là lãnh đạo thì tôi căn bản là không có ý kiến, thế nhưng anh gọi tôi như vậy thì có phải là đang nhắc nhở tôi, sau này nên gọi ngài là lãnh đạo hay không?
- Ha ha ha, bí thư Đậu nhắc nhở rất đúng, nếu ngài không nói thì tôi thiếu chút nữa đã quên điểm này. Vương Tử Quân nhìn về phía Đậu Minh Đường rồi cười dùng giọng đùa giỡn nói.
Sau khi nói đùa vài câu thì Vương Tử Quân lại quay về chủ đề của mình: - Lần này tôi về Nam Giang, thật sự là có việc cần hai vị hỗ trợ một chút.
Lý Thừa Uyên và Đậu Minh Đường nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân thì nhanh chóng thu hồi tâm tư đùa giỡn, Lý Thừa Uyên trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Có chuyện gì thì bí thư Tử Quân cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ giải quyết cực kỳ nghiêm túc.
Đậu Minh Đường không nói lời nào, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Tử Quân căn bản lại biểu đạt nội dung giống như những gì Lý Thừa Uyên vừa mới nói. Vương Tử Quân lấy từ trong cặp ra hai hộp trà, phân phát cho mỗi người một hộp, sau đó mới nói: - Tuy nói vấn đề này là tôi muốn chiếm chút tiện nghi của Nam Giang, thế nhưng hại vị cũng đừng trách.
- Những ngày qua tôi công tác ở tỉnh Mật Đông, tuy tỉnh Mật Đông cũng được xưng là một địa phương phát triển kinh tế, thế nhưng lại kém quá xa Nam Giang, hơn nữa không ít thành phố chỉ có một vài sản nghiệp chủ đạo, thế cho nên khi phát triển căn bản rất thiếu động lực. Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc, gương mặt trở nên rất nghiêm túc.
Đậu Minh Đường và Lý Thừa Uyên nhìn gương mặt của Vương Tử Quân, hai người đưa mắt nhìn nhau. Trong suy nghĩ của bọn họ thì Vương Tử Quân có lẽ là kính nhờ mình vì chuyện tuyển cử sắp tới, thế nhưng không ngờ bây giờ lại mở miệng nói về kinh tế Mật Đông.
Hai người bọn họ căn bản không xa lạ gì với tình hình phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân nói lại làm cho bọn họ không biết phải làm sao.
Không phải là Vương Tử Quân đang đến đây mượn tiền đấy chứ?
Lý Thừa Uyên thầm nghĩ điều này, sau đó lại bắt đầu xem xét ở phương diện mình có thể giúp đỡ Vương Tử Quân được bao nhiêu. Khi hắn đang có tính toán thì Vương Tử Quân đã nói: - Phương diện tài chính dù có thể giải quyết được nhất thời thế nhưng chỉ trị được phần ngọn mà không thể động đến gốc, không giải quyết được vấn đề căn bản. Có câu nói thế này, đưa cho người dùng không bằng đưa cho người biết dùng, nếu Mật Đông muốn phát triển thì cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
- Thế nhưng tôi muốn cố gắng sử dụng tất cả lực lượng của mình, để cho các thành phố Mật Đông phát huy chút tác dụng của mình. Thế nên bây giờ tôi mới mong các lãnh đạo có thể chi viện, tôi hy vọng Nam Giang và Mật Đông có thể có vài thành phố kết nghĩa với nhau, cung cấp nhiều trợ giúp cho sự phát triển kinh tế của các thành phố tỉnh Mật Đông.
Thành phố kết nghĩa cùng phát triển kinh tế, chính là hai thành phố giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau. Với tình huống phát triển kinh tế của Nam Giang, nếu như thiết lập các thành phố kết nghĩa phát triển kinh tế, như vậy người có lợi nhất là tỉnh Mật Đông, thế nhưng nếu kéo dài thì tỉnh Nam Giang cũng không có hại, dù sao thì phía Mật Đông cũng có ưu thế riêng của mình.
- Ha ha ha, bí thư Tử Quân, tôi tưởng anh nói chuyện gì lớn, thì ra là cái này. Anh cứ yên tâm, tôi đây sẽ động viên các địa phương, trước cuối năm nhất định sẽ làm cho tưng thành phố Mật Đông có được một thành phố kết nghĩa phát triển kinh tế ở tỉnh Nam Giang. Lý Thừa Uyên nghe thấy Vương Tử Quân không phải là mở miệng mượn tiền, thế là không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn vỗ bàn dùng giọng cực kỳ hào khí nói.
Mặc dù phương diện kết nghĩa phát triển kinh tế này nhìn qua giống như Nam Giang có hại, thế nhưng cũng không phải là vấn đề gì, hơn nữa lúc ban đầu có tổn thất nhưng sau đó cũng có được vài phần ích lợi. Nếu Nam Giang ra tay thực hiện điều này, như vậy sẽ biểu hiện rằng tỉnh Nam Giang quyết tâm giúp đỡ các tỉnh chưa phát triển khác, càng làm cho Nam Giang thêm nở mày nở mặt trước mặt lãnh đạo trung ương.
Còn nữa, ít nhất cũng ném cho Vương Tử Quân một phần nhân tình, một hành động tốt như vậy sao Lý Thừa Uyên không đồng ý cho được?
Vương Tử Quân căn bản đã có dự đoán trước với kết quả này, lúc này hắn nở nụ cười cảm tạ Lý Thừa Uyên: - Cảm ơn chủ tịch Lý đã giúp đỡ, nhưng tôi cảm thấy chuyện này không thể làm một lần là xong, tốt nhất nên làm từng bước một. Trước tiên tôi cho ra danh sách ba thành phố tiến hành thí nghiệm, nếu như hiệu quả thì sang năm mở rộng.
Lý Thừa Uyên và Đậu Minh Đường đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương. Chỉ sau nháy mắt thì hai người bọn họ đã nghĩ đến mục đích của Vương Tử Quân, chỉ cho ra ba phần danh sách cũng không phải là chuyện gì đáng nói, thế nhưng Vương Tử Quân lại không nói rõ là thành phố nào của tỉnh Mật Đông, ý nghĩa của nó chính là để cho các thành phố ở tỉnh Mật Đông tranh đoạt phần danh sách này.