- Chủ tịch Vương, tôi đã xem qua chiếc xe mới của ngài, tính năng rất tốt. Lý Hanh Dư ngồi xuống rồi mỉm cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đang định hút thuốc, hắn nghe thấy Lý Hanh Dư giới thiệu như vậy thì cầm thuốc trong tay mà không châm lửa. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Lý Hanh Dư, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
- Chủ tịch Vương, tôi đã phản ánh ý nghĩ của ngài với lãnh đạo, thế nhưng chủ tịch Cố nói xe của chủ tịch Trần để lại căn bản đã dùng hết niên hạn, hơn nữa trước kia còn xảy ra sự cố một lần, không thích hợp cho ngài sử dụng. Ngài là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, địa biểu cho hình tượng của tỉnh Mật Đông, sau này có nhiều chuyện cần ngài đi xem xét, nếu như không đảm bảo một chiếc xe tốt, như vậy tỉnh Mật Đông cũng quá keo kiệt. Lý Hanh Dư giải thích thì ngồi thẳng người giống như một học sinh tiểu học phạm sai lầm. Thế nhưng Vương Tử Quân nhìn vào mắt và không thấy đối phương ó chuút sợ hãi nào.
Một chiếc xe cũng không phải là chuyện gì lớn, thế nhưng những thứ liên quan bên trong chỉ có thể giấu trong lòng mà khó nói ra. Nếu như là ở Nam Giang thì Vương Tử Quân dù chạy xe xấu khởi động khó khăn, chỉ cần hắn nói không được thay đổi thì không ai được tự tiện làm chủ.
Nhưng bây giờ Lý Hanh Dư mở miệng lại nói ra ý kiến của phó chủ tịch thường ủy Cố Tắc Viêm, ý nghĩa của câu nói này càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy không thoải mái. Nhưng hắn biết rõ lúc này mình căn bản không nên nổi nóng, vì dù sao đây cũng là ý tốt của người ta, nếu mình cảm thấy không thoải mái thì chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi.
- À, nếu đã mua thì cứ giữ lại dùng. Vương Tử Quân nói đến đây thì cũng không nói gì thêm, thế nhưng vẻ mặt nhàn nhạt của hắn lại làm cho Lý Hanh Dư cảm thấy khó chịu. Hắn cũng không muốn đắc tội với một người đã có mười phần khả năng tiến lên làm chủ tịch tỉnh như Vương Tử Quân, thế nhưng hắn đã đứng vào hàng ngũ thì không thể thay đổi được, hơn nữa hắn cũng không muốn thay đổi.
Ai bảo hắn đứng vào trong hàng ngũ hùng mạnh nhất tỉnh Mật Đông.
- Chủ tịch Vương, tôi còn có chuyện cần báo cáo với ngài. Bây giờ là mùa xuân, vì tinh thần đẩy mạnh phong trào thể thao, phía văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh có tổ chức đấu bóng rổ, đây là phương án hoạt động. Lý Hanh Dư thấy Vương Tử Quân không nói lời nào thì đưa ra một phương án hoạt động cho Vương Tử Quân.
Đấu bóng rổ cũng không là gì, Vương Tử Quân nhìn vào phương án rồi cười nói: - Thư ký trưởng, vấn đề này anh tự quyết định là được, không cần phải báo cáo mọi chuyện với tôi.
Lý Hanh Dư cười cười nói: - Chủ tịch Vương, tôi có một số việc không nghĩ chu đáo, thế nên mong lãnh đạo quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.
Sau khi nói thêm vài sự việc nhỏ trong cơ quan thì Lý Hanh Dư rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân tiễn Lý Hanh Dư ra đến cửa, sau đó mới quay lại phòng làm việc nhìn vào phương án hoạt động của đối phương.
Nhìn từ phương án này thì thật sự rất đầy đủ, có sắp xếp cho từng giai đoạn. Khi hắn lật qua lật lại tư liệu xem xét thì Triệu Hiểu Bạch đi đến, người này nhanh chóng thu dọn bàn trà.
- Hiểu Bạch, cậu đã công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh được bốn năm rồi đúng không? Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch rồi dùng giọng như tùy ý hỏi.
- Đúng vậy bí thư Vương, sau khi tốt nghiệp đông hồng thì tôi luôn công tác ở trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Triệu Hiểu Bạch dùng giọng ngượng ngùng nói với Vương Tử Quân.
Người này thật sự không thích hợp làm thư ký, Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy rồi dùng giọng tùy ý nói: - Khi tôi học đại học thì bóng rổ rất thịnh hành, nhà trường các cậu thì thế nào?
Nói đến bóng rổ thì vẻ mặt Triệu Hiểu Bạch có vài phần bay bổng, hắn dừng lại nói: - Bí thư Vương, trường tôi chơi bóng rổ rất hay, vài năm trước từng đạt giải quán quân trong nước, khi đó tôi cũng có mặt trong đội bóng nhưng chỉ là dự bị mà thôi.
- Ha ha, không ngờ Hiểu Bạch cậu lại có bản lĩnh như vậy. Thế này đi, vài ngày nữa cơ quan tổ chức đấu bóng rổ, cậu nên lộ mặt một chút. Vương Tử Quân nói đến đây thì lại như tùy ý lên tiếng: - Trong cơ quan có còn nhiều người chơi bóng rổ không?
- Có rất nhiều, ví dụ như chủ tịch Cố, thư ký trưởng Trần, trưởng phòng Trịnh... Triệu Hiểu Bạch nói rất tùy ý, hắn căn bản không chú ý đến vẻ mặt của Vương Tử Quân.
Đèn đường vừa lên thì Vương Tử Quân đã ngồi vào trong một chiếc xe Audi khá cũ dùng ánh mắt đầy hào hứng nhìn cảnh đêm bên ngoài. Thành phố Rừng Mật là thủ phủ của tỉnh Mật Đông, dân cư mười triệu người, thế nhưng điều làm cho thành phố này nổi tiếng cũng là vì lịch sử hình thành của nó.
Đây là một cố đô nổi tiếng trong nước, từ khi còn nhỏ Vương Tử Quân đã có ấn tượng rất sâu với thành phố này. Tuy bây giờ tất cả chỉ còn là biển cả tang điền, không còn thấy rõ cảnh tượng cố đô năm xưa, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cổ kính và tang thương.
Tuy Vương Tử Quân đã đến thành phố Rừng Mật một tuần thế nhưng vẫn căn bản còn đang trong thời gian làm quen công tác, không có thời gian tiếp thu nội lực hình thành của thành phố này, càng không có thời gian tìm hiểu.
- Hiểu Bạch, tôi nghe nói thành phố Rừng Mật là nơi có các món đặc sản nổi tiếng trong nước, không bằng chúng ta đi nếm thử xem thế nào? Vương Tử Quân nhìn một bảng hiệu quán nướng thịt lừa bên ngoài cửa sổ xe rồi dùng giọng có chút động tâm nói.
Có thể được dùng cơm chung với lãnh đạo căn bản là một cách thức tuyệt hảo để nối gần quan hệ với nhau, là sự kiện mà tất cả thư ký đều ao ước. Nhưng Triệu Hiểu Bạch làm thư ký thật sự quá mức cẩn thận, hắn do dự giây lát, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, hay là chúng ta quay về rồi tôi mua về cho ngài nếm thử?
- Ăn trong nhà khách cũng không ngon. Vương Tử Quân nói với Triệu Hiểu Bạch xong rồi quay sang lái xe: - Tiểu Lý, tôi thấy quán kia buôn bán rất đắt khách, chúng ta vào nếm thử xem thế nào.
Nếu so sánh với một thư ký như Triệu Hiểu Bạch thì Tiểu Lý làm lái xe cực kỳ phù hợp, Vương Tử Quân nói gì thì hắn cũng chấp hành theo đúng như vậy. Hắn nhanh chóng đánh tay lái, xe dừng lại trước một nhà hàng cách đó không xa.
Giống như suy nghĩ của Vương Tử Quân, khi ông chủ quán đưa món canh thịt lừa và thịt lừa nướng nóng hổi đến thì một mùi hương thơm ngát lên vào trong mũi. Hắn uống một ngụm canh thịt lừa, lại dùng tay xé một miếng thịt lừa nướng, cảm thấy trong miệng tràn đầy hương vị.
- Hiểu Bạch, Tiểu Lý, hai người cùng ăn đi, hôm nay tôi mời khách. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút thận trọng của Triệu Hiểu Bạch và lái xe Tiểu Lý, thế là không khỏi cười nói.