Du Giang Vĩ thật sự rất cảm khái, đừng thấy Lưu Đạo Đức có vẻ tùy tiện mà lầm, người này căn bản cực kỳ có tâm tư. Nhưng hắn vất vả muốn kéo quan hệ với Vương Tử Quân, sao không đổi lại ý nghĩ, muốn mở lỗ hổng bên phía Diệp Thừa Dân hay Lý Thừa Uyên.
Du Giang Vĩ tiếp điện thoại, sau đó Lưu Đạo Đức quay lại, hắn xoa xoa tay nói với Du Giang Vĩ: - Trưởng ban Du, vốn định trao đổi một chút với cậu, không ngờ thành phố có quá nhiều việc, không có tôi một lát đã giống như trời sập, bây giờ tôi phải quay về một chuyến. À, trước tiên tôi muốn nhờ điện thoại của cậu để thông báo với bọn họ một tiếng.
Du Giang Vĩ nhìn bộ dạng cúi đầu khom lưng của Lưu Đạo Đức, hắn không khỏi đổ mồ hôi, thế là đưa điện thoại cho đối phương. Lưu Đạo Đức bấm số, nói vài câu hàm hồ là tôi đang có việc cần làm, sau đó cúp điện thoại.
Lưu Đạo Đức nói xong thì đưa ra một phong thư nói: - Cậu Du, điều này...Tôi phải quay về, mong cậu thu giúp tôi cái này.
Du Giang Vĩ làm thư ký cho Vương Tử Quân cũng không phải không gặp nhiều khó khăn, nhưng hắn luôn nắm chắc một nguyên tắc, chính là người ta có đưa gì cũng không thu nhận.
Vì vậy Du Giang Vĩ trả lại phong thư cho Lưu Đạo Đức, Lưu Đạo Đức cũng không chịu nhận lại, hai bên lôi kéo nhau một lúc lâu. Thế là Du Giang Vĩ đành phải dọa Lưu Đạo Đức, dù thế nào thì tôi cũng không thể thu, chỉ cần anh nói gì thì tôi sẽ cố gắng giúp đỡ, nhưng nếu tôi thu vào thứ này chỉ có hại, chỉ có thể nộp lên cho ủy ban kỷ luật mà thôi, nhưng sau đó tình anh em của chúng ta xem như cắt đứt.
- Chủ tịch Lưu, trong mắt tôi thì anh vẫn là người trọng tình trọng nghĩa, anh nghĩ mà xem, chẳng lẽ anh muốn sự việc như vậy phát sinh? Lưu Đạo Đức nghe Du Giang Vĩ nói như vậy thì đành phải ngượng ngùng thu phong bì vào trong cặp, vẻ mặt có vài phần không tốt. Với tình cảnh của hắn hiện tại, nếu muốn gặp mặt Vương Tử Quân mà không có ai dắt mối thì căn bản không dễ dàng. Nếu như Du Giang Vĩ có thể nhận lấy, có lẽ sẽ giúp mình một chút, nhưng đối phương không nhận thì hy vọng kia rõ ràng là xa vời.
Khi hai người Du Giang Vĩ và Lưu Đạo Đức đang ở vào trạng thái đáng xấu hổ thì có người gõ cửa, Lưu Đạo Đức nhân cơ hội cáo từ.
Lần này đến phòng Du Giang Vĩ là một người phụ nữ, khi thấy người phụ nữ này thì Du Giang Vĩ chợt đứng lên như lò xo.
- Chào chủ tịch Trình. Du Giang Vĩ căn bản cực kỳ cung kính với Trình Viên Lệ, không phải vì Trình Viên Lệ có cấp bậc cách xa hắn, hơn nữa còn có một nguyên nhân quan trọng, đó là người này cực kỳ có thể diện trước mặt Vương Tử Quân.
Hôm nay Trình Viên Lệ mặc một bộ váy công sở màu vàng nhạt, nhìn qua có vẻ khôn khéo giỏi giang. Du Giang Vĩ đứng lên thì nàng cười nói: - Tiểu Du, trưởng phòng Tử Quân bây giờ có bận rộn gì không?
- Trưởng phòng Vương tiếp khách trong phòng. Du Giang Vĩ thành thật đáp lời.
Trình Viên Lệ cũng không nói gì thêm, nàng ngồi xuống ghế sa lông trong phòng của Du Giang Vĩ, sau đó mới lên tiếng: - Ôi, tôi thấy cậu cau mày giống như có chuyện gì đó khó giải quyết, thế nào, vợ lại giận dỗi nữa sao? Nếu thật sự là như thế thì cứ nói với chị, chị sẽ giúp cậu giải quyết.
Trình Viên Lệ thích gọi Du Giang Vĩ là cậu, nhưng Du Giang Vĩ căn bản không dám trèo cao. Trình Viên Lệ xưng là chị với hắn là tỏ ra bình dị gần gũi, không kiểu cách nhà quan, nhưng nếu như hắn thuận tiện bò lên, như vậy là không phân biệt nặng nhẹ. Hơn nữa Trình Viên Lệ khách khí với mình không phải nể mặt trưởng phòng Vương sao?
Vì vậy Du Giang Vĩ luôn định vị bản thân rất tốt, cực kỳ hợp cách.
- Không, chỉ là tôi có vài chuyện nghĩ mãi mà không hiểu được. Du Giang Vĩ vội vàng giải thích.
- Chuyện gì vậy? Cậu nói cho tôi nghe xem thử. Sau khi tiếp nhận ly trà từ tay của Du Giang Vĩ thì Trình Viên Lệ mở miệng giống như một người chị tri âm.
Du Giang Vĩ có chút do dự, sau đó nói với Trình Viên Lệ: - Chủ tịch Trình, vừa rồi chủ tịch Lưu đến phòng của tôi, anh ấy lấy điện thoại của tôi gọi đi, không biết muốn làm gì.
Đầu tiên Trình Viên Lệ nở nụ cười yêu kiều, sau đó nàng nâng ly trà lên uống một ngụm nói: - Tiểu Du à, bình thường cậu là người khôn khéo, sao lúc này lại hồ đồ như vậy?
Du Giang Vĩ nghe Trình Viên Lệ nói như vậy thì có chút mơ hồ, thầm nghĩ chẳng lẽ chuyện này còn cất giấu vấn đề gì sao?
- Tôi hỏi cậu nhé, điện thoại của cậu có phải người khác cũng được dùng không? Trình Viên Lệ nhìn lên chiếc điện thoại trên bàn rồi chép miệng hỏi Du Giang Vĩ.
Điện thoại của mình? Du Giang Vĩ hiểu ra vấn đề, đó là một chiếc điện thoại duy nhất ở Nam Giang, người sử dụng chủ yếu là Du Giang Vĩ, hơn nữa số điện thoại kia còn đại biểu cho trưởng phòng Vương.
Lưu Đạo Đức dùng điện thoại của mình gọi đi, như vậy muốn nói cho người khác biết đang ở chỗ của mình, điều này không khỏi làm cho đối phương sinh ra những ý nghĩ khác thường. Lưu Đạo Đức kia ở trong phòng Du Giang Vĩ hắn nửa ngày để làm gì? Không phải muốn được gặp mặt trưởng phòng Vương sao?
- Giang Vĩ, gần đây lòng người bên dưới rất bàng hoàng, người được gặp mặt trưởng phòng Vương đều giống như có đeo bùa hộ mệnh, hoặc là được ủy thác trách nhiệm mới, hoặc lại bị điều chỉnh. Có lẽ Lưu Đạo Đức làm như vậy là muốn chui vào chỗ trống, tuyên truyền tạo thế cho chính mình. Trình Viên Lệ lên tiếng không khỏi làm cho Du Giang Vĩ sinh ra cảm giác sợ hãi bất an, nếu như tuyến trên thật sự muốn thay thế Lưu Đạo Đức, muốn đổi vị trí của đối phương, như vậy một cuộc điện thoại vừa rồi có làm ra ảnh hưởng gì với công tác của trưởng phòng Vương hay không?
Du Giang Vĩ là người đi theo bên cạnh trưởng phòng Vương, hắn biết rõ bây giờ trưởng phòng Vương được nhiều người coi là lãnh đạo thứ ba trong Nam Giang. Nhưng cũng không ngờ điện thoại của trưởng phòng Vương lại là đạo cụ của người khác. Du Giang Vĩ thầm bội phục Lưu Đạo Đức, cũng xem như ghi hận với người này, dù sao thì người nào cũng không bao giờ thích bị người ta lợi dụng.
Du Giang Vĩ do dự giây lát rồi khẽ hỏi Trình Viên Lệ: - Chủ tịch Trình, ngài nói xem tôi có nên báo cáo chuyện này với trưởng phòng Vương không?
Trình Viên Lệ cười nói: - Loại chuyện nhỏ nhặt này có lẽ trưởng phòng Vương cũng không nhọc lòng quan tâm, hơn nữa những chuyện thế này chỉ có thể thầm hiểu mà không thể nói ra rõ ràng, sau này cậu chú ý một chút là được.
Sau khi nói thêm vài câu với Trình Viên Lệ thì tiếng mở cửa bên phòng Vương Tử Quân vang lên, Du Giang Vĩ lên tiếng: - Chủ tịch Trình, ngài chờ một chút, tôi vào báo cáo với trưởng phòng Vương.
Khi Du Giang Vĩ đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, đúng lúc thấy Vương Tử Quân đang suy tư gì đó, hắn lên tiếng: - Trưởng phòng Vương, chủ tịch Trình đã đến, chị ấy đang chờ trong phòng làm việc của tôi.