Những năm qua Trương Tề Bảo luôn do dự giữa Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy, hắn căn bản không thể xác định xem ai sẽ là chỗ dựa thích hợp cho mình. Thật lòng thì hắn có khuynh hướng về phía chủ tịch Đường, vì hắn xem ra người này căn bản là dứt khoát hẳn hoi. Hắn gửi hy vọng vào vị lãnh đạo số hai trong tỉnh, chờ mong một ngày Sầm Vật Cương sẽ bị điều đi, Đường Chấn Huy sẽ tiến lên chủ trì công tác ở tỉnh Mật Đông, khi đó sẽ là ngày nổi danh của mình.
Những năm qua chính đàn Mật Đông luôn rục rịch, rất nhiều người tỏ ra bình tĩnh giống như Trương Tề Bảo, bọn họ lợi dụng tất cả các mối quan hệ để chờ đợi tin tức ban ngành Mật Đông có được điều động hay thay đổi gì không. Kết quả làm cho người ta cực kỳ thất vọng, đó là ban ngành tỉnh Mật Đông giống như rơi vào cục diện đáng buồn, căn bản không chút gợn sóng sợ hãi. Mãi đến khi Vương Tử Quân vào Mật Đông thì bầu không khí bình tĩnh bao năm qua mới bị phá vỡ.
Nếu như nói Vương Tử Quân là một cán bộ trẻ đi đến làm cho từ sâu trong tâm linh đám cán bộ tỉnh Mật Đông xuất hiện một luồng gió bão, như vậy Vương Tử Quân là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch tỉnh càng làm cho người ta cảm thấy như tiếng sét bên tai.
Chính trị luôn là một hình thái mà người ta khó thể nào phỏng đoán rõ ràng được, hơn nữa ý nghĩa của sự việc Vương Tử Quân đến tỉnh Mật Đông là quá lớn, đám người bên dưới không khỏi ra sức làm việc, cố gắng tạo ra một hình tượng tốt. Nhiều người thì ít vị trí, mỗi người trong quan trường đều nhìn chằm chằm vào một vị trí nhất định, nếu như anh có thể làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân, đây tuyệt đối là một đường tắt để đi lên đỉnh vinh quang.
Trương Tề Bảo biết mình có ưu thế tuyệt vời hơn người khác, thế nên hắn căn bản tính toán cực kỳ kỹ càng ở từng phương diện kết giao với Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, anh xem những món ăn này có hợp khẩu vị không? Nếu không thì đổi vài món khác. Trương Tề Bảo nhìn đám nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên rất nhanh, hơn nữa đều là những món ăn tạo nên tên tuổi của nhà hàng, thế là cảm thấy rất hài lòng. Thế nhưng hắn không rõ khẩu vị của Vương Tử Quân, vì vậy mở miệng vẫn có chút không yên.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên nói: - Rất tốt, thư ký trưởng, những món này rất hợp khẩu vị của tôi. Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, chúng ta cùng uống vài ly cho vui.
Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì nói với lái xe Tiểu Lý: - Lát nữa cậu chạy xe đi, hôm nay tôi không cần xe.
Tiểu Lý còn kiên trì không muốn uống rượu thế nhưng Vương Tử Quân nói rất chân thành, thế nên hắn vội vàng nâng ly lên nói: - Cám ơn bí thư Vương.
Với độ tuổi của Vương Tử Quân mặc dù có quan uy trên người thế nhưng hòa mình vào cuộc sống bình thường vẫn rất tốt. Trương Tề Bảo không hổ danh là một người có kinh nghiệm, thấy Vương Tử Quân hào hứng như vậy, hắn nào dám làm cho lãnh đạo mất hứng? Thế là hắn càng tỏ ra sống động, nói ra vài câu chuyện vui, điều này làm cho Triệu Hiểu Bạch và Tiểu Lý cũng không còn cảm thấy gò bó như lúc đầu.
- Tút tút tút. Khi mọi người ăn cơm được một lúc thì điện thoại trong túi áo cua Vương Tử Quân vang lên, hắn nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, sau đó cười nghe máy: - Tiểu Bắc à? Em đang làm gì vậy? Anh đang dùng cơm, em và Tiểu Bảo Nhi đã ăn cơm chưa?
Vương Tử Quân gọi điện thoại thì đám người Trương Tề Bảo lập tức ngồi đàng hoàng trên vị trí của mình, chỉ sợ âm thanh mình phát ra sẽ ảnh hưởng đến bí thư Vương. Nhưng bọn họ cố gắng tỏ ra yên tĩnh thì những tiếng ồn ở phòng bên cạnh càng vang lên rõ ràng.
Vừa rồi mọi người cười đùa vui vẻ thế nên không có cảm giác gì, bây giờ bầu không khí yên tĩnh lại thì những tiếng động bên kia càng thêm rõ ràng. Trương Tề Bảo nhìn Vương Tử Quân đang gọi điện thoại, hắn khẽ gật đầu với Triệu Hiểu Bạch.
Triệu Hiểu Bạch có chút sững sốt, hắn dùng ánh mắt chần chờ nhìn Trương Tề Bảo. Lúc này Tiểu Lý ngồi bên cạnh Triệu Hiểu Bạch lại cơ trí đứng lên, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trương Tề Bảo nhìn hành động của Tiểu Lý mà không khỏi thở dài, người với người khác biệt với nhau quá lớn, Triệu Hiểu Bạch thật sự không thích hợp làm một thư ký cho lãnh đạo.
Khi Trương Tề Bảo đang cảm khái thì bầu không khí yên tĩnh trở lại, hắn đưa mắt nhìn bí thư Vương đang vui vẻ gọi điện thoại, thế là trên mặt nở nụ cười.
Lúc này Trương Tề Bảo đã đặt những sở thích của Vương Tử Quân lên đầu não công tác của mình, thậm chí hắn muốn hầu hạ thật tốt công tác và cuộc sống của bí thư Vương, xem đó là bộ phậm công tác cực kỳ quan trọng của mình.
- Sức khỏe của ông thế nào rồi? Có nặng lắm không? Vương Tử Quân hỏi có chút căng thẳng, dù hắn và Mạc lão gia tử chỉ gặp mặt nhau vài lần một năm, thế nhưng trong lòng luôn có sự cảm kích với ông cụ. Năm xưa nếu không phải Mạc lão gia tử chuyên quyền độc đoán, chỉ sợ hắn và Mạc Tiểu Bắc sẽ khó đến được với nhau.
Mùa đông năm ngoái tình hình sức khỏe của Mạc lão gia tử có hơi xấu, khi mùa xuân đến thì tinh thần của ông cụ giống như tốt hơn khá nhiều. Mạc Tiểu Bắc bỏ phần lớn thời gian ở bên cạnh Mạc lão gia tử, nàng thấy vậy thì chạy về Nam Giang chăm sóc Tiểu Bảo Nhi, không ngờ bây giờ sức khỏe của ông cụ lại có vấn đề.
Điều này căn bản là rất bình thường, vì Mạc lão gia tử đã đi qua hai thế kỷ, sức khỏe cũng không thể nào bền vững mãi được, bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ.
- Hai ngày trước không biết vì sao mà huyết áp của ông tụt xuống, bác sĩ nói chỉ sợ lần này rất nguy hiểm. Mạc Tiểu Bắc nói bằng giọng điệu có vài phần nức nở.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng hỏi: - Bây giờ em đang ở đâu, nếu không ngày mai hai chúng ta về thủ đô một chuyến?
Đúng lúc này bầu không khí chung quanh vốn yên tĩnh chợt trở nên ồn ào, thậm chí còn có những âm thanh di chuyển ghế. Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân cau mày vì tiếng ồn chung quanh, thế là vội vàng đứng lên đi ra ngoài.
Khi Trương Tề Bảo đi ra ngoài cửa thì chợt kinh hãi vì tình huống trước mặt, hắn thấy Tiểu Lý đang giằng co với một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, tuy trên mặt Tiểu Lý không bị thương thế nhưng trên áo lại có dính nhiều vết bẩn.
- Anh làm gì vậy? Muốn đánh người sao? Còn không mau buông ra? Trương Tề Bảo là người làm lãnh đạo nhiều năm, hắn căn bản cũng có quan uy của mình. Khi hắn thấy Tiểu Lý bị người ta đánh thì cũng không quan tâm đến nguyên nhân mà lên tiếng quát lớn.
Nhưng đáng tiếc là người đàn ông kia cũng không quan tâm đến Trương Tề Bảo, hắn tất nhiên cũng không thèm nể mặt. Hắn giữ lấy cánh tay của Tiểu Lý rồi dùng giọng điệu không sạch sẽ mắng: - Tiểu tử kia, mày là cái quái gì mà dám nói những lời ngông cuồng với ông? Mày cũng không đái một bãi ra để soi gương mà xem, dám quản chuyện của ông sao? Có tin ông đánh chết mày không?
Tiểu Lý vốn là một người có tính cách kiêu ngạo, hơn nữa là lái xe cho Vương Tử Quân, thế nên bên cạnh có không ít người lên tiếng nịnh nọt. Bây giờ hắn uống vào chút rượu tất nhiên sẽ không chịu cúi đầu với người khác.
- Hừ, ông có giỏi thì cứ làm.
Rượu vào trong người thì sẽ biến thành ma quỷ, uống rượu vào bụng thì tên đàn ông này cũng không sợ ai. Hơn nữa bây giờ hắn tụ tập đám bạn bè cùng hệ thống lại uống rượu với nhau, tất nhiên hắn sẽ không muốn mình bị mất mặt.
- Được, tiểu tử, ông thông cả hai đường hắc bạch đạo, mày chờ đó mà xem, chút nữa cho mày vào đồn ngồi uống trà. Tên đàn ông lên tiếng rồi quay sang một người bạn: - Anh Lưu, anh gọi điện thoại cho phân cục công an, để bọn họ đưa người đến.
Anh Lưu đồng ý một tiếng, sau đó hắn nhanh chóng gọi điện thoại đi. Trương Tề Bảo nhìn bộ dạng của đối phương thì cười lạnh nói: - Tiểu Lý, cậu chờ một chút, lát nữa người của cục công an sẽ đến xử lý.
Tiểu Lý làm lái xe căn bản cung kính với Trương Tề Bảo hơn cả Triệu Hiểu Bạch, vì vậy Trương Tề Bảo lên tiếng thì hắn ngậm miệng lại. Tên đàn ông bên kia lúc này mới nhìn về phía Trương Tề Bảo, nhưng Trương Tề Bảo cũng không phải là người thường xuyên xuất hiện ở trường hợp công cộng, thế nên hắn cũng không nhận ra đối phương là ai.
Nhưng tên đàn ông nhạy cảm căn cứ vào vẻ mặt của Trương Tề Bảo để xác định đối phương công tác trong cơ quan chính quyền. Thế là hắn có chút do dự, thế nhưng vẫn không muốn lùi bước.
- Thư ký trưởng Trương, sao ngài lại ở chỗ này? Khi bầu không khí bốn phía đang rất yên ắng thì có người lên tiếng chào hỏi Trương Tề Bảo.
Trương Tề Bảo ngẩng đầu nhìn người kia, lúc này hành lang có hơi tối, người kia lại đứng ở chỗ không có ánh sáng, thế cho nên không nhìn rõ mặt. Khi người kia tiến lên vài bước thì Trương Tề Bảo mới nhận ra đối phương là ai.
Trương Tề Bảo nhìn người kia mà không khỏi có chút cảm khái, có câu tìm khắp thiên hạ không gặp mặt thế nhưng cuối cùng gặp mặt lại không tốn chút công.