Gió đầu xuân đã có chút ấm áp, gió khẽ quét lên mặt người, dịu dàng, triền miên, xanh tươi ướt át, không giống như những ngọn gió mùa đông, lúc này Lâm Dĩnh Nhi mới cảm thấy có vẻ hơi nóng.
Lâm Dĩnh Nhi cũng không biết từ lúc nào mình hay nói chuyện tình yêu, khi cùng nói chuyện với Giang Gia Kỳ, cái gì cũng có thể nói được, nhưng cô gái này lại không ý thức được những gì đang xảy ra.
Giống như nước chảy về đông, những lời của Lâm Dĩnh Nhi dù mở đầu như thế nào, đến cuối cùng nó cũng chảy về một nơi, về một đại dương mênh mông, là nơi có thể chứa tất cả cảm giác ấm áp và hạnh phúc của nàng. Lúc này hai mắt nàng như làn thu thủy, âm thanh của nàng mềm mại như những bong bóng nước.
Chính Lâm Dĩnh Nhi còn hồn nhiên chưa phát hiện ra, nhưng Giang Gia Kỳ là một bạn học tốt của nàng ở trong trường đại học lại mẫn cảm phát hiện ra một vấn đề: Đó là cô bạn gái thiên tài, thông minh mà mình cực kỳ hâm mộ này có tám phần đã thích Vương Tử Quân kia rồi.
Có một ngày hai người dạo chơi ngoài đường, khi đến quán quà vặt mua vài món ăn, Giang Gia Kỳ cắt ngang lời Lâm Dĩnh Nhi:
- Dĩnh Nhi, tốt nghiệp cậu sẽ kết hôn với anh ấy sao?
Lâm Dĩnh Nhi ngây cả người, câu hỏi của Giang Gia Kỳ làm cho nàng hầu như không kịp chuẩn bị, làm cho trái tim của nàng nhảy lên như một chú nai con tung tăng trong rừng. Nhưng nàng cũng không biết nên trả lời thế nào, thế là gương mặt đỏ ửng, nàng giả vờ cả giận nói:
- Cái gì? Người ta còn chưa tốt nghiệp mà, có tâm tư nào để suy xét đến đối tượng kết hôn?
Từ ngày đó thì người kia giống như đã tiến vào thâm căn cố đế trong lòng nàng, có đôi khi Lâm Dĩnh Nhi nghĩ rằng hắn giống như một tâm linh hạt giống đang ngủ say thuần khiết trong người mình, mà hạt giống này nếu có hơi nước tẩm bổ sẽ phát triển bành trướng, sẽ đâm chồi, sẽ vượt qua tất cả chướng ngại để ra hoa kết quả.
Lâm Dĩnh Nhi nghĩ đến tình huống những ngày qua gặp mặt và ở chung với anh Tử Quân, nàng chợt biết nói chuyện tình yêu, nàng biết rõ che giấu có đôi khi là một loại thuốc giải: Nàng quyết tâm xua đuổi đi những thứ làm cho trái tim của mình bất an, thế cho nên lời nói của nàng giống như đập một búa sang đông một gậy sang tây, thật sự rất loạn.
Bố mẹ của Giang Gia Kỳ sắp xếp tiệc tiễn con đi học tại quán ăn Giáp Ngư Thôn, Vương Tử Quân nhìn vào Giáp Ngư Thôn với ánh đèn chói mắt, không khỏi kéo mũ trùm đầu lại.
- Anh Tử Quân, anh đội mũ thật khó coi, giống như công tác ngầm vậy.
Lâm Dĩnh Nhi dùng giọng yêu kiêu trêu ghẹo Vương Tử Quân.
Lúc này Lâm Dĩnh Nhi nghiêng đầu, cặp mắt như cười như không nhìn vào Vương Tử Quân. Lâm Dĩnh Nhi đến huyện Lô Bắc đều mang theo những trang phục nghỉ ngơi, nhưng dù là chiếc quần jean bình thường mặc lên người nàng thì lại biến thành không bình thường, trở nên nhẹ nhàng thoải mái, vô cùng đơn giản nhưng lại sinh ra cảm giác chói mắt.
Lúc này Lâm Dĩnh Nhi với gương mặt no đủ trải đầy ánh sáng, ấm áp và sạch sẽ. Vương Tử Quân chỉ cảm thấy vào lúc này Lâm Dĩnh Nhi xinh đẹp đáng yêu giống như một quả táo đang trong giai đoạn chín tới nằm trên cành, trong lòng hắn thầm sinh ra cảm giác không bình thường, cảm thấy muốn hôn nàng.
- Nha đầu, em thật đẹp.
Vương Tử Quân nói lời tán dương từ tận đáy lòng.
Lâm Dĩnh Nhi dùng ánh mắt bối rối nhìn khắp bốn phía, cũng không có bất kỳ ai và bất kỳ thứ gì khác thường, không ai nghe được những lời này, cũng không ai để ý đến những lời như vậy. Anh Tử Quân nói gì vậy nhỉ? À, đúng rồi, là khen mình đẹp, cảm giác này thật sự rất tốt, giống như một dòng nước ấm chảy vào trong lòng, lại chảy lòng vòng mới chết. Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy mình đang khẽ rung lắc trong dòng nước ấm như vậy, nàng giống như một người đang hoan lạc và run rẩy trong hạnh phúc được che đậy kỹ càng, vĩnh viễn khó thể nào thoát ra. Lúc này hai má lún đồng tiền trên mặt cũng xuất hiện, rõ ràng là tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc.
Đến quán cơm Giáp Ngư Thôn có không ít quan viên chính quyền, nếu Vương Tử Quân đến công khai, sợ rằng chưa ăn được vài miếng đã có người đến tìm.
Vương Tử Quân cùng Lâm Dĩnh Nhi bước vào trong Giáp Ngư Thôn, lúc này Giang Gia Kỳ đã đứng chờ sẵn. Nàng nhìn Vương Tử Quân trùm trên đầu một chiếc mũ mà không khỏi cười hì hì nói:
- Anh Vương, anh đội mũ trông lại càng đẹp trai.
Giang Gia Kỳ dù đoán được Vương Tử Quân muốn làm gì, vì hắn có chút thân phận, thế nhưng nàng lại không biết được cụ thể đó là thân phận gì, thế nên cũng không bị gò bó, vẫn ăn nói như thường.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Mọi người sắp xếp tiệc ở phòng nào, tôi đã đói meo bụng rồi.
Cha mẹ Giang Gia Kỳ chỉ thuê một phòng nhỏ, không lớn, nhưng lại vừa đủ cho năm người dùng cơm. Bố của Giang Gia Kỳ ngồi lên vị trí chủ vị, mẹ của Giang Gia Kỳ ngồi bên cạnh nhiệt tình sắp xếp thức ăn.
Ba người phụ nữ cùng đùa giỡn, bố của Giang Gia Kỳ cũng không tham gia góp vui, ông quay sang nói chuyện với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân lúc này đã cởi mũ ra, nhưng bố của Giang Gia Kỳ chưa từng tiếp xúc với hắn, thế nên cũng không biết người đàn ông trẻ tuổi đang nói chuyện với mình chính là bí thư ủy ban tư pháp huyện ủy.
Trong lúc nói chuyện thì Vương Tử Quân biết bố của giang gia kỳ là nhân viên của cục điện lực, phúc lợi đãi ngộ là không tồi, vì thế mà nhìn từ trên xuống dưới đều có thể thấy sự ưu việt.
- Tiểu Vương, cậu công tác ở đâu?
Bố của Giang Gia Kỳ nói về những món lợi từ cục điện lực trong năm nay, nhưng mọi người không được nhận tiền mà quy đổi ra các loại quà bánh, làm hại mình phải chạy đi phát cho khắp nơi. Vương Tử Quân cười nhạt, hắn tất nhiên có thể thấy rõ ý nghĩ khoe khoang trong những lời nói phàn nàn của bố Giang Gia Kỳ.
Vương Tử Quân cũng không đặt trong lòng những chuyện như vậy, có cơ hội thì thường sẽ khoe khoang về mình, đây chính là căn bệnh chung của mọi người.
- Cháu đi làm ở khối chính quyền.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi dùng giọng hời hợt nói.
Sau khi nghe nói Vương Tử Quân đi làm ở văn phòng khối chính quyền, vẻ mặt bố Giang Gia Kỳ chợt sáng lên khá nhiều, văn phòng khối chính quyền cũng không phải là đơn vị bình thường, dù không có lợi ích thực tế bằng cục điện lực, thế nhưng vẫn là một nơi cao vời mà ai cũng phải ngước nhìn.
- Cậu phục vụ cho vị chủ tịch nào?
Bố của Giang Gia Kỳ cảm thấy một người với độ tuổi như Vương Tử Quân mà phục vụ cho một vị cán bộ lãnh đạo cấp huyện, như vậy cũng xem như tương lai vô lượng.
- Không có lãnh đạo nào cả, cháu tự phục vụ chính mình.
Vương Tử Quân hiểu ý của bố Giang Gia Kỳ, hắn thản nhiên nói.
Bố của Giang Gia Kỳ nghe thấy Vương Tử Quân nói tự phục vụ chính mình thì khóe miệng khẽ nhếch lên, thầm nghĩ cậu thanh niên này đúng là quá lời, nói cái gì mà chính mình phục vụ mình, rõ ràng là không được lãnh đạo trọng dụng mà còn tỏ ra như vậy. May mà con gái bảo bối không dính liền một chỗ với tên này, nếu không thì mình cũng phải cố gắng tách bọn họ ra mới được.
Giang Gia Kỳ trước nay vẫn cảm thấy Vương Tử Quân không phải là người bình thường, lúc này nghe thấy bố mình nói chuyện với Vương Tử Quân, nàng vội vàng quay đầu sang giải thích:
- Anh Vương công tác rất tốt, ngay cả phó cục trưởng cục công an cũng phải nể mặt.
Bố của Giang Gia Kỳ vừa nghe thấy như vậy thì vẻ mặt có chút biến đổi, vẻ kiêu căng cũng phai nhạt đi không ít, lão quét mắt nhìn Vương Tử Quân vài lượt rồi dùng giọng chú ý hỏi:
- Tiểu Vương, cậu thật sự có quen biết với phó cục trưởng cục công an?
- À, có chút liên lạc ở phương diện công tác.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi thuận miệng đáp.
- Nếu có liên lạc ở phương diện công tác thì phải nắm chặt phương diện liên lạc cảm tình. Tiểu Vương, không phải tôi nói cậu, nhưng quan trường chính là xã hội nhân tình, cậu chỉ cần xử lý tốt quan hệ, như vậy sẽ có được kết quả đáng mong đợi. Đặc biệt là cục công an, đây chính là đơn vị có thực quyền, cần phải làm tốt quan hệ với vị phó cục trưởng cục công an kia, chưa nói đến những thứ khác, chỉ nhắc qua vấn đề hộ khẩu thôi cũng đỡ biết bao công sức.
Bố của Giang Gia Kỳ thấy vẻ mặt Vương Tử Quân không cho là đúng, thế là dùng giọng không vui nói, giọng điệu cũng trở nên thấm thía hơn.
Vương Tử Quân đối mặt với vẻ nghiêm trang của bố Giang Gia Kỳ, hắn chỉ có thể cười khổ, hắn đến đây dùng cơm chẳng qua chỉ muốn thoải mái một chút, không nói đến chức vụ của mình, bây giờ thì tốt, bố của Giang Gia Kỳ lại bắt đầu giảng dạy chính mình.
Vương Tử Quân phải liên tục gật đầu xưng vâng, sau đó nghiêng đầu thấy Lâm Dĩnh Nhi đang chớp mắt tinh nghịch với mình, nàng còn thè cả đầu lưỡi ra, bộ dáng kia đáng yêu đến cực điểm.
Khi bọn họ nói chuyện thì thức ăn đã được đưa lên, bố của Giang Gia Kỳ gọi sáu món mặn hai món canh, chỉ là không gọi món Giáp Ngư đắt tiền nhất của quán Giáp Ngư Thôn.
- Tiểu Vương, dùng cơm đi, Lưu Mập này cũng thật là, mở quán mà không chịu chuẩn bị nhiều một chút, tôi muốn gọi món Giáp Ngư, thế nhưng trùng hợp là hôm nay bọn họ đã hết hàng.
Bố của Giang Gia Kỳ vừa nói Vương Tử Quân dùng cơm vừa tức giận dùng giọng ai oán nói.
Chút thủ đoạn của bố Giang Gia Kỳ nếu sử dụng với Lâm Dĩnh Nhi thì hoàn toàn có thể coi là phù hợp, nhưng đối với Vương Tử Quân thì không thể dùng được. Ông không phải đang phàn nàn Lưu Mập, mà đang giải thích vì sao không gọi món Giáp Ngư, mà Giáp Ngư Thôn còn Giáp Ngư hay không thì đã quá rõ ràng.
Vương Tử Quân ăn cơm của người tất nhiên sẽ không làm cho người ta mất hứng, hắn lập tức phụ họa:
- Giáp Ngư Thôn chính là như vậy, bây giờ món Giáp Ngư có rất ít, tôi nghe nói muốn ăn Giáp Ngư ở đây phải đặt trước ba ngày.
Bố của Giang Gia Kỳ nghe thấy Vương Tử Quân nói vậy thì có chút an lòng, lão khẽ vỗ vai của Vương Tử Quân rồi nói:
- Tiểu Vương, nếu ngày nào đó cậu rảnh thì sớm gọi điện thoại cho chú, chúng ta cùng đặt trước món Giáp Ngư.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nâng ly rượu lên nói:
- Chú Giang, cháu mời chú một ly.
Khi Vương Tử Quân ngửa cổ uống rượu thì chợt phát hiện ánh mắt của mẹ Giang Gia Kỳ có hơi chớp chớp, chân hơi đá ra, nhìn theo phương hướng thì thấy đó là chân của bố Giang Gia Kỳ. Vương Tử Quân thầm nở nụ cười, nhưng hắn lại hồn nhiên như chưa từng phát hiện ra, chỉ buồn bực ngồi dùng cơm mà thôi.
Có vợ nhắc nhở, bố của Giang Gia Kỳ bắt đầu cẩn thận hơn, nhưng sau khi uống vào hai ly thì lại bắt đầu mở lời:
- Tiểu Vương, cậu quen biết vị phó cục trưởng cục công an nào vậy?
- Trương Tân Dương!
Vương Tử Quân vừa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng lại vừa lên tiếng.
- Tiểu Vương, chúng ta hôm nay gặp mặt, đáng lý ra chú cũng không muốn nói nhiều, nhưng hai chúng ta vừa gặp đã thân quen, ai bảo Kỳ Kỳ là bạn học của bạn cậu? Chú cũng không coi cậu là người ngoài, thế nên nhắc nhở cậu một câu, chính là trà trộn trong quan trường thì cũng cần chú ý đến những chi tiết dù là nhỏ nhặt.
- Bây giờ cậu nói ra tên của cục trưởng Trương Tân Dương, cậu không che đậy miệng, nói quá tùy ý. Nếu cậu ăn cơm trong nhà thì không có vấn đề, nhưng nếu ăn cơm với người ngoài mà nói như vậy, lời nói lại rơi vào trong tai của cục trưởng Trương, như vậy sau này nó sẽ quyết định đến sự thành bại trong quan hệ của cậu.
Bố của Giang Gia Kỳ nói ra những lời rất thấm thía, Vương Tử Quân nhìn biểu hiện ngưng trọng của lão, thầm nghĩ đây thật sự giống như một vị cán bộ lão thành.
Bố của Giang Gia Kỳ nói ra những lời như vậy thật sự là không sai, Vương Tử Quân cũng thật sự rất chú ý đến những điều này.
Bố của Giang Gia Kỳ dù nói có hơi quá lời nhưng lại là một người tốt, Vương Tử Quân chợt sinh ra chút hảo cảm với lão, thế nên hắn nâng ly nói:
- Cám ơn chú dạy bảo, sau này cháu nhất định sẽ chú ý.
Bố của Giang Gia Kỳ cũng là một người bị chèn ép trong chính nhà mình, bây giờ thấy Vương Tử Quân tôn kính mình như vậy, thế là vẻ mặt trở nên hồng hào, lão uống cạn một ly rượu, sau đó đặt ly xuống nói:
- Cậu cần phải làm tốt quan hệ với cục trưởng Trương, cậu biết cục trưởng Trương là người của ai không?
Không đợi Vương Tử Quân trả lời, bố của Giang Gia Kỳ đã nói:
- Cục trưởng Trương là người của bí thư Vương, bí thư Vương dù bây giờ chỉ là cán bộ tạm giữ chức nhưng lại là người cực kỳ có thủ đoạn, có khả năng, có mánh khóe thông thiên, ngay cả Thịnh Thanh Long cũng ngã đổ trong tay của anh ấy. Cậu nói xem, đi theo một người như vậy thì tương lai của cục trưởng Trương sẽ thế nào?
Vương Tử Quân lần đầu tiên nghe được người ta đánh giá về mình như vậy, hắn cũng có chút lâng lâng. Hắn vừa rót rượu cho bố của Giang Gia Kỳ vừa nói:
- Chú Giang, chú nói những lời vàng ngọc, cháu thật sự cảm thấy rất đúng, cháu cũng hiểu tương lai của cục trưởng Trương là vô hạn.
Khi Vương Tử Quân đặt ly rượu xuống thì lại vô tình đưa mắt nhìn Lâm Dĩnh Nhi, thấy nha đầu kia liếc mắt nhìn mình, rõ ràng là cười nhạo hắn.
Bố của Giang Gia Kỳ gặp tri kỷ thì ngàn ly cũng coi là ít, thế là chỉ sau một lát thì gương mặt càng đỏ hồng. Mẹ của Giang Gia Kỳ thấy như vậy cũng không vui, nhưng bây giờ có mặt Lâm Dĩnh Nhi và Vương Tử Quân, vẫn muốn để cho chồng mình có chút mặt mũi.
- Tiểu Vương, cậu cứ ngồi đây đi, tôi ra ngoài một chút.
Bố của Giang Gia Kỳ uống hơi nhiều nước, bây giờ chợt đứng lên nói với Vương Tử Quân.
Sau khi chồng ra ngoài, mẹ của Giang Gia Kỳ lên tiếng với Vương Tử Quân:
- Tiểu Vương, chú Giang của cậu là một người như vậy đấy, nếu nói sai câu nào thì cậu cũng đừng để bụng.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chú Giang là người tốt, chú ấy nếu không coi cháu là người nhà thì sẽ không nói ra những lời như vậy, cũng làm cháu rút ra được nhiều bài học. xem tại TruyenFull.vn
Mẹ của Giang Gia Kỳ thầm gật đầu, thầm nghĩ cậu thanh niên nà rõ khéo ăn nói, thật sự mạnh hơn Tiểu Huy kia rất nhiều, đáng tiếc là cậu ta lại thích Lâm Dĩnh Nhi, con gái của mình cũng không có cơ hội.
Có câu nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, lúc này mẹ của Giang Gia Kỳ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, càng nhìn càng thấy thân thiết và hợp mắt.
- Ôi, thì ra cục trưởng Ngụy cũng mời khách ở Giáp Ngư Thôn, Thúy Nga, chúng ta tranh thủ đi kính rượu lãnh đạo.
Bố của Giang Gia Kỳ đi vào trong phòng, sau đó lão đóng cửa lại và nói với vợ.
Mẹ của Giang Gia Kỳ nghe nói cục trưởng Ngụy có mặt ở đây, thế là vẻ mặt cũng rất vui:
- Được, nhanh lên, cơ hội tốt như vậy cũng không thể bỏ qua được. Tiểu Vương, hai người dùng cơm trước, tôi và chú Giang của cậu đến chúc lãnh đạo một ly.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Dì và chú cứ bận rộn, không cần phải quan tâm đến chúng cháu làm gì cả.
Bố mẹ của Giang Gia Kỳ khẽ cười với Vương Tử Quân, sau đó lại kéo Giang Gia Kỳ đang rất không tình nguyện ra khỏi phòng. Tuy hai người nói không lớn, nhưng Vương Tử Quân vẫn nghe thấy âm thanh của bố Giang Gia Kỳ đang nói nhân viên phục vụ đưa đến một chai rượu ngon.
- Anh Tử Quân, em phát hiện thấy anh ngày càng tệ, anh nói cho em biết xem, Mạc Tiểu Bắc là có chuyện gì xảy ra? Nếu không nói, em quay về sẽ tố cáo với dì.
Lâm Dĩnh Nhi thấy không có ai thì cũng lớn gan hẳn lên, nàng ngồi đến bên cạnh Vương Tử Quân, bộ dạng giống như đang dùng nghiêm hình bức cung vậy.
Nếu nói về quan hệ với Mạc Tiểu Bắc thì đến bây giờ Vương Tử Quân còn chưa thể hiểu rõ ràng, cũng may trước đó rời khỏi thủ đô thì hai ông lão hai nhà cũng không có định luận gì với chuyện này.
Thấy Vương Tử Quân không trả lời thì Lâm Dĩnh Nhi duỗi bàn tay nhỏ khẽ véo lên cánh tay của hắn, sau đó dùng giọng hờn dỗi có vài phần khoa trương nói:
- Anh đúng là bại hoại, anh không thể nói với em sao?
Lâm Dĩnh Nhi làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác kỳ dị, nha đầu này giống như một người phụ nữ không tuổi, hắn không ngờ một cô gái ung dung bình thản như nàng lại hiểu tất cả mọi việc; có đôi khi nàng vội vội vàng vàng, không biết làm sao, giống như một tiểu nha đầu chưa từng cãi lời cha mẹ; cũng có khi nàng tỏ ra cực kỳ hiếu kỳ và nghi vấn về thế giới bên ngoài, điều này rất ít khi xuất hiện ở những người trưởng thành, Vương Tử Quân thấy nàng giống như một cô bé kết hợp với một người phụ nữ vậy.
Trong suy nghĩ mâu thuẫn của Vương Tử Quân, tuy hắn có phần lớn khả năng xem nàng như một cô em gái, nhưng trong tiềm thức cũng khó thể liên lạc giữa nàng với vấn đề người yêu. Đặc biệt những ngày Lâm Dĩnh Nhi đến huyện Lô Bắc, nha đầu kia thường xuyên hiện ra trong giấc mộng tươi đẹp của hắn, nhưng trong hiện thực thì hắn vẫn cố gắng tránh né.
Lâm Dĩnh Nhi khi nổi giận thì gương mặt vẫn tươi đẹp, cặp mắt vẫn quyến rũ, khóe miệng vẫn dí dỏm, cặp môi mỏng hơi vểnh lên làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn hôn. Nàng nhìn Vương Tử Quân vào khoảng cách gần, thế là Vương Tử Quân đành phải nở nụ cười với nàng. Đối mặt với cảm tình của nàng, hắn không thể thua, tất nhiên đây cũng không phải là cảm giác thành công, dù là tiếp nhận hay từ chối thì cũng không phải thành công, nó trái ngược với mục tiêu của Vương Tử Quân.
Nếu nói muốn thực hiện những mục tiêu trong đời thì rõ ràng cần nhiều lực lượng, vấn đề là hai người bây giờ đang ngồi đối mặt nhau, Vương Tử Quân cảm thấy mình không thể nào tránh khỏi ánh mắt của Lâm Dĩnh Nhi. Thế là trong lòng hắn không khỏi sinh ra chút cảm giác vương vấn, hắn đưa tay ra kéo cô gái đáng yêu xinh đẹp vào trong lòng mình.
Hai người dán chặt lại với nhau, tiếng hít thở của đối phương giống như truyền vào trong tai nhau, khi cảm giác này bùng lên thì Vương Tử Quân chợt vô thức cảm thấy bàn tay của mình đặt dưới vạt áo của Lâm Dĩnh Nhi.
- Anh Tử Quân, anh đừng như vậy.
Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy bàn tay ấm áp của Vương Tử Quân, thế là nàng chợt tỉnh lại trong lúc mê loạn, một lời nhắc nhở của nàng giống như làm cho đầu óc của Vương Tử Quân thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thẹn thùng động lòng người của Lâm Dĩnh Nhi trong lòng mình, hắn không khỏi thầm mắng: Vương Tử Quân, mày làm gì vậy? Mày đã đồng ý chuyện hôn sự với người ta, vậy mày với Lâm Dĩnh Nhi là thế nào? Mày muốn hại nàng sao?
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân chợt cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng khi hắn định vị mình và Lâm Dĩnh Nhi sẽ chỉ có thể là anh em thì trong lòng chợt sinh ra cảm giác mất mát khó tả.
- Anh Tử Quân, anh làm sao vậy?
Lâm Dĩnh Nhi nhìn thấy vẻ mặt Vương Tử Quân chợt biến đổi, nàng dùng giọng chú ý hỏi.
- Không, không có gì.
Vương Tử Quân vội vàng phất tay rồi dùng giọng gấp gáp nói.
- Có phải là vừa rồi em nói gì không đúng, nếu như vậy thì anh Tử Quân...Em thật sự thích anh.
Lâm Dĩnh Nhi giống như một đứa bé phạm vào sai lầm, nàng dùng giọng ngập ngừng nói với Vương Tử Quân, âm thanh ngại ngùng như tiếng muỗi kêu.
Tuy âm thanh của Lâm Dĩnh Nhi là rất nhỏ nhưng ý nghĩa của nó thế nào thì Vương Tử Quân hiểu rõ ràng, thế là hắn không tự chủ được phải dùng tay vuốt ve mái tóc bóng mượt của nàng. Hắn dùng định lực cả hai đời của mình, cuối cùng mới miễn cưỡng nói ra một câu:
- Dĩnh Nhi, chúng ta...Anh luôn xem em như em gái của mình.
Gương mặt thẹn thùng của Lâm Dĩnh Nhi chợt hóa thành ngẩn ngơ, nàng ngẩng đầu lên, ngón tay chợt điểm một cái thật mạnh lên trán của Vương Tử Quân:
- Anh đúng là, anh Tử Quân là khốn kiếp, là dối trá, anh nói xem em là em gái, vậy vừa rồi anh duỗi tay ra, là anh muốn làm gì?
Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt có chút lúng túng, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ vì lời phản bác của Lâm Dĩnh Nhi, thế là không khỏi nói lời xin lỗi, điều này làm cho Lâm Dĩnh Nhi cười vang.
- Coi như bỏ qua cho anh, nếu lần sau còn như vậy, em sẽ không bỏ qua cho anh.
Lâm Dĩnh Nhi vừa nói vừa cầm lấy muỗng múc một miếng canh:
- Anh này, em mớm cho anh.
Lâm Dĩnh Nhi chớp cặp mắt quyến rũ, điều này làm cho tâm thần của Vương Tử Quân có hơi lay động, hắn không tự giác được phải há miệng ra, nuốt phần canh không biết có hương vị thế nào vào trong bụng.
Khi Lâm Dĩnh Nhi rút thìa lại thì cửa phòng bị đẩy ra, hai người Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi vẫn ở sát bên nhau. Vừa rồi Lâm Dĩnh Nhi mớm canh cho bí thư Vương, bây giờ vẫn còn có chút tư thế chưa thu về, cũng không muốn tách ra, bây giờ hai người mới chợt tỉnh ngộ, thế là dịch ra một chút rất lưu luyến và bất đắc dĩ.
Nhưng lúc này người đi vào phòng không phải là ba người Giang gia, chính là một người đàn ông trung niên béo tròn, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi, sau đó vẫy tay với Vương Tử Quân rồi nói:
- Nghe nói cậu là người quen của cục trưởng Trương, cục trưởng Trương cho mời cậu sang gặp mặt.