- Đừng hỏi nhiều, anh đi xử lý là được. Thích Phúc Lai nói rồi đi đến bên cạnh người chủ trì, hắn cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, sau đó mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười: - Các vị khách, các vị bằng hữu, chương trình hội nghị của chúng tôi có chút sai lầm, đã có vài lỗi in ấn, thật sự xin lỗi.
Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong đang cúi đầu trò chuyện với nhau, lúc này nghe được lời nói của Thích Phúc Lai thì chợt dừng lại. Bọn họ nhìn thoáng qua chương trình buổi lễ trong tay, thế là hai hàng chân mày khẽ nhăn lại.
Rõ ràng là công ty Bắc Gấm, sao lại thay đổi?
Khi hai người Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong đang nhíu mày, những vị lãnh đạo địa phương và đơn vị đến tham gia nghi thức cũng nhìn vào thông báo chương trình trong tay mình, thế là tiếng nghị luận vang lên rộn rã.
Lúc này Thích Phúc Lai cảm thấy trống ngực mình đập liên hồi, nhưng hắn biết quan trọng nhất là mình phải ổn định lại. Nếu như phương diện này xảy ra vấn đề, như vậy những gì mình sắp xếp sẽ trở thành một vở hài kịch, thành trò cười cho thiên hạ.
Khi Thích Phúc Lai đang gắng gượng chống đỡ, lúc này có người đi lên đài chủ tịch. Đây là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, bụng bia mập mạp làm cho người ta sinh ra cảm giác quá thừa cân. Hắn vừa đi lên đài thì đến bên cạnh Thích Phúc Lai, sau đó lớn tiếng nói vào micro: - Thưa các vị lãnh đạo, thưa các đồng chí, tôi là Triệu Lợi Binh của công ty thông tin Ngũ Hành, tôi cực kỳ cảm tạ phía thành phố Lâm Hồ và Ngân Bằng đã cho tôi cơ hội lên tiếng. Lúc này tôi đại biểu cho công ty nói rõ những đầu tư cần thiết vào hành lang kinh tế...
Mặc dù giám đốc Triệu có bộ dạng không được đẹp, thế nhưng lời nói lại cực kỳ hay. Sau khi hắn nói lên những lời cực kỳ hợp tình hợp lý, thần kinh căng cứng của Thích Phúc Lai cũng xem như bình tĩnh lại.
"Công ty Bắc Gấm kia muốn làm gì? Sau này thành phố Lâm Hồ sẽ không chào đón bọn họ đến đầu tư, đừng hòng đi qua cửa được!" Thích Phúc Lai thầm sinh ra ý nghĩ ác độc, hắn nghiến răng nghiến lợi căm hận nhưng trong lòng thầm hiểu chỉ bằng vị trí của mình thì căn bản không làm gì được người ta. Công ty Bắc Gấm không giống như người thường, căn bản có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn trong và ngoài nước. Nếu như sau này bọn họ tiếp tục đến đầu tư ở thành phố Lâm Hồ, chỉ sợ hắn phải bỏ qua hiềm khích để chào đón mà thôi.
Thích Phúc Lai cảm thấy rất bực mình, hắn đi đến bên cạnh Kim Hành Thuấn. Hắn nhìn gương mặt hơi căng cứng của Kim Hành Thuấn, hắn chợt dùng giọng chột dạ nói: - Chủ tịch Kim, anh xem, tôi đã bỏ ra nhiều tâm tư, thành phố Lâm Hồ cũng bận rộn khá nhiều ngày, bỏ ra nhiều tinh lực, cuối cùng còn có vấn đề ngoài ý muốn. Tôi thật sự quá bất đắc dĩ, nhưng tôi đảm bảo sau này căn bản không xuất hiện vấn đề như vậy nữa.
Kim Hành Thuấn khẽ gật đầu, lúc này cũng không phải thời điểm nói chuyện, hắn nhanh chóng chuyển lực chú ý lên người đại diện công ty thông tin Ngũ Hành. Mặc dù người kia xem như là chạy đến cứu hỏa, thế nhưng giám đốc Triệu căn bản cũng có định lực, cũng không luống cuống tay chân, cực kỳ làm tốt công tác của mình.
- Chúng tôi tin tưởng hành lang kinh tế sẽ là bến đỗ tốt đẹp cho doanh nghiệp thường trú, sẽ làm một bình đài tốt cho mọi người đến đầu tư. Chúng tôi tin tưởng dưới sự giúp đỡ to lớn của thành phố Lâm Hồ và Ngân Bằng thì công ty Bắc Gấm nhất định sẽ đi tới tương lai huy hoàng hơn.
Tiếng vỗ tay liên tục vang lên.
- Trưởng khoa Triệu, tôi không nghe lầm đấy chứ, không phải là đại biểu của công ty thông tin Ngũ Hành phát biểu sao, thế nào lại đổi thành công ty Bắc Gấm? Một người trẻ tuổi đứng sau lưng lãnh đạo dùng giọng nghi hoặc khó hiểu nói.
Vị lãnh đạo căn bản là người hiểu chuyện, thế nên không khỏi cười nói: - Tiểu Lý, cái này cậu cũng không hiểu sao? Tôi nhắc nhở cho cậu biết, hai ngày trước không phải chúng ta từng thảo luận về đề tài Sơn Nam chỉ đạo Sơn Bắc sao?
Tên cán bộ thanh niên nghe lãnh đạo nói như vậy thì giống như chợt hiểu ra, hắn cười đùa nói: - Thì ra là đọc sai bản thảo.
- Ha ha, thật ra giám đốc Triệu kia đọc không sai, nhưng anh ấy là người chạy đến cứu hỏa, thế cho nên đọc sai vào lúc cuối cùng. Lãnh đạo cuối cùng cũng hiểu rõ vấn đề hơn thủ hạ, thé nên căn bản thấu hiểu cho tình huống của giám đốc Triệu.
Lúc này càng có nhiều người lên tiếng nghị luận, rất nhiều người nghị luận với nhau rồi cười vang, một nghi thức được tổ chức cực kỳ chặt chẽ không khỏi vang lên nhiều tiếng ồn ào không hay.
Chỉ là như vậy cũng đủ làm cho vẻ mặt đám lãnh đạo thành phố Lâm Hồ cực kỳ khó chịu, một hội nghị bọn họ chuẩn bị khá nhiều ngày thiếu chút nữa biến thành trò khôi hài, dù là đặt lên người ai cũng cực kỳ khó chịu. Hơn nữa bây giờ đa số các vị lãnh đạo tỉnh ủy đều ngồi bên trên, ai cũng đến muốn xem chim công xòe đuôi, lại không ngờ chỉ nhìn thấy mông chim công.
Sau khi giám đốc Triệu kết thúc bài phát biểu, Thích Phúc Lai đã bị Xà Tiểu Cường gọi đến bên cạnh Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong. Diệp Thừa Dân có gương mặt khá lạnh nhạt, nhìn không rõ giận hay vui, lúc này Chử Vận Phong lại trầm giọng hỏi: - Chuyện gì xảy ra vậy? Anh sắp xếp nghi thức thế nào vậy? Anh đừng nói với tôi đây là chuyện ngoài ý muốn.
Chử Vận Phong tuy mở miệng dạy bảo rất nghiêm nhưng càng là như vậy thì Thích Phúc Lai càng thêm cảm kích. Giống như ông mắng cháu, càng mắng lớn càng hạ bậc thang cho đi xuống, vì vậy mới không cho người ngoài nói chen vào.
Người ngoài lúc này chính là Diệp Thừa Dân.
- Chủ tịch Chử, tôi không muốn từ chối trách nhiệm, mặc dù có vài nguyên nhân khách quan, thế nhưng cuối cùng chúng tôi không làm tròn công tác, căn bản đưa ra phương án khẩn cấp và phát sinh cạm bẫy. Tôi kiểm điểm với ngài và tỉnh ủy, lần này vốn đã hoàn thành hợp tác với công ty Bắc Gấm, thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà công ty Bắc Gấm lại hủy bỏ mục đích đầu tư vào phút cuối rồi rời đi. Thích Phúc Lai giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra, sau đó cúi đầu, bộ dạng chờ lãnh đạo phê bình.
- Hừ, ngay cả chút công tác đó cũng không làm được, không làm cho tốt, tôi có phải nên hoài nghi về năng lực của anh không? Tôi nói cho anh biết, sau này Nam Giang có cho ra những hạng mục chính sách tốt, nó cũng không rơi xuốn đầu anh đâu. Chử Vận Phong tìm được nguyên nhân, thế là không khỏi phê bình nặng nề Thích Phúc Lai.
- Chủ tịch, điều này cũng không trách được bí thư Thích. Lý Thừa Uyên đứng cách đó không xa chợt khẽ giải vây cho Thích Phúc Lai: - Vì công ty Bắc Gấm là của Mạc Tiểu Bắc.
Thích Phúc Lai nghe cảm thấy khá mơ màng, thế nhưng Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong lại bừng tỉnh. Công ty Bắc Gấm rất nổi tiếng, danh tiếng như sấm bên tai hai người, dù sao đây cũng là một trong số ít công ty trong hàng ngũ một trăm doanh nghiệp toàn cầu, bọn họ không thể không nghe qua.
Nhưng Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong căn bản chưa từng biết người lãnh đạo của công ty là ai, bây giờ nghe Lý Thừa Uyên nói như vậy thì mới hiểu được vấn đề xảy ra ở nơi nào.
Gương mặt Chử Vận Phong chợt đen nhẻm, lão nhìn thoáng qua Thích Phúc Lai, sau đó nói với Diệp Thừa Dân: - Bí thư Diệp, tôi cảm thấy có vài đồng chí căn bản không tốt, tính toán chi li ở phương diện ân oán cá nhân, không có cái nhìn đại cục, điều này là không hay, phải phê bình giáo dục cho rõ ràng.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão hiểu ý nghĩ của Chử Vận Phong. Ánh mắt lão không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân đang ngồi cách đó không xa.
- Thật sự có chút quá mức, nhưng nói gì cũng phải có chứng cứ, cũng không thể nghi oan cho anh ấy. Diệp Thừa Dân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng âm u nói.