Quán trà có diện tích không lớn nhưng sắp đặt rất tinh xảo, Liêu An Như sở dĩ chọn chỗ này là vì trước kia đến Nam Giang đều uống vài ly trà ở nơi đây.
Liêu An Như thích uống trà hơn uống cà phê, nhưng thân phận làm cho nàng căn bản phải hạn chế đi uống trà bên ngoài.
Liêu An Như thường đến quán này uống trà, cũng không phải vì trà rất ngon, căn bản là vì cái tên của nó.
Nói chung đây là quán trà do chính Liêu An Như đặt tên. Lúc này nàng ngồi trong phòng, ăn mặc bình thường, lẳng lặng uống trà. Ly trà kia cũng không phải do quán pha chế, chính là do nàng tự tay pha chế dưới sự giúp đỡ của trà sư trong quán.
Mặc dù hương vị của ly trà căn bản vẫn thua kém so với người chuyên nghiệp, thế nhưng quan trọng là cảm tình của nó bên trong. Lần này Liêu An Như hẹn Vương Tử Quân đi uống trà, nàng cũng không ngờ mình sẽ gọi điện thoại cho anh ta. khi nàng đặt điện thoại xuống, điều đầu tiên là nàng cảm tháy kinh ngạc vì hành vi của mình, đồng thời cũng có chút vui sướng.
Tuy Liêu An Như đã là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi thế nhưng bộ dạng vẫn giống như thiếu nữ hai mươi. Những năm qua nàng chưa từng có bất kỳ thông tin nào liên quan đến phương diện tình cảm, thế nên càng có không ít người hoài nghi về giới tính của nàng.
Liêu An Như căn bản không giải thích, cũng không cần giải thích. Nàng bây giờ là một ngôi sao cao cấp, nàng có thể không cần quan tâm đến ánh mắt của một số người có thực lực.
Liêu An Như bỏ ra thời gian nửa giờ chăm chút cách ăn mặc, sau đó nàng được nhân viên công tác yểm hộ đưa đến quán trà. Sau đó nàng nhanh chóng học hỏi kỹ thuật pha trà của một trà sự có tướng mạo ngọt ngào và giọng điệu ôn hòa.
Pha một bình trà cho người kia uống chính là một tâm nguyện khá lớn của Liêu An Như, còn những thứ khác thì nàng không mấy quan tâm.
Khi Liêu An Như đang uống trà vui vẻ thì âm thanh tin nhắn chợt vang lên, là số của người kia, nội dung là có chuyện sẽ đến muộn. Tin nhắn này làm cho Liêu An Như vốn đang vui mừng có chút cuống quýt, càng có chút thất lạc.
Liêu An Như thưởng thức ly trà của mình, nàng khẽ an ủi chính mình, vì người ta bận rộn nhiều việc, có thể nói đến đây uống trà là căn bản quá coi trọng mình rồi. Hơn nữa anh ấy cũng không phải nói là không đến.
Nhưng những câu nói an ủi trong lòng lại càng làm cho Liêu An Như cảm thấy nôn nóng, thế nhưng nàng cũng phải chờ. Sáu giờ tối nàng sẽ phải lên máy bay, như vậy có nghĩa là thời gian nàng gặp mặt hắn sẽ ngày càng ít đi.
Liêu An Như khẽ đứng lên khỏi ghế, ánh mắt rơi lên tấm cửa kính không quá lớn ở bên cạnh. Nàng cẩn thận nhìn vào trong gương, thấy bên trong ánh lên một người phụ nữ xinh dẹp dịu dàng quyến rũ động lòng người.
Người phụ nữ có vòng eo mảnh, có bộ ngực nhô cao, có khe ngực thu hút, căn bản là cực kỳ quyến rũ. Liêu An Như rất tự tin với sức quyến rũ của mình, nàng khẽ cười cười, chợt thấy hình bóng trong gương cũng đang cười.
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian yên ắng, Liêu An Như cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là một dãy số không hiện tên. Nàng căn bản không xa lạ gì dãy số này, tuy nàng không lưu tên vào trong điện thoại, thế nhưng số lần người ta gọi đến là khá nhiều, đó là lý do nàng căn bản nhớ tên chủ nhân của nó.
"Nghe máy hay không?" Liêu An Như có chút do dự, nàng trầm ngâm giây lát, sau đó nghe điện thoại. Sau khi điện thoại nối thông, chợt nghe đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhiệt tình: - An Như, có phải em sắp lên máy bay rồi không? Anh đang chờ em ở bên ngoài sân bay.
Liêu An Như thầm cảm thấy phiền muộn, nhưng nàng vẫn bình tĩnh nói với người đầu dây bên kia: - Công ty đã sắp xếp người đón em ở sân bay, thế nên cũng không muốn làm phiền anh.
- An Như, đối với anh thì luôn mong muốn được em làm phiền. Giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia giống như mãi mãi tràn đầy tình cảm như vậy.
Liêu An Như còn chuẩn bị khuyên điện thoại một câu, đúng lúc này điện thoại của nàng vang lên tiếng chuông tin nhắn. Nàng vội vàng muốn biết nội dung, thế nên nói một câu có chuyện với đầu dây bên kia, vội vàng cúp điện thoại.
Nhưng khi Liêu An Như mở tin nhắn ra xem, nàng không khỏi cười khổ, vì đó chỉ là một tin nhắn đến từ tổng đài điện thoại...
Liêu An Như ngồi xuống vị trí của mình, nàng không khỏi mở điện thoại ra xem xét lung tung, thầm nghĩ khi nào thì anh ta mới đến. Khi nàng đang tập trung suy nghĩ thì chợt nhìn lên đồng hồ, đã là năm giờ ba mươi lăm.
Bây giờ là năm giờ ba mươi lăm, sáu giờ Liêu An Như phải đến sân bay, sao thời gian bây giờ lại trôi qua nhanh như vậy? Khi nàng đang cảm thấy rất gấp gáp thì điện thoại lại vang lên, là người đại diện gọi điện thoại đến, hỏi nàng khi nào thì đi ra.
- Chờ một chút. Liêu An Như lại cúp điện thoại, nàng đặt điện thoại lên bàn, nhìn kim đồng hồ liên tục dịch chuyển từng giây, cảm thấy ngây dại.
- Chào chị, ông chủ nói tôi nhắn với chị một tiếng, bây giờ đã đến thời gian mà chị yêu cầu nhắc nhở, chị có ngồi lại thêm nữa không? Một nhân viên phục vụ dùng giọng ngọt ngào nói với Liêu An Như.
Đã đến giờ, Liêu An Như có chút sững sốt, nàng giống như nghĩ đến điều gì đó, thế là vội vàng nói: - Tôi muốn ngồi thêm một lát nữa, xin hỏi khi nào thì quán đóng cửa? Tổng cộng mất bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả.
Cô gái phục vụ có chút kinh ngạc, nhưng sau đó lại nở nụ cười sáng lạn, đối với nàng thì Liêu An Như muốn tiếp tục ở lại trong phòng trà thì quá tốt, ít nhất nàng cũng được tăng thêm thu nhập.
- Chị, nếu chị ngồi đến lúc quán đóng cửa, tôi có thể thay ông chủ tính cho chị tám mươi phần trăm tiền phòng, đáng lý ra phải trả hai ngàn, thế nhưng chỉ cần trả một ngàn sáu thôi. Liêu An Như lấy ra một ngàn sáu đưa cho cô gái phục vụ, sau đó nói: - Em gái, chị có việc cần nhờ em, em đưa đến cho chị một ít trà, chị muốn pha một mình khác.
Lúc này Liêu An Như ăn mặc rất trang nhã, nhìn qua giống một người bình thường hơn là một ngôi sao lớn, nhưng lực tương tác của nàng lại tăng lên chứ không giảm. Cô nhân viên phục vụ cầm tiền trong tay, sau đó căn bản là đồng ý với yêu cầu của Liêu An Như.
Cô nhân viên lấy trà ra, nàng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, lại nhìn đôi tay trắng mịn của người ta mà không khỏi hâm mộ. Liêu An Như đang cố gắng pha một ấm trà, động tác của nàng dù có chút đông cứng nhưng lại cực kỳ có tâm ý.
Là người như thế nào mới được một mỹ nữ pha trà với tất cả tâm tư như vậy? Cô nhân viên phục vụ không nhịn đượ cảm thấy hâm mộ người đàn ông có thể được hưởng thụ ly trà của Liêu An Như.