- Roẹt roẹt roẹt!
Vương Tử Quân nhíu mày giữ lấy chìa khóa, nhưng dù hắn có mất công tốn sức cỡ nào thì chiếc Santana vẫn không chịu nổ máy, giống như cố ý làm cho bí thư Vương mất mặt. Hắn cũng biết chiếc xe này nhiều lúc thường hay như vậy, nhưng không ngờ nó lại bãi công vào đúng thời điểm mấu chốt thế này.
- Ôi, xe của anh không phải đã bị hỏng rồi chứ?
Lâm Dĩnh Nhi nhìn bộ dạng nhíu mày của Vương Tử Quân rồi cười hì hì trêu ghẹo.
- À, có lẽ là vậy.
Vương Tử Quân đưa hai tay lên trời, tỏ vẻ không làm gì được. Hắn chỉ biết lái xe, nếu xe có vấn đề mà cần sửa chữa thì hắn chịu. Hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết đoán lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Hạ Châu, để hắn thông báo cho Tiểu Thái đến đây.
- Cốc, cốc, cốc!
Tên thanh niên được gọi là Tiểu Huy chợt tiến đến gõ cửa sổ xe, hắn dò hỏi:
- Cậu này, có phải xe hư rồi không? Tôi thấy không bằng thế này, để cho Lâm Dĩnh Nhi đi theo chúng tôi dùng cơm, cậu nghĩ biện pháp sửa xe?
Vương Tử Quân vốn đang chưa kịp nổi nóng vì xe hư, bây giờ thấy tên kia đến nói bằng giọng điệu hả hê, thế là trong lòng càng phản cảm. Nhưng Lâm Dĩnh Nhi thật sự là chưa dùng cơm, thế là hắn nghiêng đầu nói:
- Tiểu nha đầu, chúng ta ngồi xe của hắn đi dùng cơm trước nhé?
Lâm Dĩnh Nhi khẽ gật đầu, sau đó cùng Vương Tử Quân xuống xe. Anh Ninh lúc này cũng đã xuống xe, hắn ngậm một điếu thuốc, dùng ánh mắt khinh thường nhìn chiếc Santana hư hỏng và cười trêu tức:
- Cậu em, xe của cậu đã chạy vài chục năm rồi sao? Tiếng động cơ như máy kéo, tranh thủ thời gian đổi xe đi, ít tiền cũng không nên mua loại xe hư hỏng này, nếu không sẽ cứ mãi khổ sở vì hư hỏng như vậy. Đến đây, tôi cho cậu biết thế nào là xe mới.
Tiểu Huy cười nịnh nọt nói:
- Anh Ninh đã chơi xe thì đừng nói là huyện Lô Bắc, ngay cả thành phố Hồng Ngọc cũng có rất ít người hơn được, đồng thời cũng là một chuyên gia hiểu xe hơn người.
Tiểu Huy nói xong thì lại cố gắng cười:
- Anh Ninh, người này chỉ sợ không có thời gian nghe anh giảng giải, xe của hắn đã bị hư hỏng, cần sửa chữa.
Anh Ninh khẽ gật đầu với Tiểu Huy, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng:
- À, vậy thì để sau vậy. Lâm Dĩnh Nhi tiểu thư, hoan nghênh em đến huyện Lô Bắc, hôm nay tôi làm chủ, mời em đến quán Giáp Ngư Thôn.
Vương Tử Quân sao có thể cho Lâm Dĩnh Nhi đi theo hai tên khốn không biết trời biết đất kia, thế là hắn vung tay lên nói:
- Thôi, không cần, tôi đã đặt cơm ở quán Đại Oản Thái rồi, bây giờ chúng ta đi đến đó, xe tôi cứ để ở chỗ này, sẽ có người đến sửa.
Vương Tử Quân nói rồi kéo Lâm Dĩnh Nhi ngồi vào trong chiếc xe của anh Ninh. Lúc này anh Ninh thấy Vương Tử Quân không biết điều thì vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, Tiểu Huy thấy anh Ninh giận thì tranh thủ thời gian chạy đến thầm nói vài câu, cuối cùng vẻ mặt anh Ninh mới hòa hoãn trở lại.
Xe mới tất nhiên sẽ khác hẳn chiếc Santana của Vương Tử Quân, chỉ sau một lát đã chạy đến quán cơm Đại Oản Quái. Quán cơm không lớn nhưng rất sạch sẽ, mùa đông phương bắc rất lạnh, trước kia Vương Tử Quân và Tôn Hạ Châu thường đến chỗ này dùng cơm.
Anh Ninh vừa xuống xe thì tất nhiên sẽ ngồi xuống bên bàn chẳng nhường ai, hắn khẽ vỗ bàn:
- Cho hai con ba ba, một phần thịt kho hải sâm, mỗi người một phần cá muối...
Anh Ninh vừa mở miệng đã làm cho tên nhân viên phục vụ tiến ra rót nước cảm thấy sững sốt, đến khi báo tên xong các món thì tên nhân viên mới mở miệng nói:
- Thật xin lỗi tiên sinh, tiệm chúng tôi không có những món ăn anh nói.
Anh Ninh biết rõ quán ăn này sẽ không có những món như vậy, hắn tỏ ra bộ dạng như thế chủ yếu làm cho Vương Tử Quân mất mặt mà thôi. Hắn vừa nghe nhân viên giải thích thì vỗ đầu nói:
- Xem ra tôi đã quên mất, còn tưởng rằng đây là quán ăn Giáp Ngư Thôn, xem ra cũng có lúc lầm lẫn.
Anh Ninh nói xong thì cười lên ha hả.
Tiểu Huy thì cười hì hì nói:
- Anh Ninh, đúng là làm cho anh phải chịu uất ức, với thân phận của anh, những loại chim bay trên trời, cá ở dưới nước, thú trong rừng, có món nào không lên bàn cơm của anh? Quán nhỏ nghèo nàn thế này chắc chắn sẽ không thể nào thỏa mãn cho anh được.
- Hì hì, này Tiểu Huy cậu cũng không thể nói như vậy được, giống như tôi đây là một ông quan lớn không bằng.
Anh Ninh rõ ràng rất hưởng thụ lời nói của Tiểu Huy, ngoài miệng tuy nói lời khiêm tốn nhưng lại quay sang chỉ Vương Tử Quân:
- Cậu em, tôi không quen chỗ này, hôm nay cậu gọi món đi, tính tiền cho tôi.
Vương Tử Quân cũng không thèm quan tâm chút thủ đoạn khoe khoang của anh Ninh, hắn không cần so đo nhiều với loại người đầu óc trống rỗng như vậy. Huyện thành này có nhiều cậu ấm nhưng có mấy ai là vĩ đại? Có quá nhiều kẻ đáng khinh bỉ, anh Ninh này cũng là một phần tử trong số đó mà thôi.
Vì vậy mà Vương Tử Quân chỉ cười nhạt với tình huống Tiểu Huy và anh Ninh kẻ xướng người họa, cũng không thèm đáp lời. Hắn cầm lấy menu, nhanh chóng gọi sáu món: Một phần cá kho tiêu, một phần thịt kho tàu, một phần gà xé phay, một phần bò xào tỏi, một phần da heo bóp gỏi, một phần thịt kho đậu. Lâm Dĩnh Nhi nhìn những món ăn được đưa lên mà khẽ liếc mắt sang nhìn Vương Tử Quân, sau đó lại nở nụ cười hạnh phúc: Vì những món ăn Vương Tử Quân gọi lên đều phù hợp với khẩu vị của nàng.
Anh Ninh thấy Vương Tử Quân gọi những món ăn bình thường thì cảm thấy cơ hội của mình lại đến, hắn bĩu môi, sau đó dùng giọng không cho là đúng nói:
- Cậu em, cậu gọi những món như vậy sao? Có phải là xem thường anh Ninh tôi đây không? Nhân viên, gọi ông chủ của các người đến đây.
Tên nhân viên phục vụ thấy cách ăn mặc của anh Ninh thì biết đây là loại người không thể chọc vào, thế là vội vàng đi gọi ông cụ, một lát sau một người đàn ông hơn ba mươi nhanh chóng đi vào phòng.
- Anh là ông cụ quán cơm này sao? Có nhận ra tôi không?
Anh Ninh châm một điếu thuốc rồi dùng giọng ngạo mạn nói.
Ông cụ đưa mắt nhìn anh Ninh, cảm thấy chưa từng gặp qua người này, nhưng những năm qua hắn kinh doanh quán cơm đã gặp qua nhiều loại khách với nhiều tính khí khác nhau, thế là dùng giọng tùy cơ ứng biến nói:
- Tôi thấy anh rất quen mặt, nhưng lúc này thật sự không nghĩ ra, không biết nên xưng hô với anh như thế nào?
- Đây là anh Ninh, nhận ra chưa? Chính là công tử của cục trưởng Ninh phòng cục thuế.
Tiểu Huy rất biết tận dụng thời cơ, hắn tranh thủ thời gian giới thiệu cho ông chủ quán cơm. Nhưng khi hắn giới thiệu về Ninh công tử thì lại đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, giống như đang cố ý khoe khoang với Vương Tử Quân vậy.
Là công tử của cục trưởng cục thuế, Vương Tử Quân cũng không thèm quan tâm, hắn chỉ khẽ nói chuyện với Lâm Dĩnh Nhi. Nhưng lúc Tiểu Huy giới thiệu thì anh Ninh cũng không quên ưỡn lưng lên, giống như một con chim đang phô bày sức mạnh của mình với chim cái.
- Ôi, thì ra là Ninh công tử, không tiếp đón ngài từ xa, bây giờ ngài đại giá quang lâm thật sự làm cho quán nhỏ của tôi thêm vẻ vang.
Ông cụ kia giống như đã nghe được tên tuổi của anh Ninh, trong lòng thầm kêu khổ, ngoài miệng lại tranh thủ thời gian nịnh nọt.
- À, anh Ninh đến đây dùng cơm, anh nên chuẩn bị vài món đặc sắc, sau đó dọn ngay lên đây.
Tiểu Huy vung tay lên tỏ ý cho ông cụ quán có thể đi ra.
- Tiểu Huy, không phải tôi nói cậu, nhưng bố tôi là cục trưởng, việc này cũng không nên nói lung tung, nếu không ông ấy sẽ mắng tôi.
Anh Ninh biểu hiện giống như phân phó Tiểu Huy, thế nhưng ánh mắt lại liên tục nhìn sang Lâm Dĩnh Nhi, rõ ràng là quan sát phản ứng của cô gái kia.
Nhưng biểu hiện của Lâm Dĩnh Nhi làm cho anh Ninh chợt thất vọng, vì nàng không thèm quan tâm đến bộ dạng khoe khoang của hắn, chỉ khẽ lên tiếng nói chuyện với Giang Gia Kỳ. Lúc này người sinh ra những cảm giác không tốt nhất chính là Giang Gia Kỳ, dù nàng chưa tiến vào xã hội, nhưng bạn trai là một kẻ nịnh bợ, điều này không khỏi làm cho nàng cảm thấy mất mặt.
thức ăn được dâng lên rất nhanh, ông chủ còn tự mình đưa đến một chai rượu ngũ lương.
Anh Ninh mở chai rượu Ngũ Lương, sau đó hắn nói với Vương Tử Quân:
- Cậu em, đến cùng uống cho vui, rượu Ngũ Lương này tuy không bằng Mao Đài nhưng uống vào rất ngon, cũng có hương vị. Không uống sẽ không biết như thế nào, nhưng nếm vào sẽ cảm thấy không quên.
Vương Tử Quân vừa nhìn thấy rượu thì trong dạ dày đã sinh ra cảm giác khó chịu, tửu lượng của hắn chỉ là bình thường, những ngày qua lại liên tục tiệc rượu, thế cho nên thấy rượu là giống như sinh ra phản xạ có điều kiện. Thấy anh Ninh kia rót rượu cho mình mà không nói thêm câu nào, hắn nhanh chóng dùng tay che ly của mình rồi nói:
- Ngày hôm qua tôi đã uống hơi nhiều, các anh cứ uống vui vẻ, hôm nay tôi không uống.
- Thế nào? Không nể tình sao?
Anh Ninh vừa nói vừa đặt chai rượu xuống mặt bàn.
- Ôi, anh xem, cậu em này đúng là không biết tán thưởng gì ca, anh Ninh có ý tốt mời cậu uống rượu Ngũ Lương, cậu lại làm như mình là đại cô nương vậy. Mau lên, rót đầy ly kẻo anh Ninh mất hứng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Tiểu Huy thấy Vương Tử Quân chọc anh Ninh nổi giận thì nhanh chóng lên tiếng nịnh hót.
Trên quan trường uống rượu cũng phải có quy củ, Vương Tử Quân uống rượu thì những người mở tiệc chiêu đãi không phải là thường ủy huyện ủy thì cũng là phó chủ tịch huyện. Anh Ninh dù là một đứa con của cục trưởng cục thuế, trong mắt Tiểu Huy thì anh Ninh có thể là đối tượng để nịnh hót, nhưng đối với Vương Tử Quân thì đây chẳng là gì cả.
- Dĩnh Nhi, tranh thủ thời gian dùng cơm thôi.
Vương Tử Quân nói rồi gắp một món cho Lâm Dĩnh Nhi, mà Lâm Dĩnh Nhi cũng nở nụ cười không tiếng động, cuối cùng đây mới anh là Vương Tử Quân mà nàng muốn tìm đến đây thể nghiệm cuộc sống mới.
Lâm Dĩnh Nhi nhịn không được phải lén đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, nàng thầm nở nụ cười, bày ra bộ dạng e thẹn đáng yêu thái quá. Anh Ninh ngồi ở đối diện thấy được tình huống thân mật giữa Vương Tử Quân và Lâm Dĩnh Nhi, giống như nhận được lời cổ vũ, hắn trực tiếp đi đến, cúi người đặt một tay lên bàn, một tay khoát lên lưng ghế của Lâm Dĩnh Nhi, triển khai một tư thế thân mật giống như đang ôm, sau đó lên tiếng:
- Dĩnh Nhi tiểu thư, em muốn ăn gì?
Lâm Dĩnh Nhi buộc chặt lời nói của mình, nàng lên tiếng:
- Cảm ơn, tôi chỉ muốn ăn cơm.
Nói xong thì tiếp tục dùng thêm vài miếng cơm.
Sau đó Lâm Dĩnh Nhi đứng lên nói với Giang Gia Kỳ:
- Kỳ Kỳ, mình đã ăn no, mình đã ngồi xe hơi cả ngày mệt mỏi, mình về nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta liên lạc với nhau.
Lâm Dĩnh Nhi vừa nói xong cũng không chờ Giang Gia Kỳ giữ lại, nàng xoay người đi thẳng ra ngoài.
Vương Tử Quân đang dùng cơm, bây giờ thấy Lâm Dĩnh Nhi bỏ đi thì cũng vội vàng xách túi chạy theo sau.
Anh Ninh và Tiểu Huy đang bàn luận với nhau rất uy phong, nhưng bây giờ thấy Lâm Dĩnh Nhi bỏ đi không chút nể tình như vậy thì có chút hậm hực. Anh Ninh cầm lấy ly rượu khẽ ve vuốt, bộ dạng giống như có thể ném xuống bất cứ lúc nào.
- Anh Ninh, anh bớt giận, đừng nên so đo với loại tiểu nhân vật kia.
Tiểu Huy kéo tay của anh Ninh, sau đó khẽ nói vài câu. Giang Gia Kỳ thấy Lâm Dĩnh Nhi bỏ đi, nàng cũng rất bất mãn với bạn trai của mình, thế nên cũng xách túi đi ra bên ngoài.
- Dĩnh Nhi, em làm sao vậy, nổi giận rồi à?
Vương Tử Quân xách túi của Lâm Dĩnh Nhi, lại khẽ mở miệng hỏi.
- Hai tên khoe khoang kia rõ ràng là ức hiếp anh thái quá, sao anh không dạy cho bọn họ một bài học?
Lâm Dĩnh Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác thở phì phò nói.
- Nổi giận rồi sao? Ha ha, được rồi được rồi, Dĩnh Nhi, nếu em đã muốn cho bọn họ một bài học, anh sẽ cho bọn họ biết tay, cho bọn họ biết huyện Lô Bắc này cũng không phải là nơi mà con của cục trưởng cục thuế có thể bò ngang như cua. Không phải hắn cảm thấy mình chạy xe mới là rất oai phong sao? Chúng ta trêu đùa hắn một chút cho vui vậy.
Vương Tử Quân lên tiếng khuyên nhủ Lâm Dĩnh Nhi, sau đó hắn cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài:
- Alo, cục trưởng Tân Dương à, tôi là Vương Tử Quân.
Người ở đầu dây bên kia tỏ ra rất khách khí, Vương Tử Quân thuận miệng nói tiếp:
- Có một người đang dùng cơm ở quán Đại Oản Quái, chạy xe màu trắng còn chưa có giấy phép, anh giữ xe lại cho tôi, sau đó kiểm tra xem, có phải người của cục thuế ra ngoài dùng cơm sẽ không cần trả tiền hay không?
Sau khi phân phó xong, Vương Tử Quân không chờ Trương Tân Dương lên tiếng đồng ý thì cúp máy. Lâm Dĩnh Nhi nhìn bộ dạng Vương Tử Quân gọi điện thoại mà khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, nàng thấy anh Tử Quân này cái gì cũng tốt, cũng giỏi nhẫn nhịn, nếu mình không kích thích thì chỉ sợ sẽ không quan tâm đến chuyện này.
Hai người vừa đi được vài bước thì một chiếc xe ba bánh chạy đến, khối chính quyền huyện Lô Bắc rất nghèo, không có nhiều xe taxi mà chỉ có xe ba bánh, đây chính là phương tiện giao thông chủ yếu ở huyện thành Lô Bắc.
- Đi thôi.
Vương Tử Quân vung tay vẫy một chiếc xe ba bánh, sau đó cùng Lâm Dĩnh Nhi ngồi lên, mà anh Ninh và Tiểu Huy cũng đang hùng hổ từ trong quán ăn đi ra.
- Ngồi trên một chiếc xe ba bánh rách nát mà cũng muốn tán gái sao? Đúng là khốn kiếp. Tiểu Huy, chú hỏi thăm xem tên chó má kia ở đơn vị nào, anh phải cho nó biêt tay mới được.
Tiểu Huy cũng rất căm tức vì Vương Tử Quân không chịu phối hợp, sau khi nghe anh Ninh nói như vậy thì nhanh chóng đồng ý:
- Anh Ninh cứ yên tâm, em sẽ đi điều tra, Lâm Dĩnh Nhi bây giờ là sinh viên, còn chưa sống thực tế. Đợi đến khi cô ta chính thức đi ra xã hội thì sẽ biết có thể gả cho một người như anh Ninh mới thật sự là rơi vào ổ phúc.
- Ừ!
Tiểu Huy nói những lời này làm cho tâm tình của anh Ninh chợt nở hoa, hắn cảm thấy toàn thân ngứa ngáy và cười lên ha hả, hắn vỗ mạnh cánh tay của Tiểu Huy rồi nói:
- Tiểu tử cậu đúng là thứ gì cũng có thể nói được, anh Ninh đây thích như vậy. Sau khi quay về tôi sẽ nói với bố, nghe nói trong phòng của cậu còn thiếu một vị trí phó chủ nhiệm, sợ rằng sau đó cậu sẽ được điều động lên cao.
Phó chủ nhiệm chính là vị trí mà Tiểu Huy tha thiết mơ ước, hắn đi theo nịnh bợ anh Ninh không phải cơ hội tiến thêm một bước như vậy sao? Hắn nghĩ đến tình huống mình vừa nhận được điện thoại của Giang Gia Kỳ thì gọi ngay cho anh Ninh, hắn càng cảm thấy bội phục chính mình.
Tiểu Huy cũng rất quen thuộc với tính cách của anh Ninh, giống như tất cả những người có bố làm lớn, ai cũng có một sở thích giống nhau đó là cua gái, mỗi ngày một em xinh tươi. Bây giờ cơ hội đến, hắn sẽ có thể trở thành phó chủ nhiệm, hắn cần phải tiếp tục nịnh bợ anh Ninh, còn chuyện Lâm Dĩnh Nhi là bạn học của Giang Gia Kỳ có nghĩ thế nào cũng không quan tâm.
Tiểu Huy mở miệng liên tục nói ra những lời cảm kích, mãi đến khi anh Ninh cảm thấy tâm tình vui vẻ như hoa nở, sau đó hai người mới đi về phía chiếc xe màu trắng, căn bản không có ý thanh toán tiền. Ông chủ quán khôn khéo cũng biết lai lịch của hai người kia, thế là chỉ biết khách khí chắp tay tiễn bọn họ ra ngoài cổng mà thôi.
- Anh Ninh, tôi sẽ cố gắng hết sức, sẽ nói Gia Kỳ khuyên nhủ cô bạn gái, với gia cảnh và nhân phẩm của anh, nha đầu kia sao lại không yêu thương nhung nhớ được chứ?
Tiểu Huy vẫn tay rồi cười nói.
Anh Ninh đắc ý ném cho Tiểu Huy một điếu thuốc nói:
- Vất vả cho cậu, nha đầu kia đúng là động lòng người, anh cũng không muốn chơi đùa, đến khi anh vui vẻ thì sẽ lấy làm vợ cũng nên.
Khi anh Ninh vừa mới mở cửa xe thì tiếng thắng gấp vang lên, vào đúng lúc này mười tên cảnh sát giao thông từ hai chiếc xe bảy chỗ chạy xuống.
- Đội trưởng Hào, anh muốn làm gì?
Anh Ninh thấy đám cảnh sát giao thông xuất hiện nhiều như vậy thì chợt ngẩn ngơ, sau đó cười lên ha hả. Hắn là người thường xuyên qua lại ở huyện thành, tất nhiên sẽ có giao tình với đám cảnh sát giao thông, vì vậy khi thấy người đến là cảnh sát giao thông thì cũng thầm buông lỏng.
Đội trưởng Hào là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người khỏe mạnh, thấy đối phương là anh Ninh thì trong lòng khẽ động, hắn cũng cười nói:
- Tiểu Ninh, xe này là của cậu sao?
- À, coi như là của tôi, bố tôi vừa mua về cho cục thuế, tôi mượn chạy vài vòng.
Anh Ninh hồn nhiên không để ý đến vẻ mặt của đội trưởng Hào, hắn chạy chiếc xe như thế này thì mở miệng cũng có chút tự hào. Đối với lãnh đạo một đơn vị thì tài vật có tính là gì? Tất nhiên sẽ xem đó là của nhà mình, mà con mình chạy xe nhà mình không phải là việc bình thường sao?
Đây là một chiếc xe mới mua, trong huyện chỉ sợ chỉ có được một hai chiếc mà thôi, anh Ninh chạy một chiếc xe như vậy không phải sẽ rất uy phong sao?
Đội trưởng Hào chợt nhướng mày, nhưng ngay sau đó hắn đã cho ra quyết đoán. Tuy hắn không muốn đắc tội với anh Ninh, thế nhưng hắn càng không muốn đắc tội với lãnh đạo trực tiếp của mình là Trương Tân Dương. Cục thuế tuy lợi hại nhưng cũng không quản được đội cảnh sát giao thông của hắn.
- Chìa khóa xe đâu?
Đội trưởng Hào nhìn vào chiếc chìa khóa hoa hòe trong tay của anh Ninh rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
- Nó đây, đội trưởng Hào, anh xem chìa khóa chiếc xe này xem, nó khác với những xe bình thường, tôi thấy sau này chìa khóa xe sẽ được làm theo hình thức thế này, như vậy mới đẹp.
Anh Ninh vừa nói vừa đưa chìa khóa xe cho đội trưởng Hào, cũng không quên nói những lời khoe khoang.
Đội trưởng Hào thấy đối phương đưa chìa khóa đến thì cũng đâu cần khách khí, hắn tiếp nhận nhìn lướt qua, nói một câu thật sự có hơi khác biệt, sau đó hắn tiện tay ném cho một viên cảnh sát giao thông ở bên cạnh:
- Tiểu Lưu, lái xe đi.
Anh Ninh thấy tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi lên xe thì chưa kịp phản ứng, nhưng khi thấy chiếc xe chạy đi xa thì mới cảm thấy không đúng. Khi hắn đang định nổi giận thì đội trưởng Hào đã tiếp tục nói:
- Không được tùy ý đỗ xe ven đường, bây giờ xe của cậu bị tạm giữ, cậu chờ chút, sẽ có hóa đơn cho cậu.
Anh Ninh chợt ngây người, hắn không ngờ sự việc lại biến thành như vậy.
- Đội trưởng Hào, anh Hào, anh không phải đang nói đùa sao? Tôi nhát gan, nhưng anh cũng đừng hù tôi như vậy, tôi chỉ uống chút rượu, cũng không tính là lái xe trong tình huống say rượu. Nếu không thì thế này, tôi làm chủ, anh em vui vẻ một lần nhé?
Anh Ninh kéo tay đội trưởng Hào rồi dùng giọng nịnh nọt nói.
- Cậu Ninh, không phải là tôi muốn giữ xe của cậu, là cậu đắc tội với người ta.
Đội trưởng Hào cũng không muốn đắc tội với anh Ninh, thấy anh Ninh hạ tư thái như vậy, hắn cũng vỗ vai của đối phương và dùng giọng ẩn giấu nói.
Vương Tử Quân đặt cho Lâm Dĩnh Nhi một phòng ở nhà khách huyện ủy, dưới những lời nịnh nọt của giám đốc nhà khách Trần Vân Đạt, Lâm Dĩnh Nhi được dàn xếp đến phòng cách vách với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân sở dĩ sắp xếp cho Lâm Dĩnh Nhi đến ở trong nhà khách chủ yếu cũng vì suy xét đến vấn đề an toàn, vì đây chính là công chúa bảo bối của bí thư tỉnh ủy. Nhưng khi đến nhà khách, Trần Vân Đạt thấy Vương Tử Quân đưa một cô gái xinh đẹp như Lâm Dĩnh Nhi quay về thì nhìn bằng ánh mắt nghiền nghẫm, có chút mập mờ và vui vẻ. Điều này làm cho Vương Tử Quân có chút xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng có chút cảm giác thành tự, chỉ có đàn ông mới hiểu được cảm giác này là như thế nào.
Sau khi cảm khái một phen, Vương Tử Quân cùng Lâm Dĩnh Nhi đi đến phòng.
- Cười cái gì mà cười? Hai người tranh thủ thời gian đi thay đổi các vật dụng mới, đúng vậy, cái gì cũng phải là mới nhất và tốt nhất, mặt khác chăn mền khăn mặt cũng phải là loại mới, tóm lại tất cả đều phải đổi mới.
Khi Vương Tử Quân đưa Lâm Dĩnh Nhi lên phòng thì Trần Vân Đạt cũng đi đến khẽ dặn dò với hai nhân viên phục vụ.
Hai nhân viên phục vụ bị Trần Vân Đạt sai khiến tối tăm mặt mũi, giống như hôm nay có một nữ hoàng giá lâm vậy.
- Giám đốc, còn chuyện tiền bạc tính thế nào?
Tiểu Tiếu nghe thấy Trần Vân Đạt sắp xếp như vậy thì dùng giọng lo lắng hior.
" Đúng là đầu heo, ông còn có thể thiếu tiền của mày sao? Ông đây đang biểu hiện trước mặt bí thư Vương! "
Khi Vương Tử Quân bắt đầu tiến vào nhà khách thì Trần Vân Đạt tuy rất khách khí nhưng lại giống như giả mù sa mưa, cũng không cố gắng nịnh nọt. Nhưng bây giờ không còn giống trước, khi địa vị của bí thư Vương dần tăng lên thì hắn càng phải đổi biện pháp nịnh nọt vì sao sáng trên bầu trời quan trường huyện Lô Bắc này. Hôm nay Lâm Dĩnh Nhi đến đây, hắn thầm cảm thấy vui sướng, vì cơ hội của mình đã đến rồi.