Triệu Hiểu Bạch nghĩ đến đây mà cảm thấy không thể tiếp tục ở lại chỗ này, hắn đứng lên nói với dì Hai: - Dì, cháu có chuyện cần phải đi ra ngoài một chút.
- Cháu đừng đi, cô gái kia sắp đến rồi.
Sử Y Linh thấy Triệu Hiểu Bạch muốn đi gấp thì cho ra đòn sát thủ: - Cháu quay lại đây ngay, nếu cháu dám bỏ trốn, dì sẽ nói với bố cháu.
- Bí thư Vương có chuyện, cháu cần đến báo cáo ngay. Triệu Hiểu Bạch chạy ra khỏi khu nhà dành cho thường ủy thị ủy Rừng Mật, hắn thở dài một hơi rồi gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.
Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng lên tiêng báo cáo triệt để những gì mình nghe được từ trong miệng Kim Chính Thiện, sau đó ngây ngốc chờ đợi Vương Tử Quân ra lệnh cho mình.
- Bí thư Vương, tôi đi đón ngài nhé? Triệu Hiểu Bạch thấy gặp những chuyện thế này thì bí thư Vương nhất định sẽ rất tích cực, mình là thư ký của lãnh đạo, sao không ở bên cạnh lãnh đạo cho được?
- Làm sao mới sáng sớm như vậy cậu đã đến nhà bí thư Kim rồi? Vương Tử Quân giống như đang đánh răng, giọng nói trong điện thoại có chút hàm hồ.
Triệu Hiểu Bạch dùng giọng ngập ngừng nói: - Dì Hai giới thiệu cho tôi một người bạn gái, hôm nay nói tôi đến gặp mặt.
- Còn chưa đi sao?
- À, chưa!
- Chuyện lớn còn chưa thành sao cậu có thể đào ngũ được? Cậu nên tranh thủ thời gian quay về để gặp mặt người ta, ngày mai báo cáo tình huống cho tôi.
- Vâng! Triệu Hiểu Bạch đáp lời theo bản năng rồi nói với Vương Tử Quân: - Nhưng, bí thư Vương, chuyện kia làm gì bây giờ?
Vương Tử Quân cười cười nói: - Xe đến núi sẽ có đường, người khác nói vài câu thì chúng ta bị dọa cho quay về, chẳng phải là quá đáng cười sao? Thế này nhé, cậu cứ yên tâm đi gặp bạn gái, tôi cũng nghỉ ngơi một ngày, cứ như vậy đi.
Khi thấy Vương Tử Quân dùng giọng điềm nhiên như không để sắp xếp mình đi gặp bạn gái, Triệu Hiểu Bạch có chút khiếp sợ, hắn do dự giây lát rồi đi về nhà dì Hai.
Triệu Hiểu Bạch vừa vào cửa thì đã thấy dì Hai đang gọi điện thoại: - Bí thư Vương tìm Hiểu Bạch có chuyện, chị Lý à, nếu không ta đổi sang ngày khác nhé?
- Ôi, Hiểu Bạch, sao cháu lại về rồi? Sử Y Linh đang tức giận, bà vừa thấy Triệu Hiểu Bạch quay về thì chợt tỏ ra kinh hãi.
- Bí thư Vương nói cháu quay lại gặp mặt người ta, ngày mai báo cáo tình huống cho anh ấy.
Thật ra Vương Tử Quân đã có dự đoán về tin tức từ miệng Triệu Hiểu Bạch, tuy bây giờ hắn biết được từ miệng Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng lại là Kim Chính Thiện cố ý để lộ ra với hắn. Nhưng hắn vẫn có thể biết được những thứ thông tin kia là trò vui của ai.
Sau khi trải qua tính toán thì Vương Tử Quân phát hiện nếu như anh kinh doanh tốt, anh nắm trong tay quyền sử dụng hạng mục hai mươi năm, anh nhất định sẽ thu được một khoản tiền lớn. Thương nhân trục lợi đều bằng mọi biện pháp, bọn họ chỉ chú trọng đến hai chữ lợi nhuận, chỉ hai chữ này cũng đủ cho đám người kia mạo hiểm tính mạng để kết giao quan hệ...
Lúc này lợi nhuận là quá mức, thậm chí đã vượt qua mức độ tư bản, tính nguy hiểm lại rất nhỏ, căn bản không ảnh hưởng đến tính mạng, nhiều nhất chỉ có thể làm cho mình ghi hận trong lòng mà thôi.
Hai bên vốn có quan hệ bình thường, đối phương lại có chỗ dựa như núi cao ở Mật Đông, có thể làm ra chuyện này cũng không có gì là bất ngờ.
Vương Tử Quân nghĩ đến lời nói của Triệu Hiểu Bạch, lại nghĩ đến Kim Chính Thiện. Vương Tử Quân cảm thấy người này có thể là minh hữu, chưa nói đến những thứ gì khác, phẩm chất của đối phương ít nhất cũng mạnh hơn Tiết Xuyên Cường.
Gần đây Tiết Xuyên Cường tuy đã dùng cơm với Vương Tử Quân hai lần, hơn nữa còn giới thiệu cho vài người, thế nhưng nhìn từ tổng thể thì Vương Tử Quân cảm thấy mình và Tiết Xuyên Cường tồn tại khoảng cách khó thể vượt qua. Loại khoảng cách này chỉ có thể đặt trong lòng mà khó nói ra ngoài.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan sự trầm tư của Vương Tử Quân, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là một số máy lạ. Vương Tử Quân trước nay ít khi tiếp điện thoại của số, thế nhưng số điện thoại này của hắn ít người biết được, thế nhưng đối phương lại biết số của mình, là ai đây?
Vương Tử Quân do dự giây lát rồi nghe điện thoại. Chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói do dự: - Xin hỏi ngài có phải là bí thư Vương hay không?
Vương Tử Quân chợt có chút sững sốt, hắn căn bản đều nhận ra được những người phụ nữ mà mình quen, nhưng người phụ nữ này lại căn bản không có chút thông tin nào trong đầu hắn, thế là hắn cười cười nói: - Tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi chị là...
- Chào bí thư Vương, tôi là Thành Nghiên Tuệ. Giọng nói bên kia giống như đã bình tĩnh hơn khá nhiều, bên trong lời nói còn có vài phần run rẩy.
Thành Nghiên Tuệ? Vương Tử Quân chợt nghĩ đến câu chuyện người con gái viết thư tình cho mình thời đại học.
Trước đó hai người chỉ nói vài câu trong phòng họp của thành phố Rừng Mật, bây giờ nghe nói người gọi điện thoại đến là Thành Nghiên Tuệ, Vương Tử Quân chợt cười nói: - Chào bạn học cũ, nếu cô gọi tôi bằng tên, tôi chắc chắn sẽ nhớ ra, thế nhưng cô lại gọi tôi theo kiểu như vậy, không khỏi làm tôi cảm thấy hồ đồ.
Trước khi Thành Nghiên Tuệ gọi điện thoại cho Vương Tử Quân thì đã suy nghĩ tình cảnh mà mình sẽ gặp phải, đối phương lạnh lùng hay là khách khí? Hai ý nghĩ này liên tục lóe lên trong đầu nàng, thế nhưng cuối cùng thì nàng vẫn quyết định gọi điện thoại đến.
Ngoài phương diện cần sự ủng hộ của hắn, chẳng lẽ nàng còn ôm ấp tình cảm năm xưa nữa sao?
Vương Tử Quân có phản ứng như vậy không khỏi làm cho nàng cảm thấy ấm áp. Hắn không tỏ ra tự cao tự đại với mình, cũng không quá nhiệt tình, thế nhưng như thế này đã nhiệt tình hơn năm xưa khi hai người còn học đại học rồi.
Năm xưa nếu như Vương Tử Quân nhiệt tình như hôm nay, chính mình liệu có ở lại thành phố Giang Thị để cùng kết tóc se tơ không?
Trong đầu Thành Nghiên Tuệ lóe lên hàng ngàn ý nghĩ, nàng do dự giây lát rồi áp chế lòng kích động nói: - Bí thư Vương...Tôi...Lúc này tôi gọi điện thoại có tính là quấy rối ngài không?
- Này, bạn học cũ, cô nên gọi tôi là Vương Tử Quân, chúng ta không phải đang bàn chuyện công tác. Cô thế nào rồi? Gần đây có khỏe không?
Thành Nghiên Tuệ có chút do dự, sau đó khẽ nói: - Tôi...Tôi vẫn gọi anh là bí thư Vương, năm xưa khi còn ở trường thì anh cũng là bí thư chi bộ mà.
Vương Tử Quân giống như đã quên chức vụ năm xưa của mình thời đại học, lúc này hắn nghe Thành Nghiên Tuệ nhắc đến, giống như khơi lại ký ức năm xưa, hắn cười cười nói: - Gọi tôi thế nào là tùy cô vậy.
Thành Nghiên Tuệ nhiệt tình cho ra lời mời: - Bí thư Vương, ngài đã đến tỉnh Mật Đông, tôi cũng muốn nhiệt tình hiếu khách, muốn mời bí thư Vương một bữa cơm, không biết ngài có thời gian rảnh không?
Vương Tử Quân cười cười sảng khoái nói: - Tốt, cô nói địa điểm đi.
Hơn mười phút sau Vương Tử Quân chạy đến nhà hàng Hân Nhã, đây là địa điểm mà Thành Nghiên Tuệ đã chọn, có hoàn cảnh rất tốt. Khi Vương Tử Quân mới xuống taxi thì đã thấy Thành Nghiên Tuệ đứng chờ bên cửa.
Lúc này đầu mùa xuân vẫn còn hơi lạnh, thế nhưng trang phục lại làm cho Thành Nghiên Tuệ trở thành một mỹ nữ trưởng thành đầy sức sống. Nàng mặc quần jean màu xanh nhạt phối hợp với áo lông màu trắng, làm cho người ta vừa cảm thấy thanh nhã vừa ấm áp.
- Bí thư Vương. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Thành Nghiên Tuệ tiến lên chào đón, nàng thấy Vương Tử Quân đi taxi đến, thế là có chút kinh hoảng.
Vương Tử Quân ăn mặc khá tùy ý, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, Thành Nghiên Tuệ nhìn qua và cảm thấy đối phương không có gì quá khác biệt so với năm xưa. Nhưng nhìn vào ánh mắt của Vương Tử Quân thấy được sự trầm ổn, điều này làm cho Thành Nghiên Tuệ tràn đầy áp lực, cũng từ đôi mắt kia mà nàng nhớ lại thân phận của người này.
Lúc này Vương Tử Quân đeo kính râm, nhìn qua càng đẹp trai hơn. Nhiều người tới lui bên cạnh căn bản không thể ngờ rằng người đàn ông trẻ tuổi kia là lãnh đạo xếp vị trí thứ ba trong tỉnh Mật Đông.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng vui vẻ của Thành Nghiên Tuệ, hắn biết rõ nàng căn bản đã chờ đợi rất lâu với điều chỉnh kia. Vì sao mà Thành Nghiên Tuệ được điều chỉnh, nguyên nhân trong đó là gì thì Vương Tử Quân không muốn nói ra, cũng không muốn theo đuổi.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên cười cười với Thành Nghiên Tuệ rồi nói: - Chúc mừng cô.
Thành Nghiên Tuệ nâng ly trà của mình lên cụng với Vương Tử Quân, gương mặt trắng nõn có chút đỏ ửng: - Tôi đây là được hưởng chút hào quang của ngài, nếu không thì chuyện tốt như thế cũng không rơi lên đầu của tôi.
- Tôi nói thật nhé, thật ra tôi cũng không làm gì cả. Vương Tử Quân nhìn nhân viên phục vụ dâng thức ăn lên thì cười nói: - Từ khi tốt nghiệp đến bây giờ thì chớp mắt đã mười năm qua rồi, nhớ năm xưa khi chúng ta tốt nghiệp đã có không ít người khóc rất dữ dội.
Thành Nghiên Tuệ đỏ mặt lên, năm xưa trong bữa tiệc tốt nghiệp, nàng căn bản là người khóc mạnh mẽ nhất. Khi đó vì sao nàng lại đau lòng như vậy? Tất nhiên Vương Tử Quân biết nguyên nhân.
Nhân viên phục vụ bắt đầu dâng món ăn thì Thành Nghiên Tuệ đã khôi phục lại như thường, trong lúc trò chuyện với nhau thì Vương Tử Quân biết Thành Nghiên Tuệ đã kết hôn, cũng có một người con gái.