Lý Trọng Khí biết động cơ nghiệm thu của mình lần này là không tinh khiết, thế nhưng khi đối mặt với Vương Tử Quân thì hắn vẫn mỉm cười bắt chặt tay nói: - Trưởng phòng Vương, đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, hai bên là bạn bè cũ, kính mong trưởng phòng Vương giúp đỡ công tác của chúng tôi nhiều hơn.
Vương Tử Quân cười cười nói vài câu nhất định, Trình Viên Lệ đứng phía sau bắt đầu chào hỏi Lý Trọng Khí. Trình Viên Lệ là lãnh đạo chủ quản công tác văn hóa giáo dục y tế ở tỉnh Nam Giang, nàng càng không xa lạ gì Lý Trọng Khí.
Sau khi chào hỏi xong Lý Trọng Khí giới thiệu đám nhân viên cùng đi theo mình với Vương Tử Quân. Người đầu tiên được hắn giới thiệu chính là Phó Toàn Tấn người của ban tổ chức trung ương, là phó tổ trưởng tổ nghiệm thu lần này.
Tuy đoàn người trên danh nghĩa chỉ là đến Nam Giang nghiệm thu công tác, có một người của ban tổ chức trung ương làm phó tổ trưởng thì cũng không ai dị nghị, càng không có bất kỳ điểm nào đáng hoài nghi.
Trong mắt mọi người thì Phó Toàn Tấn đến đây rất hợp tình hợp lý, khi giới thiệu Phó Toàn Tấn thì Vương Tử Quân cười nói: - Chủ nhiệm Phó, chúng ta là người một nhà, hoan nghênh anh đến tỉnh Nam Giang chỉ đạo công tác.
Phó Toàn Tấn hơn bốn mươi tuổi, cơ thể gầy còm làm cho người ta sinh ra cảm giác khôn khéo từ trong khung xương. Hắn là phó chủ nhiệm trong ban tổ chức trung ương, dựa theo cấp bậc thì cũng là cán bộ cấp phó sở, nhưng hắn là người từ tuyến trung ương xuống chỉ đạo công tác, thế cho nên cũng có cái giá của mình.
Sau khi Vương Tử Quân vươn tay, hắn bắt chặt tay Vương Tử Quân với bộ dạng không tình nguyện, sau đó cười khan nói: - Trưởng phòng Vương, nơi khác thì tôi dám nói hai câu, thế nhưng nơi này tôi cũng không dám nói gì hơn.
Phó Toàn Tấn nói ra những lời này căn bản không là vấn đề, thế nhưng những lời tiếp theo lại có ý nghĩa rất sâu xa: - Người nào không biết ngài luôn làm việc lớn, tôi chỉ là một cánh tay nhỏ, căn bản cần phải học tập thêm rất nhiều.
Phó Toàn Tấn nói như vậy làm cho đám nhân viên công tác đến nghênh đón có chút xấu hổ, Vương Tử Quân gnhe được những lời như vậy thì thầm nghĩ, anh mà là lãnh đạo từ tuyến trên xuống sao, có trình độ như vậy sao? Tuy hắn nghĩ như vậy nhưng lại cười nói: - Các vị lãnh đạo đã đi đường vất vả, trước tiên chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi một chút.
Lý Trọng Khí cũng có chút bực mình với thái độ của Phó Toàn Tấn. Lý Trọng Khí nghĩ rằng dùng dao thật thương thật đi đâm người thì quá lỗ mãng; mặc dù anh đến có mục đích thế nhưng nên nhanh chóng làm cho xong mới là cao thủ, còn phải đối chọi gay gắt làm người gây sự như vậy sao?
Tuy Lý Trọng Khí cảm thấy bực mình nhưng lại không có chỗ phát tác, sau khi nghe được sắp xếp của Vương Tử Quân thì nhanh chóng đi về phía trước, chính thức xem nhẹ Phó Toàn Tấn.
Vương Tử Quân đang chuẩn bị đi cùng Phó Toàn Tấn, thế nhưng khi lên xe thì hắn lại leo lên chiếc Audi màu đen của mình. Dưới sự mở đường của xe cảnh sát, chiếc xe Toyota Coaster chạy về phía văn phòng tỉnh ủy.
Khi xe chạy được nửa đường thì xe của Trình Viên Lệ chạy đến, khi thấy Trình Viên Lệ lộ mặt ở cửa sổ xe thì Vương Tử Quân ra hiệu cho Tiểu Hà chạy chậm lại.
- Trưởng phòng Vương, có vài người không ra gì, ngài cũng đừng nên quan tâm. Trình Viên Lệ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Không có vấn đề, tôi biết rõ ràng.
Trình Viên Lệ nhanh chóng đóng cửa sổ xe, hai chiếc xe ăn ý chạy về phía trước. Khi hai người Vương Tử Quân trò chuyện với nhau, Phó Toàn Tấn ngồi trên chiếc xe Toyota Coaster dùng giọng quái dị nói với Lý Trọng Khí: - Thứ trưởng Lý, anh thấy không, người Nam Giang vênh váo như vậy đấy, nói là đến đón chúng ta, thế nhưng lại bỏ mặc chúng ta trên xe như thế này.
Lý Trọng Khí nhìn vẻ mặt của Phó Toàn Tấn, thầm nghĩ anh không phải hạng người ra hồn, vừa mới đứng trên địa bàn Nam Giang, còn chưa hít vào được vài hơi không khí đã bày ra diện mạo như vậy sao?
Lý Trọng Khí dùng ánh mắt không biểu cảm liếc nhìn Phó Toàn Tấn, thầm nghĩ loại người thế này sao lại ngồi trên ban tổ chức trung ương cho được? Làm một cán bộ lãnh đạo thì nên học bản lĩnh khống chế đại cục, trên quan trường chú ý phương án tiếp cận và liên hệ, cao thấp tự nhiên thì mọi việc mới thuận lợi, đừng nên xem thường bất kỳ ai, mặc dù người ta là con kiến, nếu anh muốn giết chết đối phương thì phải nhìn đúng thời cơ, nắm chắc lực lượng mới được.
Lý Trọng Khí cảm thấy bức bối nhưng ngoài miệng lại không nói điều gì. Mặc dù lần này hắn đến làm tổ trưởng tổ nghiệm thu, thế nhưng nghiệp vụ chủ yếu là công tác phòng chống dịch, còn các phương diện khắc hắn tình nguyện làm người mù mắt, căn bản không muốn chen tay vào.
Khi thấy Lý Trọng Khí không trả lời mình thì Phó Toàn Tấn cũng rất bực bội, thế nhưng lại không làm gì được Lý Trọng Khí, dù sao nếu so cấp bậc hay độ tuổi thì Lý Trọng Khí cũng đứng trên đầu mình. Hắn bị Lý Trọng Khí lạnh nhạt một lúc, sau đó mới cười nói: - Vênh váo thì sao, không phải là lấy đá đập chân mình à? Tôi muốn xem qua vài ngày nữa anh ta sẽ còn vênh váo thế nào?
Đoàn xe dừng ngoài khách sạn Nam Giang, hôm nay bầu không khí ở khách sạn Nam Giang có thêm chút vui vẻ hơn ngày thường. Không gian đầy cây xanh che bóng mát, chim chóc hót vang, hoa cỏ xanh tươi hợp lòng người. Người của tổ nghiệm thu không ngừng cảm khái vì không gian tươi mát chung quanh, thầm nghĩ Nam Giang thật sự bốn mùa như mùa xuân. Sau khi sắp xếp phòng cho mọi người làm vệ sinh cá nhân, Vương Tử Quân cười nói với Lý Trọng Khí: - Thứ trưởng Lý, bây giờ cũng không còn sớm, không bằng đi dùng cơm trước, vừa ăn vừa nói chuyện.
Lý Trọng Khí khẽ gật đầu, hắn chuẩn bị lên tiếng thì Phó Toàn Tấn đã nói: - Trưởng phòng Vương, tôi nghe nói Nam Giang có một cảnh quan lớn là người người đi đường đều phải đeo khẩu trang, hôm nay nhìn qua thì thấy người đeo khẩu trang cũng không còn quá nhiều.
Vương Tử Quân cười cười rồi dùng giọng thản nhiên nói: - Chủ nhiệm Phó muốn gặp nhiều người đeo khẩu trang thì cũng đơn giản, trong khách sạn có một địa điểm dành cho những người bắt buộc phải đeo khẩu trang.
Phó Toàn Tấn có chút sững sốt, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì nghe Vương Tử Quân nói với Trình Dũng Trí: - Thư ký trưởng, anh đi các vị lãnh đạo tổ kiểm tra đi tham quan khách sạn Nam Giang, vừa vặn chon bọn họ kiểm tra xem khách sạn Nam Giang của chúng ta có phải đạt đến tiêu chuẩn năm sao hay không, để sau này sẵn sàng cho công tác thăng cấp cải tạo.
Trình Dũng Trí căn bản có chút không thoải mái với lời nói của Phó Toàn Tấn, thế nhưng Phó Toàn Tấn dù sao cũng là lãnh đạo từ trên xuống, không phải là người hắn đắc tội được. Nhưng lúc này Vương Tử Quân lên tiếng thì lại khác.
Có chuyện gì thì trưởng phòng Vương sẽ chịu trách nhiệm, Trình Dũng Trí hắn sợ cái gì? Thế là hắn chợt cười nói: - Mời các vị lãnh đạo đi bên này, khách sạn Nam Giang những năm qua có nắm bắt vài hạng mục công tác, trong đó quan trọng nhất là hai điểm, một là thái độ phục vụ, hai là phương diện vệ sinh.
Lý Trọng Khí mỉm cười trêu chọc: - Nói như vậy là các anh chủ động yêu cầu kiểm tra?
Vương Tử Quân cười nói: - Đúng vậy, thứ trưởng Lý, chúng tôi làm như vậy có ba nguyên nhân: Một, tôi cho rằng khách sạn cần phải được kiểm tra; thứ hai, đây là một trong những nội dung quan trọng của công tác phòng chống dịch ở thành phố Đông Hồng; ba là một khi lãnh đạo đến kiểm tra tham quan thì xem như vô hình quảng cáo, có lợi cho sự phát triển của khách sạn Nam Giang.
Lý Trọng Khí cười ha hả nói: - Xem ra trưởng phòng Vương có phương thức làm việc rất mới mẻ, còn có tư tưởng kinh doanh rất sâu.
Đoàn người vây quanh Lý Trọng Khí đi về phía trước, Phó Toàn Tấn đi theo phía sau với gương mặt âm trầm.