Lý Bạch Vũ căn bản không đề cập đến nội dung câu chuyện với Vương Tử Quân, hắn chỉ cười nói bí thư Vương mời mình sang uống rượu. Hắn càng làm như vậy càng ép người ta sinh ra nhiều ý nghĩ khác thường, thế là mọi người không khỏi nâng ly với Lý Bạch Vũ, tình cảnh bây giờ như sao sáng quanh trăng.
Nếu không có Lỗ Hiểu Đồng đi theo bên cạnh thì Lý Bạch Vũ lần này không thể không say ngất. Khi đi xuống lầu thì hắn đã say đến mức cơ thể loạng choạng, Lỗ Hiểu Đồng không có bên cạnh hắn, thế nhưng hai bên trái phải lại có anh Lưu và Thành Thông nâng đỡ, hai người giống như hai vị hộ vệ của Lý Bạch Vũ.
- Bà chủ, hết bao nhiêu tiền? Khi đi đến quầy thu ngân thì anh Lưu lớn tiếng nói.
- Tiên sinh, đã có người trả tiền rồi. Bà chủ quán nhìn thoáng qua nhóm người anh Lưu rồi cười tủm tỉm nói.
Vì liên quan đến phương diện chức vụ nên Thành Thông thường gặp những chuyện thế này, hắn giống như tìm lại sự tự tin của mình, thế là không khỏi dùng giọng hớn hở hỏi: - Là ai trả.
- Khách ở phòng ba lẻ năm.
"Phòng ba lẻ năm?" Anh Lưu lúc này căn bản còn chưa kịp phản ứng, hắn nhìn thoáng qua mặt Lý Bạch Vũ mới nhận ra vấn đề. Không ngờ Lý Bạch Vũ lại được bí thư Vương coi trọng như vậy, thế là ánh mắt đám người nhìn về phía Lý Bạch Vũ lại có sự khác biệt.
Tuy nhà Lý Bạch Vũ cách chỗ này chỉ vài bước chân thế nhưng lại không thể từ chối được yêu cầu cực kỳ thịnh tình của Thành Thông, đành phải để cho Thành Thông lái xe đưa về nhà. Lỗ Hiểu Đồng tiễn chân đám người Thành Thông, sau đó mới hỏi Lý Bạch Vũ đang say rượu về cuộc trò chuyện vừa rồi với bí thư Vương.
- Như vậy sau này anh sẽ đi theo công tác bên cạnh bí thư Vương sao? Lỗ Hiểu Đồng nhìn bộ dạng cực kỳ vui vẻ của chồng mình, nàng không nhịn được dùng giọng hưng phấn hỏi.
- Ừ, bí thư Vương xây dựng một diễn đàn kêu gọi đầu tư, anh cảm thấy sắp có những hành động lớn, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, vài ngày nữa anh sẽ là người phụ trách vận hành diễn đàn này.
Sau khi hai người kích động ôm lấy nhau thì Lý Bạch Vũ lại thở dài, Lỗ Hiểu Đồng dùng giọng đau lòng nói: - Anh đã phí vài năm thời gian ở mặt trận tổ quốc tỉnh, anh nhất định phải nắm bắt tốt cơ hội lần này, cũng không nên cậy tài khinh người, xem thường lãnh đạo. Đặc biệt là bí thư Vương, anh ấy cũng không phải là người mà Miêu Dược Hổ có thể so sánh được.
Lý Bạch Vũ nghe lời quở trách của vợ thì không khỏi cúi đầu, Lỗ Hiểu Đồng thấy mình nhắc đến nổi đau của chồng, thế là không khỏi an ủi: - Chồng, cơ hội tốt không có dễ dàng, anh cũng nên quý trọng nó.
- Ở trước mặt bí thư Vương dù anh có muốn cậy tài khinh người thì cũng phải có vốn liếng của mình. Có vài người vừa sinh ra đã giỏi, có vài người phải học mới giỏi, nói chung anh thua kém người ta quá xa.
Lỗ Hiểu Đồng biết rõ tính tình của chồng mình, không ngờ bây giờ chồng mình lại có thể nói ra những lời như vậy.
Vương Tử Quân ngồi lên máy bay và suy tư về những chuyện mình làm trước khi rời khỏi Mật Đông. Dù là Sầm Vật Cương hay Đường Chấn Huy cũng không ngăn cản Vương Tử Quân về thủ đô thăm Mạc lão gia tử. Với cấp bậc của hai người bọn họ, chỉ sợ cũng thông qua con đường của mình mà biết rõ tình hình sức khởe hiện tại của Mạc lão gia tử là như thế nào.
Hai người Sầm Vật Cương ngoài gửi lời hỏi thăm sức khỏe của Mạc lão gia tử với Vương Tử Quân, đồng thời còn dùng giọng chân thành yêu cầu Vương Tử Quân không nên quá chú tâm đến công tác, cố gắng ở lại thủ đô vài ngày.
Nhưng lần này Vương Tử Quân về thủ đô ngoài việc thăm hỏi sức khỏe của Mạc lão gia tử, Sầm Vật Cương còn giao cho hắn một việc. Tất nhiên theo lời của Sầm Vật Cương thì nếu Vương Tử Quân có thời gian thì hãy xử lý, nếu như không có thời gian cũng đừng quá quan tâm.
Sự việc mà Sầm Vật Cương phải mở miệng dặn dò căn bản là không nhỏ, thế nhưng nó cũng không nằm trong phạm vi trách nhiệm của Vương Tử Quân. Ngày hôm sau phó chủ tịch chủ quản công tác giao thông của tỉnh là Tô Quảng Trí sẽ đến thủ đô, sẽ liên hệ trao đổi với lãnh đạo bộ giao thông vận tải, tranh thủ nhận được sự giúp đỡ của lãnh đạo thượng cấp.
Trước khi đến thủ đô thì Vương Tử Quân đã trao đổi với Sầm Vật Cương về phương diện chuẩn bị mở diễn đàn đầu tư. Mặc dù lúc trao đổi ý kiến thì Sầm Vật Cương tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, cũng ủng hộ mình nên lớn gan công tác. Thế nhưng hắn có thể mẫn cảm thấy nắm bắt được vài vấn đề, đó là Sầm Vật Cương giống như không quá quan tâm đến chuyện này.
Nếu như nói trong tỉnh Mật Đông ai là người quan tâm đến tiến độ của các hạng mục đại hội thể dục thể thao, như vậy ngoài Sầm Vật Cương ra không còn ai khác hơn được. Thiếu tiền chính là một hoàn cảnh khó khăn để xây dựng các hạng mục nhà thi đấu, Sầm Vật Cương là người nghĩ đến tiền mà hai mắt sáng rực nhưng không có hứng thú với diễn đàn đầu tư, nguyên nhân có lẽ là không mấy tin tưởng vào tính khả quan của phương án này.
Nói cách khác thì Sầm Vật Cương căn bản không tin diễn đàn đầu tư này sẽ có được bao nhiêu tác dụng.
Vương Tử Quân biết rõ Sầm Vật Cương là người có ý chí kiên định, mình có nói ba hoa chích chòe như thế nào thì người ta cũng không dễ dàng động tâm. Nếu muốn thuyết phục được Sầm Vật Cương thì ngoài vàng bạc thì cũng chỉ có vàng bạc thực chất mà thôi.
Cũng may là Sầm Vật Cương căn bản không có ý ngăn cản, còn bật đèn xanh cho Vương Tử Quân tiến lên. Đây là một chuyện tốt, trước khi lên máy bay thì Vương Tử Quân đã nói rõ ràng với Trương Tề Bảo, yêu cầu Trương Tề Bảo nhanh chóng lập diễn đàn đầu tư ở thành phố Rừng Mật.
Trương Tề Bảo tuy không có kinh nghiệm gì ở phương diện này, thế nhưng có được sự giúp đỡ của Lý Bạch Vũ, có lẽ không có vấn đề gì. Vương Tử Quân nghĩ đến những gì mà Lý Bạch Vũ nói với mình, hắn căn bản khá tán thưởng năng lực của người này. Tuy mình nói ra nhiều điều ép cho Lý Bạch Vũ không thở nổi, thế nhưng dù sao thì mình cũng lấy kiến thức kiếp trước để áp chế người kiếp này, tình cảnh ức hiếp như thế này cũng không có gì là hay.
Vương Tử Quân suy nghĩ hỗn loạn giây lát thì lại chuyển sang phương diện bệnh tình của Mạc lão gia tử. Sau khi đã trải qua đủ mọi cảm giác của sinh ly tử biệt, bây giờ tâm tình của hắn khá nặng nề, lúc này Mạc lão gia tử lại sinh bệnh nặng, căn bản cũng không đúng lúc.
Tuy người ủng hộ Vương Tử Quân chủ yếu là Lâm Trạch Viễn, thế nhưng cũng có nhiều người nể mặt Mạc lão gia tử. Tuy Mạc lão gia tử đến bây giờ chưa từng nói tốt cho hắn một câu, thế nhưng hắn là cháu rể của Mạc lão gia tử, điều này khó có ai thay đổi được.