Trong một ngôi nhà lầu khu vực nhà khách huyện ủy, bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông đang cùng vài người đánh mạt chược. Hầu Thiên Đông không có sở thích nào khác, chỉ là lúc rảnh rỗi thích làm vài ván mạt chược, những người có thể ngồi đánh bài với bí thư Hầu, tất nhiên sẽ là những nhân vật nổi tiếng.
- Bí thư Hầu, anh đã nghe nói chưa, Thịnh Tiểu Hổ em của Thịnh Thanh Long đã bị Vương Tử Quân bắt lại.
Lý Toàn Thành vừa đánh mạt chược vừa khẽ nói với Hầu Thiên Đông.
Hầu Thiên Đông đang bốc bài, sau khi nghe Lý Toàn Thành nói như vậy thì chợt sững sờ và nói:
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Xế chiều hôm nay, nghe nói Thịnh Tiểu Hổ đùa giỡn bạn gái của Vương Tử Quân, bí thư Vương của chúng ta nổi giận vì hồng nhan bị đùa bỡn, thế là cho cục công an bắt Thịnh Tiểu Hổ lại.
Lý Toàn Thành thả mạt chược trong tay xuống rồi cười nói.
Hầu Thiên Đông tất nhiên sẽ hiểu ý của Lý Toàn Thành, tên này rõ ràng đang muốn thoa thuốc nhỏ mắt cho Vương Tử Quân, nhưng lão cũng không muốn vạch trần chút tâm tư như vậy của đối phương.
- Ừ!
Hầu Thiên Đông khẽ gật đầu, cũng không tỏ thái độ gì, nhưng lúc này lão không tiếp tục xem bài, bầu không khí cũng lạnh dần lên.
- Toàn Thành, tin tức này của anh có đủ độ xác thực không?
Trưởng phòng tổ chức Tôn Quốc Lương ngồi đối diện Hầu Thiên Đông, thấy bộ dạng Lý Toàn Thành muốn nói lại thôi, giống như còn lời muốn nói, thế là tạo cơ hội cho Lý Toàn Thành.
- Tất nhiên là thật rồi, bây giờ Thịnh Tiểu Hổ đang bị giữ lại trong cục công an, Trương Tân Dương là người ra tay, bây giờ Trương Tân Dương thật sự làm theo lệnh của Vương Tử Quân.
Lý Toàn Thành tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lên tiếng.
Vũ Trạch Huy và Lý Toàn Thành ngồi sát bên nhau, Vũ Trạch Huy cười hì hì nói:
- Xem ra vị bí thư ủy ban tư pháp của chúng ta là người chưa từng biết dừng tay.
- Nghe nói hôm nay bí thư Quách cùng với Thịnh Thanh Long mời Vương Tử Quân dùng cơm, bây giờ mọi người đang ở trên bàn cơm.
Lý Toàn Thành nói rồi bắt đầu quan sát vẻ mặt của Hầu Thiên Đông, nhưng lúc này vẻ mặt bí thư huyện ủy vẫn không chút biến đổi, giống như nghe vào tai một chuyện cực kỳ tùy ý.
Vũ Trạch Huy nghe được sự việc liên quan đến Quách Vạn Thần, hắn hít vào một hơi, sau đó dùng giọng đáng tiếc nói:
- Hai người bọn họ hòa hảo với nhau, thật sự đáng tiếc.
Vũ Trạch Huy không nói đáng tiếc ở chỗ này, nhưng ý nghĩ của hắn lại được mọi người biết rõ. Hầu Thiên Đông nghe được tin tức này thì tốc độ ra bài càng thêm nhanh.
Khi bốn người đang bắt đầu ván tiếp theo thì thư ký của Hầu Thiên Đông chạy vào, hắn thấy vẻ mặt bí thư huyện ủy không vui thì vội vàng chạy đến nói vài câu bên tai, vẻ mặt bình tĩnh của bí thư Hầu càng thêm lạnh lẽo.
- Cậu nói gì? Vương Tử Quân cho người đến truy quét công ty Hưng Long?
Đúng lúc này khí độ bình tĩnh không sợ hãi của Hầu Thiên Đông đã biến mất sạch sẽ, lão cầm bài trong tay không xem mà trực tiếp ném lên mặt bàn, lại dùng giọng khó tin hỏi thư ký của mình.
- Đúng vậy, bí thư Hầu, nghe nói Thịnh Thanh Long đã bị Vương Tử Quân đưa về cục công an.
Thư ký lên tiếng bằng giọng chém đinh chặt sắt.
Vương Tử Quân rõ ràng bắt Thịnh Thanh Long, điều này làm cho đám người ngồi đây trở nên trầm ngâm. Bọn họ là cán bộ huyện Lô Bắc, bọn họ biết rõ Thịnh Thanh Long là loại người gì, sau lưng Thịnh Thanh Long là hạng người gì?
- Không đánh nữa.
Hầu Thiên Đông trầm ngâm và đẩy hết bài ra, Vũ Trạch Huy và Tôn Quốc Lương cũng ý thức được sự việc quá trọng đại, thế là khi Hầu Thiên Đông đứng lên thì hai người bọn họ cũng đứng lên.
Khi thấy lãnh đạo phải đi thì Lý Toàn Thành cũng muốn đi theo, nhưng hắn còn chưa lên tiếng thì Hầu Thiên Đông đã lạnh giọng nói:
- Anh đi theo làm gì? Anh là chính ủy cục công an mà một việc như vậy cũng không biết, không biết anh ăn cái gì nữa.
Hầu Thiên Đông nói xong thì cũng không tiếp tục nhìn Lý Toàn Thành đang đứng như trời trồng. Lý Toàn Thành nhìn ba vị lãnh đạo bỏ đi mà vô tình không biết làm sao cho tốt, hắn lúc này biết địa vị của mình đã giảm sút trong mắt bí thư huyện ủy, nếu như hắn không nghĩ ra một biện pháp tu bổ, sợ rằng sau này cơ hội đến tiêu khiển góp vui với lãnh đạo cũng không còn...
Nếu so sánh với bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông vì chủ tịch huyện Lưu Thành Quân tiếp nhận tin tức có hơi chậm hơn một chút, khi phó cục trưởng thường vụ cục công an Kim Siêu Việt đến báo cáo thì hắn còn đang uống trà. Sau khi nghe được tin tức Thịnh Thanh Long bị bắt thì hắn thiếu chút nữa đã ném ly trà trong tay xuống đất. Nguồn tại http://Truyện FULL
Thịnh Thanh Long là hạng người gì thì Lưu Thành Quân biết rõ ràng, sau lưng Thịnh Thanh Long là ai thì hắn càng hiểu rõ hơn ai khác. Lúc này Lưu Thành Quân lại dám ra tay với Thịnh Thanh Long, thế là cảm giác gió bão chợt bùng lên như điên trong lòng hắn.
" Mưa gió đã nổi lên, mình nên ứng phó như thế nào? "
Lưu Thành Quân trầm ngâm một lát, sau đó hắn tiếp tục cầm ly trà lên nhấp một ngụm.
Hầu như chỉ sau một đêm thì phần lớn đám người trong huyện Lô Bắc đều biết tin tức Thịnh Thanh Long bị bắt, nhưng những vị thường ủy huyện ủy lại không có cho ra chút phản ứng. Bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông và chủ tịch huyện Lưu Thành Quân không phát biểu bất cứ điều gì, giống như bọn họ không biết chuyện Trương Thắng Lợi bị bắt vậy.
Vương Tử Quân biết rõ tâm tư đứng trên núi nhìn hổ đấu của đám lãnh đạo huyện Lô Bắc, chỉ trong một đêm mà Vương Tử Quân không nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào của các vị thường ủy huyện ủy, nhưng các vị cục trưởng và chủ nhiệm cấp trung lại liên tục gọi điện thoại đến. Dù bọn họ nói ra những lời không giống nhau nhưng đều có một ý gần xa, chính là cầu tình cho Thịnh Thanh Long.
Trong những cuộc điện thoại như vậy, điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút ý tốt chính là giám đốc nhà máy in Đỗ Tử Đằng, người này không có chút gút mắc gì với Thịnh Thanh Long, hắn chỉ gọi điện thoại và nhắc nhở Vương Tử Quân lưu ý, vì Thịnh Thanh Long không dễ đối phó.
- Bí thư Vương, Thịnh Thanh Long hỏi gì cũng nói không biết, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không biết.
Trương Tân Dương đứng bên cạnh Vương Tử Quân với hai mắt đỏ bừng bừng, rõ ràng vị phó cục trưởng này tối qua đã mất ngủ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Thịnh Thanh Long sống chết cũng không mở miệng, lớn chết không sợ nước nóng, đây cũng là những gì được hắn dự đoán sẵn. Những loại người như thế này thì ý chí sẽ không giống như kẻ bình thường, tất nhiên sẽ không vì hai ba câu hỏi mà nói ra bất kỳ tin tức nào.
- Nhưng Thịnh Tiểu Hổ em Thịnh Thanh Long lại nhận tội, nhận hết tất cả về mình, nói đây là những gì mà hắn đã làm và gạt cả Thịnh Tiểu Long.
Trương Tân Dương nói đến đây thì hận đến mức ngứa răng, Thịnh Tiểu Hổ và Thịnh Thanh Long vốn được giam giữ tách riêng, ngày hôm qua Thịnh Tiểu Hổ còn không nói lời nào, bây giờ lại mở miệng, hơn nữa lại ôm tất cả những tội lỗi cần thiết lên người mình, đây căn bản là tự nhận tội.
Trương Tân Dương nghĩ đến tình huống có người trong đội của mình báo tin cho anh em Thịnh Thanh Long mà trong lòng chợt căm hận, trước mắt mình và Vương Tử Quân đã được kết lại trên một con thuyền, chuyện lần này lại quá quan trọng, nó liên quan đến vận mệnh của mình và Vương Tử Quân, dù là công hay tư thì hắn cũng không thể cho anh em nhà Thịnh Thanh Long có chút cơ hội nào để ngóc đầu lên.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn nâng ly trà lên nói:
- Nghỉ ngơi một chút đi, không thể giương cung quá căng, như vậy cũng không phải chuyện gì tốt.
Trương Tân Dương nhìn bộ dạng bình tĩnh nước chảy mây trôi và tất cả sự việc đều nằm trong dự đoán của Vương Tử Quân, hắn cảm thấy tâm tình của mình cũng an tĩnh hơn. Hắn là người trà trộn quan trường nhiều năm, biết rõ bắt Thịnh Thanh Long chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng những nhân vật liên quan đến Thịnh Thanh Long mới là quan trọng nhất.
Lúc này Vương Tử Quân lại giống như một nhà câu cá điêu luyện, thấy cá lớn dính móc cũng không nhấc cần lên, vẫn tiếp tục thả dây, để mặc cá giãy dụa trong nước, đợi đến khi cá sức cùng lực kiệt mới nhẹ nhàng kéo lên bờ.
- Bí thư Vương, tôi đi nghỉ trước.
Trương Tân Dương trầm ngâm giây lát, sau đó hắn nói lời cáo từ với vương tử quân, hắn tất nhiên không phải vì nghỉ ngơi, chỉ là muốn nhanh chóng tìm được chứng cứ mà thôi.
- À, anh đi nghỉ đi, đúng rồi, anh cho người chú ý một chút, có một người tên là Trương Dũng thường xuyên đánh bạc, còn gán cả vợ lẫn con, chuyện này vừa phát sinh không quá lâu, anh điều tra cho rõ ràng.
Vương Tử Quân tùy ý phất tay, bộ dạng như nước chảy mây trôi.
Trương Tân Dương đồng ý một tiếng, hắn đang chuẩn bị mở cửa, đúng lúc cửa bị đẩy ra, Tôn Hạ Châu xông vào. Vì Tôn Hạ Châu xông vào quá gấp, thiếu chút nữa đã động vào đầu của Trương Tân Dương.
- Cục trưởng Trương, thật xin lỗi, tôi không chú ý.
Tôn Hạ Châu ngửa mặt cười cười với Trương Tân Dương, sau đó vội vã đi đến bên cạnh Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, vừa rồi khối chính quyền có cho ra thông báo, nói là chủ tịch Hoàng chuẩn bị xuống huyện Lô Bắc thị sát.
Tôn Hạ Châu nói đến chủ tịch Hoàng thì ánh mắt có nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, có lẽ không phải là người huyện Lô Bắc thì không biết hậu trường của Thịnh Thanh Long là ai, nhưng hắn là thư ký trong khối chính quyền huyện, hắn biết rõ sự việc này. Thế là khi nhận được thông báo thì hắn mới bối rối chạy đến đây.
Hôm qua bí thư Vương bắt Thịnh Thanh Long, hôm nay chủ tịch Hoàng đã xuống kiểm tra công tác, nếu giữa hai người này không có mối liên hệ gì, dù người khác có không tin thì Tôn Hạ Châu vẫn tin.
Vương Tử Quân nở nụ cười bình tĩnh:
- Chủ tịch Lưu có dặn dò gì với sự kiện này không?
- Chủ tịch Lưu yêu cầu mọi người tập hợp vào lúc tám giờ mười, cùng nhau đứng ở cổng khối chính quyền huyện để nghênh đón chủ tịch Hoàng.
Có lẽ vẻ trấn định tự nhiên của Vương Tử Quân đã làm cho Tôn Hạ Châu bình tĩnh hơn, lúc này giọng điệu của hắn đã chậm rãi ổn định trở lại.
" Nghênh đón ở cổng khu văn phòng khối chính quyền, xem ra thời đại này vẫn còn chất phác hơn kiếp trước. Trước kia nếu thủ trưởng đến kiểm tra chỉ đạo công tác, ít nhất cũng phải chạy đến vùng giáp ranh để đón tiếp, thậm chí có người chạy đến tận nơi đón tiếp! "
Gió lạnh thổi vù vù, tuy mặt trời đã lên cao nhưng khí lạnh vẫn tăng mà không giảm. Trước cổng khu văn phòng khối chính quyền huyện Lô Bắc, lúc này đã đứng đầy mộ đám cán bộ, có bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông và chủ tịch Lưu Thành Quân đứng ở vị trí đầu tiên.
Vì xe của chủ tịch Hoàng còn chưa đến nên đám cán bộ có thể tùy ý nói chuyện với nhau, dù là Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân đứng ở vị trí đầu tiên cũng đang nhỏ to chuyện trò.
Vương Tử Quân là một vị thường ủy xếp ở vị trí cuối cùng, bên trái hắn là hai vị đồng chí của hội đồng nhân dân huyện, bọn họ đang khẽ trò chuyện với nhau, cũng không quan tâm đến một Vương Tử Quân đứng ở bên cạnh.
- Lần này lãnh đạo cũ quay về, hì hì, sợ rằng sẽ có kẻ gặp phải chuyện xui xẻo.
Khi Vương Tử Quân nhàm chán nhìn ra phía sau, chợt thấy sau lưng mình vang lên một âm thanh trong trẻo.
Vương Tử Quân nghe được âm thanh này và biết ai là người lên tiếng, hắn quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy Tiền Diễm Lệ đang đứng bên cạnh Tôn Hạo, hai bên đang lớn tiếng nói chuyện với nhau. Lúc này Tiền Diễm Lệ chợt đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, trong mắt lóe lên nụ cười hả hê.
Tiền Diễm Lệ vốn có ý kiến với Vương Tử Quân, sau khi Vương Tử Quân tiến lên vị trí bí thư ủy ban tư pháp thì càng biến thành đố kỵ. Bây giờ chủ tịch Hoàng đến kiểm tra chỉ đạo công tác, chỉ cần nhìn qua là biết vì cái gì, Tiền Diễm Lệ sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Tôn Hạo cũng thấy ánh mắt của Vương Tử Quân, sau đó hắn nhanh chóng đáp lời Tiền Diễm Lệ:
- Đây cũng là vì có một số người chỉ biết làm xằng làm bậy, thật sự coi huyện Lô Bắc như nhà mình, không hỏi rõ trắng đen đã bắt người. Hừ hừ, bắt thì dễ mà thả ra lại khó, tôi thấy đối phương sắp không thu được lưới đến nơi rồi.
Sau đó cả hai nhìn nhau rồi khẽ cười.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến lời nói và tiếng cười đắc ý của hai người kia, đó chỉ là hai tiểu nhân vật mà thôi, chính mình nếu lên tiếng sẽ ảnh hưởng đến phong độ.
Đúng lúc này một tên thanh niên điên cuồng chạy đến, sau lưng có bốn vị cảnh sát chạy theo, chạy đầu tiên chính là nữ cảnh sát cột tóc đuôi ngựa.
- Mẹ, mau cứu con, cảnh sát muốn bắt con.
Tên thanh niên thấy được Tiền Diễm Lệ thì giống như gặp cứu tinh, hắn hô lớn.
Một tiếng mẹ đã làm hấp dẫn tất cả ánh mắt của lãnh đạo đang đứng nơi đây, ngay sau đó mọi người đã biết tên thanh niên kia là ai.
- Các vị lãnh đạo, Trịnh Nghi Khoan là đồng phạm của Thịnh Tiểu Hổ, ngàn vạn lần đừng để cho hắn chạy.
Nữ cảnh sát chạy phía trước thấy các vị lãnh đạo huyện đứng thành một nhóm thì lớn tiếng nói.
Trịnh Nghi Khoan là ai? Đa số mọi người ở đây đều biết, từng ánh mắt chợt nhìn về phía Tiền Diễm Lệ. Nhưng đây đều là lãnh đạo, bọn họ tuy nghe được lời của vị nữ cảnh sát nhưng không kẻ nào ra tay, với địa vị của bọn họ mà giúp cảnh sát bắt tội phạm thì thật sự có hơi mất mặt.
Thái Thần Bân và một nhóm nhân viên công tác đứng cách Vương Tử Quân không quá xa, vừa rồi hắn cũng nghe được những lời của Tiền Diễm Lệ. Hắn đã tự nhận mình là người của Vương Tử Quân, tất nhiên biết rõ Trịnh Nghi Khoan là ai, thế là hắn tiến lên ngăn đón không khách khí.
Trịnh Nghi Khoan bị hai tên cảnh sát truy đuổi mà hai mắt bốc lửa, lúc này tìm được cứu tinh thì lại bị người ta cản đường, thế là hai mắt chợt đỏ hồng, cũng không quan tâm mà cầm dao gọt trái cây đâm Thái Thần Bân.
Thái Thần Bân tuyệt đối không ngờ tên kia lại dùng dao trước mặt nhiều người như thế này, nhưng hắn có xuất thân quân nhân, phản ứng rất nhanh, không chờ dao đâm đến thì đã tung ra một đá.
- Bốp.
Thái Thần Bân đá một cái thật mạnh, Trịnh Nghi Khoan ngã lăn xuống đất, con dao văng ra.
Nhóm cảnh sát chạy đến, bọn họ nhân cơ hội mà bẻ ngoặt tay Trịnh Nghi Khoan, sau đó còng lại.
Tiền Diễm Lệ lúc này mới chợt phản ứng, chỉ cảm thấy một cảm giác chán ghét bùng lên từ dưới lòng bàn chân, sau đó lên bụng, bò vào trong tim. Chỉ cảm thấy mình giống như một con sói cái ngồi canh trước cửa hang, dù bị tình huống trước mặt làm cho nổi điên lên, nhưng răng sắc chỉ có thể cắn chặt lại, móng vuốt sắc bén chỉ có thể quấn lấy nhau. Lúc này nàng đã không chịu được, thấy con bị còng thì gào lên một tiếng và chạy đến.