Chỉ lệnh này làm cho không ít người tỏ ra kinh hãi, bọn họ thông qua tin tức của hội nghị văn phòng cục công an để nhận được nội dung hành động, đó là nhất định phải chăm chú làm tốt công tác, đồng thời nhân viên nữ mặc váy phải dài hơn một chút.
Thậm chí còn có một vị lãnh đạo cục công an trực tiếp yêu cầu nhân viên nữ phải chú ý hình tượng.
Đoạn Văn Đống lẳng lặng hút thuốc trong phòng, vẻ mặt hắn có chút ngưng trọng, mặc dù trong mắt nhiều người thì hắn vẫn trò chuyện vui vẻ, tiêu sái tự nhiên, thế nhưng chỉ một mình hắn biết, bây giờ áp lực mình phải nhận là lớn như thế nào.
Nếu Đoạn Văn Đống không xử lý tốt, chỉ sợ không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà thôi.
Áp lực chính là một đường tắt để tiến lên mây cao, Đoạn Văn Đống đã là một vị phó cục trưởng cục công an tỉnh, hắn cảm thấy đó là thời điểm huy hoàng của gia đình mình, chuyện này có thể làm cho hắn lên voi và xuống chó, thế nhưng hắn cũng không quá quan tâm.
Nhưng Đoạn Văn Đống không quan tâm đến mình, thế nhưng lại không thể không quan tâm đến người khác, vì người kia ủng hộ hắn, thế cho nên hắn mới có được ngày hôm nay, mới có thành tựu như vậy.
Nếu sự việc không thành công, người chủ của Đoạn Văn Đống sẽ bị hãm hại, điều này căn bản là cực kỳ áp chế hắn, vì hắn muốn mình chịu uất ức nặng nề chứ không muốn người kia gặp vấn đề.
Cơ hội hiện tại là khó có được, nếu như buông tha thì căn bản không biết bao giờ đám người kia mới thò cái đuôi ra ngoài. Hơn nữa sau khi người kia rời khỏi Nam Giang, nếu có cơ hội thì không biết Đoạn Văn Đống còn được hành động nữa không.
Nói thật một sự việc chỉ có thể thành công mà không được thất bại làm cho người ta cảm thấy khó chịu, thế nhưng lúc này Đoạn Văn Đống lại cảm thấy mình nên mở lòng, bây giờ hắn không thể thất bại, vì thất bại thì chính hắn cũng ngã đổ.
Nếu thất bại thì mình làm sao để đi gặp trưởng phòng Vương? Đoạn Văn Đống biết rõ tuy trưởng phòng Vương không quan tâm đến phương diện này, thế nhưng nếu như không điều tra được gì, chỉ sợ người ta sẽ nắm lấy một số việc để nói về trưởng phòng Vương.
- Cục trưởng, đã đến giờ họp rồi. Phó chủ nhiệm văn phòng cục công an khẽ đẩy cửa đi vào, hắn khẽ nói với Đoạn Văn Đống.
Đoạn Văn Đống khẽ gật đầu với vị phó chủ nhiệm văn phòng, hắn không nói gì, chỉ vung tay cho đối phương rời khỏi phòng. Hắn là cục trưởng cục công an thành phố, hắn chính là kỷ luật của đơn vị, người ta còn phải chờ hắn cho ra quyết định, hơn nữa bây giờ hắn còn kiêm nhiệm phó cục trưởng cục công an tỉnh.
Sau khi vị phó chủ nhiệm kia đi ra ngoài đóng cửa lại, Đoạn Văn Đống xoay người nhìn đồng hồ treo tường, đã là sáu giờ.
Đoạn Văn Đống lấy điện thoại ra, hắn bấm vài chữ, sau đó gửi tin ra ngoài, nội dung chỉ có năm chữ: Đã bắt đầu hành động.
Vương Tử Quân nhận được tin nhắn này khi đang thu dọn vài thứ trên bàn, tối nay Đào Nhất Hành mời khách, hắn tuy không cần đến sớm, thế nhưng cũng không nên đến quá muộn. Tuy hắn cùng công tác với đối phương khá lâu, thế nhưng hai người tiếp xúc cũng không nhiều.
Hai người không phải ít đi dùng cơm với nhau, thế nhưng chủ yếu là xã giao, còn bây giờ Đào Nhất Hành xác định Vương Tử Quân sẽ phải đi, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội được dùng cơm cùng nhau như trước.
Tiếng chuông tin nhắn làm cho Vương Tử Quân bừng tỉnh khi đang suy tư về bữa cơm với Đào Nhất Hành, hắn cầm điện thoại di động lên, nhìn cái tên của người gửi tin, sau đó mới mở ra xem.
Nội dung chỉ có năm chữ, Vương Tử Quân xem xong rồi trực tiếp xóa bỏ.
Khi Vương Tử Quân đi vào trong khách sạn mà Đào Nhất Hành đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, Đào Nhất Hành đã đến trước, thư ký của Đào Nhất Hành đang chờ bên ngoài. Sau khi đưa Vương Tử Quân lên lầu ba, Đào Nhất Hành đi ra nghênh đón.
Vương Tử Quân bắt tay thân thiết với Đào Nhất Hành, trên mặt hai người đều nở nụ cười sáng lạn. Giám đốc khách sạn cũng cung kính đứng một bên, bất cứ lúc nào cũng có thể hầu hạ lãnh đạo.
Vì đã nói sẵn từ trước, thế cho nên thức ăn được đưa lên rất nhanh. Lúc này có hai người trong căn phòng nhỏ, bàn cơm được dọn ra những món rất tinh xảo. Đào Nhất Hành vừa mở một chai rượu vừa cười nói: - Trưởng phòng Vương, lần này có hai người chúng ta, chỉ cần đưa lên những món ăn đặc sắc của khách sạn, nếu nhiều quá thì chúng ta cũng dùng không hết. Nhưng chai rượu này tôi có thể đảm bảo với anh là rượu ngon, đã được tôi giữ lại hơn hai mươi năm rồi.
Vương Tử Quân nghe mùi rượu thơm ngát mà cười nói: - Tuy tôi không hiểu nhiều về rượu, thế nhưng nghe mùi hương mà đã cảm thấy vài phần men say.
Rượu ngon thức ăn ngon, hơn nữa bây giờ hai bên căn bản không xung đột lợi ích, thế cho nên bầu không khí trong phòng khá vui vẻ. Đào Nhất Hành làm thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy lâu năm, phương diện đối nhân xử thế có thủ đoạn của riêng mình, lúc này mở miệng phun châu nhả ngọc, căn bản làm cho người ta vui vẻ không thôi.
Sau khi uống xong một chai rượu thì lúc này bên ngoài đã sáng đèn, ánh đèn nê ông làm cho cả thành phố giống như lấp lánh hào quang. Vương Tử Quân đứng ở cửa sổ khách sạn, hắn nhìn đám trai gái lui tới bên dưới, trong lòng thật sự cảm khái.
- Trưởng phòng Tử Quân, hôm nay mọi người uống thoải mái, hai ngày nữa chúng ta lại tiếp tục. Đào Nhất Hành nhìn thấy Vương Tử Quân đang nhìn bầu trời đêm, thế là cười tủm tỉm nói.
- Tốt, rượu ngon gặp tri kỷ thì ngàn ly cũng ít, rượu không say người nhưng người tự say. Vương Tử Quân nghiêng đầu đi nhìn Đào Nhất Hành rồi cười lớn nói.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Đào Nhất Hành chợt nhíu mày. Hắn đã xác định dùng cơm với Vương Tử Quân ở nơi này, cũng đã sắp xếp nếu không có chuyện gì quan trọng thì không cho bất kỳ ai tiến vào.
Tạo ra một bầu không khí tốt đẹp là không dễ dàng gì, hơn nữa Đào Nhất Hành làm việc chú trọng đẹp đẽ tươi sáng, ai mà không có ánh mắt lại đến vào lúc này? Đào Nhất Hành tuy không thoải mái nhưng vẫn trầm giọng nói hai câu mời vào.
Người đầu tiên đi vào trong phòng là một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp, sau khi mở cửa thì yên lặng đứng một bên, Chử Ngôn Huy nở nụ cười đi vào trong phòng.
- Trưởng phòng Vương, thư ký trưởng, tôi vừa vặn dùng cơm ở nơi này, vừa rồi gặp nhóm Giang Vĩ ở dưới lầu, đoán rằng có hai vị lãnh đạo ở bên trên, thế cho nên tranh thủ đến mời rượu hai vị lãnh đạo. Chử Ngôn Huy vừa đi vào thì nâng ly rượu trong tay lên nói.
Vương Tử Quân có chút bất ngờ vì gặp Chử Ngôn Huy ở nơi này, trong lòng hắn không khỏi run lên, nhanh chóng nhìn sang Đào Nhất Hành.
Đào Nhất Hành thấy Vương Tử Quân không nói lời nào, trong lòng chợt cảm thấy thoải mái, thế là khoát tay áo với Chử Ngôn Huy: - Ngôn Huy, mời rượu thì được, nhưng tôi và trưởng phòng Vương hôm nay đã uống khá nhiều, tôi thấy thế này, ba người chúng ta cùng cụng ly rồi cho qua.
Chử Ngôn Huy cũng không phải là người uống rượu quá kém, sau khi nghe Đào Nhất Hành nói như vậy thì khẽ cười nói: - Cung kính không bằng tuân mệnh, nếu thư ký trưởng đã sắp xếp như thế, tôi nào dám không tòng mệnh?
Chử Ngôn Huy vừa nói vừa nâng ly rượu lên: - Thư ký trưởng Đào, ly rượu đầu tiên tôi xin kính ngài, chúc ngài liên tục thăng tiến.
Đào Nhất Hành cười ha hả từ chối cho ý kiến với lời chúc phúc của Chử Ngôn Huy.