- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, phó giám đốc đài truyền hình tỉnh Nam Giang là Lý Tịnh Ba đi vào. Lý Tịnh Ba nhìn gương mặt nghiêm túc của Chương Thu Mi, vẻ mặt hắn cực kỳ cung kính. Hắn đưa văn kiện trong tay cho Chương Thu Mi rồi nói: - Trưởng phòng Chương, đây là bài viết về việc tăng cường học tập lý luận chính trị của chủ tịch Lý, chị xem có chỗ nào cần sữa chữa nữa không?
Chương Thu Mi căn bản khá nể mặt phó giám đốc Lý Tịnh Bam, nàng cầm lấy bản thảo xem xét, sau đó cười nói: - Giám đốc Lý là một cán bút có năng lực mạnh của tỉnh Nam Giang, anh viết thứ gì thì tôi cũng rất yên tâm.
- Trưởng phòng, người khác khen thì tôi còn dám nói hai câu tự mãn, thế nhưng ngài khen lại làm tôi đổ cả mồ hôi. Người nào không biết những bài viết của ngài trước kia được đăng lên báo chí cấp quốc gia, ngài nói mà xem, bài viết của tôi mà so với ngài thì không khác nào múa rìu qua mắt thợ. Lý Tịnh Ba nói ra một câu căn bàn làm cho Chương Thu Mi rất kiêu ngạo, lập tức làm cho Chương Thu Mi trở nên cực kỳ hớn hở. Nàng tiến đến vỗ vỗ lên vai của Lý Tịnh Ba, sau đó dùng giọng thấm thía nói: - Phó giám đốc Tịnh Ba, anh quá khiêm tốn rồi, đó là chuyện năm xưa mà thôi, bây giờ tôi cũng không thể nào làm được như vậy.
- Lúc này ngài đang nắm phương hướng công tác của khối tuyên truyền trong tỉnh, những chuyện thế này cũng không cần ngài phải tự mình ra tay. Những lời nịnh hót của Lý Tịnh Ba làm cho tâm tư không vui của Chương Thu Mi tan thành mây khói, nàng chợt cười nói: - Làm rất tốt, tôi tin tưởng các đồng chí chịu khó công tác sẽ không bao giờ chịu thiệt.
Sau khi Lý Tịnh Ba rời đi thì Chương Thu Mi bắt đầu suy xét về nhật báo Nam Giang. Tuy bây giờ Lý Tịnh Ba chưa từng đề cập qua với nàng, thế nhưng nàng biết đối phương liên tục đến tìm mình báo cáo công tác là vấn đề gì.
Anh Trịnh của nhật báo Nam Giang trước đó là người dựa vào chủ tịch Chử Vận Phong, căn bản không thèm quan tâm đến một người là lãnh đạo chủ quản như Chương Thu Mi. Bây giờ chủ tịch Chử đã rời khỏi Nam Giang, nếu như đối phương còn vẫn như xưa, phải cho đối phương ăn quả đắng mới nhớ lâu.
Khi Chương Thu Mi đang thầm suy tính thì điện thoại bên cạnh đổ chuông.
Chương Thu Mi nhìn qua số điện thoại hiện trên màn hình mà không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nàng nở nụ cười nhận điện thoại nói: - Tôi là Chương Thu Mi, là Tiểu Triệu sao?
Nhưng đầu dây bên kia cũng không truyền đến tiếng cười cởi mở của Tiểu Triệu, lại là một giọng nói trầm thấp: - Chào trưởng phòng Thu Mi.
Sau khi nghe được giọng nói này thì nụ cười của Chương Thu Mi càng thêm sáng lạn, thế nhưng trong lòng lại có chút lo lắng. Trước kia vị lãnh đạo này nếu muốn liên lạc với mình thì đều cho Tiểu Triệu nghe máy, bây giờ làm sao vậy?
Nhưng giọng nói của lãnh đạo vẫn rất thoải mái, căn bản làm cho người ta nghe vào và không có ý nghĩ gì khác. Chương Thu Mi chào hỏi lãnh đạo theo thói quen, nàng cố gắng giữ vững tinh thần. Nàng bức thiết muốn hiểu nguyên nhân vì sao lãnh đạo gọi điện thoại cho mình, nhưng nàng vẫn không dám cho ra biểu hiện quá vội vã. Dù sao thông qua những lời quan tâm hỏi han cũng có thể kéo gần quan hệ với lãnh đạo.
- Thu Mi, việc nhà tôi vẫn tốt đẹp, bây giờ chị công tác thế nào? Giọng nói của lão lãnh đạo vẫn có chút quan tâm.
"Công tác thế nào?" Chương Thu Mi chợt kinh hoảng, nhưng ngay sau đó lại có chút thoải mái. Trước kia lãnh đạo ít khi nào hỏi về phương diện này, bây giờ chẳng lẽ mình có cơ hội tiến lên sao?
Chương Thu Mi nghĩ đến đây mà cảm thấy cực kỳ kích động: - Cám ơn sự quan tâm của lãnh đạo, thông qua vài năm rèn luyện thì tôi tràn đầy tự tin với công tác hiện tại của mình.
Thực tế Chương Thu Mi còn có một câu chưa nói, đó là hoàn toàn có thể tiếp nhận thêm trọng trách, thế nhưng cuối cùng nàng vẫn nuốt những lời này xuống bụng. Dù sao thì lãnh đạo cũng chỉ thích những người khiêm tốn cẩn thận mà thôi.
- À, công tác tốt là được, tôi nghe nói Tiểu Phong nhà chị sắp tốt nghiệp đại học có phải không? Lão lãnh đạo dừng lại một lát rồi lại hỏi.
- À, Tiểu Phong đã tốt nghiệp, bây giờ đứa bé này không những đang bắt đầu sáng tạo sự nghiệp, còn tìm được bạn gái, cũng không biết khi nào thì kết hôn. Lão lãnh đạo, Tiểu Phong là đứa bé mà ngài nhìn nó lớn lên từ nhỏ, khi nó làm lễ kết hôn thì kính mong ngài bớt chút thời gian đến tham gia. Chương Thu Mi nói đến con của mình thì vẻ mặt có chút vui sướng.
- Tôi không những không tham gia nghi lễ kết hôn của Tiểu Phong, còn làm người chứng hôn, đây là năm xưa tôi đã hứa với Tiểu Phong, chị cũng đừng quên.
Chương Thu Mi thấy lãnh đạo nể mặt mình như vậy, nàng cảm thấy suy đoán của mình có thể là đúng.
Chương Thu Mi có chút kích động, nàng chợt cười vui vẻ nói: - Lão lãnh đạo, ngài có mặt sẽ làm cho hôn lễ của Tiểu Phong thêm viên mãn.
Chỉ sau vài câu nói đã làm mật thiết mối quan hệ giữa hai người, Chương Thu Mi cầu tiến tuy luôn được lão lãnh đạo chú ý, thế nhưng nàng ít khi được trò chuyện vui vẻ với lãnh đạo như thế này.
- Thu Mi, con cái đã lớn rồi, chị cũng nên tính toán cho mình một chút. Lão lãnh đạo dùng giọng nói có vài phần không quá quan tâm lên tiếng.
Chương Thu Mi nghe đến đây thì cảm thấy trái tim co bóp rất mạnh, nàng cười nói: - Lão lãnh đạo, ngài biết rồi đấy, tôi cũng không có yêu cầu gì đặc thù ở phương diện này, thế nên tất cả đều nghe theo lời của ngài.
- Vậy thì chị lui xuống đi. Một giọng nói nhàn nhạt từ bên kia truyền đến, ngay sau đó lại nói tiếp: - Con cái đã sắp kết hôn, chị cũng nên tìm cho mình một vị trí an nhàn, tương lai cũng dễ dàng giúp đỡ con cái nuôi dạy cháu.
- Đúng vậy, tôi... Chương Thu Mi vừa nói được một nửa thì chợt tỉnh táo lại, nàng căn bản không thể tin được sắp xếp của lão lãnh đạo là cho mình lui ra.
Sau khi áp chế những cảm giác kinh hãi như sóng dữ trong lòng, Chương Thu Mi nở nụ cười miễn cưỡng nói: - Lão lãnh đạo, tôi biết ngài quan tâm đến tôi, thế nhưng tôi căn bản là người không chịu ngồi yên. Nếu Tiểu Phong có con thì còn phải một thời gian nữa...Tôi...Tôi cảm thấy mình có thể tiếp tục công tác thêm một thời gian ngắn nữa.
Đầu dây bên kia không nói thêm lời nào, thế nhưng bầu không khí trầm mặc lại làm cho Chương Thu Mi cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nàng biết rõ vận mệnh của mình căn bản chỉ là một câu quyết định càn khôn của người đầu dây bên kia mà thôi.
- Tiểu Chương, tôi hiểu tâm tư của chị, thật lòng thì tôi cũng hy vọng chị có thể tiếp tục cho ra cống hiến với Nam Giang. Nhưng vài ngày trước các vị đồng chí lãnh đạo tỉnh ủy Nam Giang đã đề cấp với thượng cấp về việc điều chỉnh ban ngành trong tỉnh, đã nhắc đến tác dụng của chị ở khối công tác mặt trận tổ quốc.