Vương Tử Quân tỉnh lại trong giấc mộng mông lung, hắn có chút mê man nhìn hoàn cảnh bốn phía. Tường màu hồng, hai tủ quần áo kiểu cũ thô kệch, một cái bàn cũ và khá cồng kềnh.
Vương Tử Quân dịch người, hắn cảm thấy bên dưới là tấm phản cứng, là một cái giường làm hắn sinh ra cảm giác cực kỳ quen thuộc. Dù thế nào thì hắn cũng không quên, vì hắn căn bản đã từng ngủ trên chiếc giường thế này rất nhiều năm.
Ánh mắt Vương Tử Quân khẽ rơi lên người Liêu An Như ở bên cạnh, nàng ngủ như một con mèo nhỏ, đầu vùi sâu vào trong tay hắn.
Vương Tử Quân nghĩ mông lung, hắn nghĩ đến rất nhiều thứ, những thứ này càng làm cho hắn sinh ra mê mang, có vài phần thất lạc.
Thật hay mơ đây? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân mê mang muốn đánh vào miệng mình một cái, thế nhưng bàn tay không nhịn được lại rơi lên cơ thể lỏa lồ của Liêu An Như.
Cơ thể Liêu An Như quá mềm mại như một loại vải cực kỳ tốt, bộ ngực trắng như tuyết lại tràn đầy tính đàn hồi, cảm giác này làm cho Vương Tử Quân như quay về thời điểm đêm tân hôn, bây giờ giống như lúc hắn vừa cưới Liêu An Như làm vợ.
Tuy phần trí nhớ kia vẫn rất rõ ràng, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân lại cảm nhận được tình cảnh bây giờ thật sự đang ở Yên Chi Nam, hoặc là trong tiềm thức nói rằng đây là sự thật.
- Anh đã tỉnh rồi sao? Muốn uống nước không? Liêu An Như mở mắt ra rồi dùng giọng dịu dàng nói với Vương Tử Quân.
Những lời này càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy quen thuộc, trong ký ức của hắn thì khi kết hôn với liêu an như, nửa đêm tỉnh lại không phải nàng hỏi một câu thế này sao?
Tình cảnh như thật như mơ làm cho Vương Tử Quân nhịn không được dùng sức ôm lấy Liêu An Như, lúc này hắn giống như một đứa bé đang nắm giữ lấy món đồ chơi tốt nhất của mình, hắn khẽ nói: - An Như, anh vừa mới có một giấc mộng rất kỳ lạ.
Liêu An Như nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, nàng cảm thấy rất vui và bất an như Nàng không biết nên giải thích với hắn như thế nào, vì vậy nàng không nói mà chỉ nghe hắn lên tiếng.
- Anh có một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ đó có hai câu chuyện bất đồng về hai người chúng ta... Vương Tử Quân khẽ hôn lên cái trán trơn bóng của Liêu An Như rồi nói tiếp: - Trong câu chuyện đầu tiên, hai người chúng ta sống ở Yên Chi Nam, anh dạy học, em ở nhà nội trợ...
- Năm thứ hai thì con của chúng ta ra đời... Vương Tử Quân nói đến chuyện sinh con thì gương mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ, có chút tự hào.
Liêu An Như vốn có chút không yên tâm, lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong mộng của Vương Tử Quân. Tuy nàng cảm thấy đây chỉ là giấc mộng, thế nhưng nó lại làm cho nàng sinh ra xúc động muốn khóc.
- Trong giấc mộng của anh thì con của chúng ta tên gì? Mặc dù Liêu An Như biết đây chỉ là giấc mộng nhưng cũng không nhịn được phải khẽ hỏi.
- Tên là Chấn Giang, là tên do bố em đặt, nói là con chúng ta là ngũ hành thiếu thủy, vì vậy đặt cho một cái tên có thủy. Vương Tử Quân nói đến đứa con tên là Chấn Giang mà bây giờ tự cho là giấc mộng thì đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Liêu An Như nhìn gương mặt ngẩn người của Vương Tử Quân, một tình cảm dịu dàng giống như một sợi tơ tràn ngập trong lòng. Nàng vốn dịu dàng nằm trong lòng hắn, bây giờ lại dùng sức ôm lấy hông hắn, sau đó dùng giọng trịnh trọng nói: - Chúng ta bây giờ cũng sẽ sinh một đứa bé, cũng đặt tên là Chấn Giang.
Những lời này của Liêu An Như giống như một ngọn lửa thiêu đốt Vương Tử Quân, làm cho cổ họng hắn khô khốc, máu nóng trào dâng. Hắn cảm thấy điên cuồng với mùi hương trên người nàng, hắn ôm lấy cơ thể ngọc ngà rồi thì thào nói: - Em muốn giết chết anh à, em là vợ của anh, anh không thể nào không yêu em.
Liêu An Như giống như mãi chờ đợi khoảnh khắc này, nàng ngửa cổ ra phía sau lộ ra cái cổ trắng ngần thon mềm, sau đó khẽ rền rĩ: - Anh, em nhớ anh quá nhiều năm, em đã đợi không kịp nữa rồi.
Vì vậy Vương Tử Quân ôm lấy Liêu An Như, nàng nhanh chóng tiến vào trong lồng ngực của hắn, hai bên hôn nhau thật sâu. Bờ môi Vương Tử Quân lướt nhanh trên tai, mắt, mũi, miệng của nàng, hắn cảm thấy linh hồn giống như rời khỏi cơ thể mình, bay bổng lâng lâng, giống như muốn hoàn tan Liêu An Như. Lúc này nàng nằm trong lòng hắn liên tục rền rĩ, hưởng thụ lấy khoái cảm đang tỏa ra khắp toàn thân.
Khi đạt đến trạng thái đỉnh phong thì Vương Tử Quân nhanh chóng tiến quân mạnh mẽ, giống như muốn phát tiết tất cả những bức bối, đấu đá trong quan trường ra ngoài, muốn phát tiết sạch sẽ, cảm giác này cực kỳ sung sướng, cực kỳ kiêu ngạo có thể nói là không ai so sánh nổi...
Gió mây tiêu tán, hai mắt Liêu An Như giống như có thể vắt ra nước, nàng khẽ nằm lên người Vương Tử Quân rồi nói: - Em ở trong mộng của anh là người như thế nào? Có phải là rất hiền lành không?
Cơ thể Liêu An Như khẽ chuyển động trên người Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng không mở miệng. Hắn đối mặt với một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, cơ thể làm cho hắn cảm thấy cực kỳ quen thuộc thế nhưng cũng có chút lạ lẫm.
Chút cảm giác lạ lẫm này từ đâu mà đến? Vương Tử Quân không phải là người không có lý trí, lúc này hắn coi như có một loại cảm giác hoài nghi, thế nhưng lại nhanh chóng thả lỏng tâm tư dưới sự dịu dàng của Liêu An Như. Hắn khẽ nói: - Trong giấc mơ em không phải hiền lành mà đặc biệt hiền lành, dù là sự việc trong nhà hay bên ngoài, căn bản đều không mấy khi nổi giận...
Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh cuộc sống như khắc trong óc và cực kỳ chân thật với Liêu An Như, lời nói càng ôn hòa dịu êm.
- Anh nói thật sao? Con trai tắm sông còn thiếu chút nữa thì chết đuối à? Liêu An Như nghe Vương Tử Quân nói đến chuyện con trai tắm sông thì vẻ mặt trở nên rất căng thẳng, giống như lúc này con trai là có thật vậy.
- Đúng vậy, khi đó Chấn Giang đi tắm sông, nếu không phải được dì Triệu trong thôn phát hiện ra, chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn. Vì nguyên nhân như vậy mà trước nay em chưa từng đánh con bao giờ đã ra tay cho nó một trận đòn, ngay cả anh cũng không cản được.
Liêu An Như trầm ngâm giây lát rồi mới nói: - Chuyện này nếu là thật, em tuyệt đối sẽ đánh mạnh tay hơn so với giấc mộng của anh.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng chăm chú của Liêu An Như, hắn chợt nở nụ cười: - Chỉ là nằm mơ mà thôi, em làm gì chăm chú như vậy?
"Là giấc mơ sao?" Liêu An Như cảm thấy tràn đầy chờ mong, tuy lời nói của Vương Tử Quân làm cho nàng sinh ra cảm giác không chân thật, thế nhưng từ sâu trong lòng nàng lại hy vọng sự việc này phát sinh mà không muốn nó là một giấc mơ.
Liêu An Như không những hy vọng về đứa con Chấn Giang, còn muốn Vương Tử Quân cả đời là một giáo viên sống lẳng lặng bình thường ở Yên Chi Nam. Dù sao thì trong giấc mơ kia Vương Tử Quân không phải là người lấp lánh ánh hào quang như bây giờ, Liêu An Như tin tưởng mình nhất định sẽ đối xử tốt với hắn.