Có một câu tục ngữ thế này: Ai mà không nói người sau lưng? Ai không bị người ta nói sau lưng? Trong cuộc sống thì chuyện này là thật nhưng đối với những người đang đi trong quan trường, anh không thể nói ra những lời chó má. Nếu anh đứng trước một vị lãnh đạo này nói xấu về vị lãnh đạo khác, như vậy anh cũng sẽ là cái gai trong mắt lãnh đạo hiện tại.
Lúc này Trịnh Thanh Tuyền ngồi trên ghế của mình mà khẽ cau mày, hắn nghe Lý Thông Viêm lải nhải phàn nàn về uất ức của mình mà không khỏi muốn nhắc nhở một câu, đó là đừng tiếp tục tính cách như vậy, cuối cùng nó sẽ là ngọn lửa thiêu lên người anh. Đối đãi với bất kỳ chuyện gì cũng không nên nói bậy, đối với một người như Trịnh Thanh Tuyền thì cực kỳ tôn kính những kẻ lấy ơn báo oán.
Trịnh Thanh Tuyền tuy không thích Vương Tử Quân thế nhưng lúc này nghe Lý Thông Viêm nói ra những lời không chút kiêng kỵ như vậy thì vẫn thấy rất khó chịu. Hắn thầm nghĩ với vị trí hiện tại của anh, sao lại nghị luận lung tung như vậy với Vương Tử Quân? Hơn nữa Vương Tử Quân muốn lập uy ở Nam Giang thì cần phải nắm bắt anh sao? Đúng là quá coi trọng chính mình.
Trịnh Thanh Tuyền thầm nghĩ như vậy mà tâm tình đồng tình với Lâm Trạch Viễn giảm xuống quá nhiều, thật sự muốn nói thêm hai câu rồi bỏ đi. Nhưng hắn nhớ đến tình cảm giữa mình và anh của đối phương, không muốn vì chút chuyện thế này mà làm cho hai bên mất thoải mái. Hắn trầm mặc giây lát, sau đó dùng giọng thấm thía nói: - Anh đấy, sau này không cần phải như vậy nữa, nhất định phải đặt tâm tư lên phương diện công tác, làm việc phải cho ra thành tích, như vậy tôi mới có thể nói tốt cho anh trước mặt lãnh đạo được.
- Cám ơn thư ký trưởng, tôi nhất định sẽ vùi đầu vào công tác, tuyệt đối không làm cho ngài mất mặt. Lý Thông Viêm cực kỳ có năng lực ở phương diện tỏ thái độ.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, chủ nhiệm Hà Phúc Quân ban cơ yếu đi đến. Người này có dáng người béo tốt, đi khá gấp, vầng trán đầy mồ hôi.
- Thư ký trưởng, là điện khẩn của thượng cấp. Hà Phúc Quân cũng không quan tâm chào hỏi Lý Thông Viêm, hắn trực tiếp đưa văn kiện cho Trịnh Thanh Tuyền.
Trịnh Thanh Tuyền có chút không vui vì hành vi lỗ mãng không có sự cho phép của mình mà tiến vào của Hà Phúc Quân. Khi hắn đang suy nghĩ xem có nên cho đối phương một bài học hay không thì lại giật mình vì nội dung của văn kiện trong tay.
Dịch bệnh bùng phát trong nước, bây giờ đã dùng xu thế không thể ngăn cản để hoành hành trong hơn chục tỉnh và khu tự trị, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
Trịnh Thanh Tuyền tỉnh táo lại trong cảm giác sợ hãi, hắn khẽ gật đầu với Hà Phúc Quân, sau đó cầm văn kiện chạy ra ngoài phòng làm việc của mình.
- Thư ký trưởng... Lý Thông Viêm thấy Trịnh Thanh Tuyền vội vàng chạy đi thì biết rõ có việc gấp, thế nhưng dù gấp gáp thế nào cũng phải để hắn nói vài lời cáo từ đã chứ?
- Anh về nhà chờ đợi đi. Trịnh Thanh Tuyền nhìn gương mặt của Lý Thông Viêm rồi khẽ nói, những lời này hắn nói rất ôn hòa, giống như đang an ủi một người đang rất đau thương.
Lý Thông Viêm không ngờ thư ký trưởng lại đối đãi với mình như vậy, cảm kích trong lòng hắn với Trịnh Thanh Tuyền chợt tăng tiến mạnh mẽ. Hắn tin tưởng chỉ cần mình theo sát tiến độ của Trịnh Thanh Tuyền, sau này chắc chắn có phát triển mạnh mẽ trong công tác.
- Tạm biệt thư ký trưởng.
Lý Thông Viêm rời đi nhưng ánh mắt Trịnh Thanh Tuyền lại lấp lánh vài phần thương tiếc. Ai bảo anh đâm dao vào họng, đúng là quá không may mắn. Hắn vốn nghĩ rằng Lý Thông Viêm sẽ có thể phát triển lên, không ngờ sự việc lại thế này.
Nhưng Trịnh Thanh Tuyền chỉ có thể cảm khái mà thôi, ngay sau đó hắn nghĩ đến nội dung công điện, nghĩ đến tình thế được miêu tả rõ ràng, thế là trong lòng cực kỳ cố kỵ. Chuyện này xảy ra thì Vương Tử Quân sẽ như thế nào? Chỉ cần Vương Tử Quân xử lý viên mãn, tất cả sẽ biến thành cơ sở cho trưởng phòng Vương tiến lên như diều gặp gió.
Đúng là như diều gặp gió.
Trịnh Thanh Tuyền cảm thấy cực kỳ ghen ghét, hắn nhanh chóng đi về phòng làm việc của Diệp Thừa Dân. Khi đi được nửa đường thì hắn thấy Vương Tử Quân đi đến, hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân mà không nhịn được phải mở miệng: - Chào trưởng phòng Vương.
Diệp Thừa Dân ngồi trong phòng làm việc của mình, bên trong còn có năm người Lý Thừa Uyên, Đậu Minh Đường, Vương Tử Quân và Trình Viên Lệ. Sau khi Diệp Thừa Dân truyền đạt nội dung văn kiện của trung ương, ánh mắt của Lý Thừa Uyên và Đậu Minh Đường nhìn về phía Vương Tử Quân và Trình Viên Lệ chợt trở nên cực kỳ khác biệt.
Với trí tuệ của hai người Lý Thừa Uyên và Đậu Minh Đường, bọn họ không ngờ sự việc lại phát triển đến mức độ như vậy. Tình thế dịch bệnh rối ren trong và ngoài nước càng tạo nên sự đối lập quá rõ ràng.
Công lao này là của ai? Dù nói đó là của cả tỉnh ủy Nam Giang, thế nhưng thực tế chuyện gì đã xảy ra thì quá rõ ràng, công lao này là của Vương Tử Quân và Trình Viên Lệ.
Lãnh đạo thượng cấp càng nhìn thấy rõ ràng, nếu không tiến hành khen ngợi hai người Vương Tử Quân và Trình Viên Lệ một cách đặc biệt, như vậy chỉ sợ không còn gì để nói.
Trình Viên Lệ thì bỏ đi, vì độ tuổi đã lớn, cho dù tiếp tục tiến lên thì không gian cũng có hạn. Nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, dù sao người này cũng còn quá trẻ, vì thế có lực ảnh hưởng rất lớn.
Khi mọi người chỉ trích công tác phòng chống dịch của Nam Giang là bé xé ra to, muốn lập công lớn thì tương lại của Vương Tử Quân bị ảnh hưởng nặng nề. Bây giờ thực tế chứng minh sự quan trọng của công tác phòng chống dịch, nếu như thượng cấp không cho ra phương án đền bù thì càng không còn gì để nói.
Lý Thừa Uyên cảm thấy cơ thể căng cứng, tin tức này quá đáng sợ.
Tuy Lý Thừa Uyên biết mình là quyền chủ tịch tỉnh Nam Giang và sự thật là khó thay đổi được, khả năng thay thế là không lớn, thế nhưng nếu như lãnh đạo thượng cấp muốn đền đáp công lao của Vương Tử Quân ở Nam Giang, chỉ sợ vị trí của hắn dành cho Vương Tử Quân là cực kỳ thích hợp.
Bây giờ chỉ sợ một vị trí phó bí thư là quá thấp với Vương Tử Quân.
Khi Lý Thừa Uyên nghĩ như vậy thì Trình Viên Lệ lại cực kỳ hưng phấn, nàng dù thế nào cũng không ngờ sự việc lại phát triển theo phương hướng như vậy. Nàng vốn cảm thấy lo lắng còn chưa đủ, bây giờ sau khi tổ nghiệm thu quay về, tương lai chính trị của mình sẽ tới giới hạn, không ngờ bây giờ sự việc xoay chuyển, hơn nữa mình có khả năng tiến thêm một bước.
Chẳng lẽ trước đó trưởng phòng Vương đã nghĩ đến điều này?
Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Trình Viên Lệ chối bỏ, mặc dù nàng cực kỳ kính nể người đàn ông nhỏ hơn mình hai mươi tuổi này, thế nhưng nàng cũng không kính nể mù quáng. Nếu Vương Tử Quân biết được kết quả sẽ là như vậy, không phải là thần rồi sao?