Không người nào lên tiếng, khi Sầm Vật Cương phê bình thì tỏ ra cực kỳ có khí phách, lão mở miệng thì không ai dám tiến lên tiếp nhận rủi ro.
Sầm Vật Cương nói xong thì tiếp tục: - Tôi tỏ thái độ rõ ràng, dù là liên lụy đến ai, dù có hàng ngàn vạn lý do, chỉ cần thẩm tra có vấn đề, như vậy sẽ nghiêm trị không tha.
Sầm Vật Cương nói như vậy chính là nghiêm túc truy cứu nguyên nhân, dù sao thì đây cũng là một việc lớn, nếu như không truy cứu thì khó thể nào cho ra câu trả lời rõ ràng. Khi Vương Tử Quân cảm thấy không được tốt thì chợt nghe Sầm Vật Cương nói: - Tôi đề nghị đồng chí Tử Quân cụ thể phụ trách công tác này, đồng chí Khang Tắc Chính làm công tác phối hợp, chỉ cần có chuyện gì cũng có thể báo cáo với cấp ủy chủ tịch tỉnh.
Điều tra căn bản là một củ khoai lang nóng, nếu như anh xử lý quá nghiêm khắc thì sẽ đắc tội với không ít người, nếu anh xử lý không nghiêm, mở một mặt lưới, tuy sẽ có thể diện nhưng sẽ là hậu hoạn vô cùng, biết đâu đến lúc nào đó sự việc sẽ bộc phát ra.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân biết rõ mình không đẩy sự việc này cho ai được, dù sao hắn cũng là phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông, nếu hắn từ chối thì căn bản là không ra gì, không dám tiếp nhận trọng trách khi tham gia công tác. Nếu hắn dám từ chối, như vậy Sầm Vật Cương sẽ có thể mở miệng vứt bỏ tất cả thanh danh của hắn với lãnh đạo trung ương.
Quan lớn đè chết người, Vương Tử Quân biết rõ lúc này mình căn bản không thể nào phản đối. Hiện tại hắn đã hiểu cái nháy mắt của Kim Chính Thiện với mình có nghĩa là gì, xem ra Kim Chính Thiện đã sớm đoán được kết cục như thế này rồi.
Sầm Vật Cương phân công công tác này cho Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân có thể nói được cái gì? Căn bản là không thể nào từ chối được. Hắn cũng muốn giao phó nhiệm vụ này cho người khác, chính mình thoát ra khỏi vũng bùn. Thế nhưng làm như vậy là khá nguy hiểm, vì đề cử nhân tuyển cho lãnh đạo có nguy hiểm rất lớn và cũng khá khó chịu, đặc biệt là đối diện với cục diện như lúc này.
Nếu như người kia có năng lực mạnh, có thể làm việc thỏa đáng, như vậy thì tất cả đều tốt; nếu như người kia làm hư hại sự việc, làm cho tỉnh ủy rơi vào thế bị động, như vậy ánh mắt của Vương Tử Quân có vấn đề. Một người không có bản lĩnh nhìn người, như vậy sao có thể gánh vác trọng trách làm chủ tịch một tỉnh?
Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy, sau đó hắn trầm giọng tỏ thái độ: - Cám ơn bí thư Sầm đã tín nhiệm tôi, tôi nhất định sẽ chăm chú điều tra, sẽ tìm ra manh mối của sự kiện này.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, sau đó dùng giọng nghiêm túc nói: - Bí thư Tử Quân, chuyện này có liên quan đến danh dự và lực ảnh hưởng của tỉnh Mật Đông, anh nhất định phải làm tốt công tác điều tra, nếu phát hiện có bất kỳ hành vi nào vi phạm kỷ luật, tuyệt đối không được nương tay, dù là liên quan đến ai thì cũng phải điều tra đến cùng.
Vừa rồi Sầm Vật Cương nói phải điều tra đến cùng, bây giờ lại tiếp tục nói phải điều tra đến cùng, giống như đang biểu hiện một ý nghĩ khác. Đó chính là Sầm Vật Cương hoài nghi trong sự kiện này có điều gì đó, hoặc là...Vương Tử Quân thầm suy nghĩ về vấn đề này, hắn cảm thấy có lẽ Sầm Vật Cương đã hiểu vài phần về vấn đề này rồi.
- Nếu như gặp phải điều gì ngăn trở, anh cứ trực tiếp báo cáo với tôi, tôi cũng muốn xem là ai dám cho ra những hành vi vi phạm kỷ cương như thế này. Sầm Vật Cương nói rồi vỗ mạnh tay lên mặt bàn.
Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp, hắn chuẩn bị đi về phía phòng làm việc của mình. Thế nhưng hắn còn chưa xuống lầu thì Phương Anh Hồ đã đi đến bên cạnh nói: - Bí thư Vương, bí thư Sầm mời anh đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi cất bước đi về phía phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Phương Anh Hồ vô thức đi lùi lại phía sau Vương Tử Quân nửa bước, cũng cùng đi với Vương Tử Quân.
- Thư ký trưởng, rốt cuộc tình huống ở thành phố Hân Lũng là như thế nào? Vương Tử Quân đi được vài bước thì khẽ hỏi Phương Anh Hồ.
Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Bí thư Vương, trước khi nhà thi đấu của thành phố Hân Lũng gặp chuyện không may thì tôi cũng không hiểu rất rõ về phương diện này.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, thái độ của Phương Anh Hồ không nằm ngoài suy đoán của hắn. Phương Anh Hồ trả lời như vậy căn bản là biểu hiện một loại thái độ, thế là hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Phương Anh Hồ: - Hy vọng chuyện này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Phương Anh Hồ nhanh chóng nhìn Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng chú ý Phương Anh Hồ, hắn giống như thấy Phương Anh Hồ có chút áy náy, không dám tiếp nhận ánh mắt của mình. Phương Anh Hồ rõ ràng là người đơn thuần, biết thì nói biết không thì nói không, cần gì phải đỏ mặt?
Vương Tử Quân có thể nghĩ như vậy nhưng Phương Anh Hồ lại không cho là như vậy. Vương Tử Quân hỏi hắn một vấn đề mà hắn không thể đáp lại, thế là khôngn khỏi cảm thấy chột dạ, có chút bức bối. Hắn nói nhiều cũng không được, lãnh đạo đẩy hắn lên vị trí hiện tại là vì muốn mình cho ra những trợ giúp đúng đắn ở phương diện quyết sách, cũng không phải tán thành năng lực ăn nói của mình; nói ít lại càng không được, vì anh nếu ấp a ấp úng lập lời nước đôi, không cho ra một ý kiến gì, chẳng phải làm cho lãnh đạo cảm thấy anh cực kỳ láu cá sao? Rõ ràng là có vấn đề thì không dám nói ra suy nghĩ thật lòng của mình, chỉ giỏi phỏng đoán toan tính của lãnh đạo mà thôi.
Những kẻ suy bụng ta ra bụng người cũng không được chào đón trong quan trường. Nếu như một vị cấp dưới nào đó chỉ chú tâm nhìn vào vẻ mặt của anh, sau đó dùng trăm phương ngàn kế để nịnh hót anh, không hợp thời cung cấp cho anh những lời đề nghị hoặc tham khảo, như vậy anh có thấy đối phương đáng sợ hay không? Thậm chí còn sinh ra ý nghĩ muốn đuổi đi cho nhanh hay không?
Phương Anh Hồ vừa đi theo Vương Tử Quân vừa thầm nghĩ đến những điều này, càng nghĩ càng cảm thấy không hay.
Khi Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này Sầm Vật Cương đang cau mày xem máy tính. Khi Vương Tử Quân đi vào đến nơi thì lão cũng không rời khỏi bàn làm việc, chỉ vẫy tay với Vương Tử Quân: - Bí thư Tử Quân, anh xem, trên này nói cái gì vậy?
Vương Tử Quân đi qua xem xét, thấy Sầm Vật Cương đang đi vào một diễn đàn trên mạng, nội dung chủ yếu của diễn đàn này là ngôn luận về vụ sập nhà thi đấu ở thành phố Hân Lũng, có thể thấy những lời bình luận trong đó cực kỳ sắc bén.
- Một nhà thi đấu được đầu tư nhiều tiền như thế, còn chưa được đưa vào sử dụng thì đã đổ sập xuống, đúng là chất lượng công trình không ra gì.
- Nếu là tôi thì sẽ bắt ngay tên nào phụ trách công trình này, cũng không cần quan tâm đến những vấn đề gì khác, cho hắn chết sớm thì siêu sinh sớm.
- Đúng, cần phải xử lý ngay kẻ nào đang phụ trách công trình này. May mà người ta ăn bớt quá nhiều nguyên liệu nên công trình sập sớm, nếu không khi tổ chức sự kiện và nhân dân vào trong đó ngồi, khi đó công trình sập xuống thì bao nhiêu người chết đây?
- Anh bạn này nói rất đúng.
...