Vương Tử Quân vừa ngồi xuống ghế trong phòng thì Lỗ Kính Tu gọi điện thoại đến. Lúc này Lỗ Kính Tu cũng không khách sáo như dĩ vãng, hắn trầm giọng nói: - Trưởng phòng Vương, anh có chút lỗ mãng ở sự kiện này rồi.
Lỗ Kính Tu muốn nói gì thì Vương Tử Quân hiểu rất rõ, đối với phương diện xử lý chuyện này, hắn đã tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nếu như lời đề nghị của mình sẽ mãi bị gác lại, lực ảnh hưởng của hắn trong tỉnh Nam Giang sẽ giảm xuống.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với Lỗ Kính Tu ở phía bên kia: - Tôi đi đến bước này và căn bản không hối hận.
Lỗ Kính Tu còn muốn khuyên thêm vài câu, thế nhưng cuối cùng chỉ thở dài mà không nói gì thêm.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của Lỗ Kính Tu, hắn nhíu mày. Lỗ Kính Tu nói những lời này chủ yếu là vì tốt cho hắn, nhưng nó cũng không thể thay đổi quyết định của hắn.
Từ khi đề xuất chuyện này thì Vương Tử Quân đã làm tốt công tác đón nhận thất bại, tuy truy cứu trách nhiệm của Thích Phúc Lai có thể thất bại, thế nhưng ít nhất cũng là một mở đầu cho quy chế truy cứu trách nhiệm của cán bộ về sau.
Khi Vương Tử Quân đang trầm tư thì Đào Nhất Hành đẩy cửa đi vào. Vương Tử Quân và Đào Nhất Hành không có kết giao quá sâu, nhưng hai bên cũng không có va chạm gì, xem như có quan hệ khá tốt.
- Trưởng phòng Vương, ngài hôm nay lại càng làm cho tôi hoảng sợ đấy. Đào Nhất Hành ngồi xuống cũng không khách sáo với Vương Tử Quân, hắn đi thẳng vào vấn đề.
Vương Tử Quân vừa cho thư ký Du Giang Vĩ rót trà vừa cười nói với Đào Nhất Hành: - Thư ký trưởng Nhất Hành, tôi chỉ làm việc của mình mà thôi.
Đào Nhất Hành nhìn gương mặt của Vương Tử Quân mà hiểu rõ nhiệm vụ của mình lần này chỉ sợ không dễ hoàn thành. Thật ra trước khi đến thì hắn cũng đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, Vương Tử Quân không phải là người thường, người này có thể tiến lên hỏi trách nhiệm của Thích Phúc Lai trong hội nghị thường ủy, như vậy còn có cố kỵ gì khác? Có lẽ đối phương đã suy xét tất cả khả năng rồi.
Đào Nhất Hành tuy cảm thấy mình không thể thuyết phục được Vương Tử Quân, thế nhưng hắn không thể không đến. Dù sao đây cũng là chuyện mà bí thư Diệp Thừa Dân sắp xếp cho hắn. Bí thư sắp xếp và hắn rất muốn từ chối, thế nhưng khi nhìn gương mặt xanh lét của lãnh đạo, hắn lại phải nuốt lời xuống bụng.
- Trưởng phòng Vương, lúc này tỉnh Nam Giang chúng ta đang liên tục phát triển kinh tế, cán bộ các cấp đang có sĩ khí rất cao, lúc này chúng ta không thể chú trọng những chuyện nhỏ nhặt mà phải nghĩ sang toàn cục. Đào Nhất Hành nói đến đây thì lại cẩn thận bổ sung: - Trưởng phòng Vương từng là lãnh đạo đứng đầu địa phương, phương diện bảo trì toàn cục đáng là sư phụ của tôi.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Thư ký trưởng nói rất đung về phương diện bảo trì đại cục, người nào không mưu toàn cục sẽ không thể mưu cầu phát triển, thật sự là như vậy. Nhưng tôi cho rằng nói đại cục nên đứng ở đỉnh cao, mặc dù ban ngành tỉnh Nam Giang có nhiều ý kiến khác nhau về việc quy kết trách nhiệm của Thích Phúc Lai, thế nhưng nếu như sự việc này được xử lý nghiêm túc, sau này sẽ cực kỳ có lợi để xúc tiến Nam Giang phát triển mạnh mẽ hơn.
Vương Tử Quân nói dù không quá trực tiếp nhưng Đào Nhất Hành vẫn khắc sâu cảm nhận được nội dung bên trong. Hắn trầm tư giây lát, sau đó cười khổ nói: - Trưởng phòng Tử Quân, có vài phương diện tôi nên nói với ngài, đây là chút ý kiến của tôi mà thôi, anh xem có được không. Đó là chúng ta nên cho ra một phương án xử phạt Thích Phúc Lai, còn phương diện nhận lỗi từ chức thì nên bỏ qua, anh thấy thế nào?
Ý nghĩ của Đào Nhất Hành chính là ép Vương Tử Quân lùi một bước, nếu như Lý Kiếm Tú còn chưa tìm đến gặp Vương Tử Quân, như vậy hắn sẽ không kháng cự. Nhưng bây giờ hắn căn bản không muốn lui lại.
Vương Tử Quân tình nguyện là một người phủ quyết số đông trong hội nghị thường ủy, cũng không muốn cho ra những thỏa hiệp kiểu như vậy. Hắn cảm thấy nếu để cho Thích Phúc Lai thoải mái vượt qua kiểm tra, căn bản là mình phải xin lỗi những gia đình mất đi tài sản nhà cửa vì hỏa hoạn, thậm chí là những người mất mạng oan uổng trong sự kiện này.
- Thư ký trưởng Nhất Hành, nên xử lý thế nào thì nên để cho hội nghị thường ủy quyết định thì hay hơn. Vương Tử Quân trầm mặc giây lát rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân nói những lời này không khác gì hạ lệnh trục khách với Đào Nhất Hành, lúc này Đào Nhất Hành cũng không tiếp tục khuyên can, hắn đành ngượng ngùng bỏ đi.
Đào Nhất Hành rời đi cũng không phải chấm dứt, nửa giờ sau thì Đậu Minh Đường đi đến. Nếu so sánh với Đào Nhất Hành thì Đậu Minh Đường có quan hệ thân cận hơn với Vương Tử Quân, thế nên lời nói càng thêm trực tiếp: - Lần này tôi đến theo sự ủy thác của bí thư Diệp, cũng là ý nghĩ của riêng tôi, tôi muốn trò chuyện với anh.
Vương Tử Quân ngồi bên cạnh Đậu Minh Đường rồi cười nói: - Tôi hiểu rõ anh muốn nói gì.
Từ sau khi để cho Đậu Minh Đường trổ hết tài năng tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường lại tăng tiến. Khi một mình hắn đối diện với áp lực từ hai phía, hắn tất nhiên không hy vọng mình và minh hữu sinh ra những hiểu lầm không đáng có.
- Tử Quân, tôi biết anh không phải là người hành động theo cảm tính, nhưng dù là bí thư hay chủ tịch đều không muốn sự kiện truy cứu trách nhiệm của bí thư Thích Phúc Lai trở nên náo loạn, hai vị lãnh đạo đều có thái độ muốn sắp xếp ổn thỏa, anh cần gì phải giữ chặt lấy không tha? Đậu Minh Đường tận tình khuyên bảo Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đốt thuốc hít vào hai hơi rồi nói: - Bí thư Đậu, tôi cũng sẽ cân nhắc ý kiến của anh. Mọi người thấy tôi là một người cho ra những hành vi không được khôn ngoan, nhưng tôi cảm thấy lòng mình rất thanh thẩn.
- Buông tha cho Thích Phúc Lai cũng không phải là chuyện gì lớn với chúng ta, tuyến tên căn bản cũng không có ý kiến gì với quyết sách này; nhưng nếu như chúng ta làm như vậy, căn bản phải xin lỗi những người dân gặp nạn trong hỏa hoạn, hơn nữa còn sinh ra bầu không khí bất lương, tôi hy vọng có thể chụp mũ Thích Phúc Lai để giết gà dọa khỉ.
Đậu Minh Đường trầm mặc, khi hắn đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thì nghĩ rằng đối phương sở dĩ kiên trì vì điều này cũng là vì những người bị hại trong hỏa hoạn. Lúc này nghe Vương Tử Quân giải thích, hắn căn bản là có chút rung động.
Đậu Minh Đường có thể đi đến vị trí hiện tại căn bản đã tạo nên ý nghĩ riêng biệt của mình. Hắn từng là bí thư thị ủy, hắn biết rõ Vạn Dương Hòa vì đạt được mục đích di dời giải tỏa mà không nương tay, căn bản không thể không liên quan đến sự dung túng của Thích Phúc Lai. Vương Tử Quân chuẩn bị khai đao với Thích Phúc Lai, có lẽ đang muốn gầy dựng lên một bầu không khí truy cứu trách nhiệm cán bộ.
Nếu như ý nghĩ của Vương Tử Quân được chứng thực, Đậu Minh Đường cảm thấy nó sẽ lưu lại một dòng bút đậm ở tỉnh Nam Giang. Nhưng sự kiện lúc này cũng không phải là Vương Tử Quân thích làm là được.