Trong mắt Quách Vạn Thần lóe lên hào quang, Vương Tử Quân chỉ nói nửa lời, nhưng ý nghĩa lại quá rõ ràng: Muốn xác định nhân tuyển cho vị trí cục trưởng cục công an thì cần phải liên hệ với khối chính quyền huyện, mà trong huyện Lô Bắc có ai có thể lên tiếng đại biểu cho khối chính quyền, tất nhiên là người đứng đầu khối chính quyền, chủ tịch Lưu Thành Quân.
Quách Vạn Thần hít vào một hơi thuốc thật sâu, giống như cố gắng tạo ra quyết tâm, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Tử Quân, cậu nhắc nhở rất đúng, vị trí cục trưởng cục công an này dù sao cũng là một ban ngành của khối chính quyền, tuy chúng ta nhìn vào vấn đề xuất phát từ đại cục nhưng chút trình tự đó vẫn phải làm cho tốt, còn phải nghe ý kiến của khối chính quyền.
Quách Vạn Thần ngồi thêm một lát rồi đi, mặc dù sau khi hắn đi thì lại đến phòng làm việc của Lưu Thành Quân, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ mục đích của mình đã đạt được.
Đến mười một giờ thì điện thoại của Vương Tử Quân bắt đầu vang lên liên tục, hầu như biến thành đường dây nóng, tất cả đều hẹn dùng cơm trưa. Hắn tất nhiên sẽ uyển chuyển từ chối những lời mời trên, nhưng trong những cuộc điện thoại đó Vương Tử Quân lại nghe được những cái tên như Lý Toàn Thành, Kim Siêu Việt, Trần Quốc Chính.
Sắp đến giờ cơm trưa, Vương Tử Quân chuẩn bị đến nhà ăn dùng cơm, đây là nơi huyện ủy chính quyền đặc biệt sắp xếp làm nơi cán bộ dùng cơm, lắp đặt thiết bị không kém quán cơm bên ngoài, nhân viên càng là những cô gái xinh đẹp. Nhưng tuy nhà ăn ở cơ quan là rất tốt nhưng đám lãnh đạo huyện cả ngày chạy vạn dặm, mất ăn mất ngủ, có rất ít cán bộ lãnh đạo huyện đến nơi này.
Vương Tử Quân đến tất nhiên sẽ làm cho nhà ăn thêm bận rộn, không bao lâu thì bốn món mặn và canh đã được dọn lên bàn.
Càng có ý chính là chỉ trong một thời gian ngắn nhưng nhà ăn lại có thể làm ra một dĩa bánh ngô, khi đầu bếp đưa món bánh ngô tuy đơn giản này lên thì gương mặt đổ mồ hôi ròng ròng. Vương Tử Quân nhìn bánh ngô mà thầm giật mình, vì sao đầu bếp nhà ăn hôm nay lại làm ra những món hợp với khẩu vị của mình như vậy?
Vương Tử Quân nghi hoặc đi ra phía phòng bếp, đúng lúc đầu bếp đang vừa cầm khăn lau mồ hôi vừa nghe điện thoại:
- Tôi biết rồi, giám đốc Trần, hôm nay nhờ anh, cám ơn anh. Nếu không có anh chỉ điểm, chỉ sợ là không kịp.
Vương Tử Quân vừa nghe đã hiểu, thì ra đầu bếp đang gọi điện thoại cho giám đốc nhà khách Trần Vân Đạt.
Vương Tử Quân thấy Trần Vân Đạt là giám đốc nhà ăn mà chú ý đến mình như vậy, trong lòng có chút cảm động, hắn thầm quyết định sau này nếu có cơ hội sẽ cho đối phương tiến lên một bước. Hắn nói với vị đầu bếp:
- Anh đầu bếp, đã làm anh mệt mỏi rồi, sau này tôi thường xuyên đến đây dùng cơm, anh cũng đừng làm phiền toái như vậy.
- Ôi, bí thư Vương, lần sau nếu anh đến dùng cơm thì cứ nói Tiểu Tôn đến nói một tiếng, tôi sẽ chuẩn bị những món hợp khẩu vị với anh, hôm nay chỉ có thể chuẩn bị cho anh một bữa cơm đơn giản mà thôi.
Lúc này Vương Tử Quân thầm nghĩ, trách gì người Trung Quốc mãi luôn có một tư tưởng thâm căn cố đế với quan trường, vì làm quan quá tốt, nhiều người vây quanh lấy anh, ngay cả chuyện dùng cơm của mình cũng được người ta chú ý quan tâm đặc biệt.
- Ha ha, chủ tịch Vương, tôi còn nghĩ rằng ai đến nhà ăn dùng cơm, thì ra là anh.
Một tiếng cười khẽ vang lên, chủ tịch Lưu Thành Quân đi đến.
Lưu Thành Quân cũng không phải đến một mình, sau lưng hắn còn có một người đàn ông trung niên cao gầy. Người này tuy cao hơn Lưu Thành Quân nhưng lại còng lưng xuống, hận không thể thấp hơn Lưu Thành Quân nửa tấc mới tốt.
Bây giờ đa số mọi người đều gọi Vương Tử Quân là bí thư Vương, quan trường xưng hô với nhau luôn căn cứ vào vị trí cao nhất, so ra thì bí thư ủy ban tư pháp sẽ mạnh hơn phó chủ tịch huyện gấp bao lần. Lưu Thành Quân tuyệt đối không thể không hiểu ý nghĩa này, nhưng hắn vẵn cứ gọi là chủ tịch Vương, một chi tiết nhỏ nhặt thế này rõ ràng cũng có nguyên nhân. Hắn muốn truyền cho Vương Tử Quân một tin tức, đó là biểu hiện sự thân thiết giữa hai bên.
Khoảnh khắc khi Vương Tử Quân gặp mặt Lưu Thành Quân thì lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn tất nhiên sẽ không cho rằng chủ tịch huyện buổi trưa không có nơi nào để đi mới chạy đến đây, người đi theo phía sau chủ tịch Lưu sợ rằng đang ước gì có thể mời chủ tịch một bữa cơm cực kỳ no đủ ấy chứ.
Sau khi Vương Tử Quân đến nhà ăn thì Lưu Thành Quân cũng đến ngay sát sau lưng, rõ ràng chủ tịch đang chờ mình. Sua ki bắt tay cười nói vài câu, Lưu Thành Quân chợt chỉ tay ra người phía sau nói:
- Tiểu Trần, đến đây ra mắt bí thư Vương, sau này bí thư Vương có thể là lãnh đạo trực tiếp của cậu, nếu không hầu hạ bí thư Vương cho tốt, sợ sau này cũng không có được nhiều quyền lợi đâu.
Lưu Thành Quân nói bằng giọng điệu cực kỳ bình thản, tiêu sái tự nhiên, điều này làm cho Vương Tử Quân thật sự bội phục. Hắn biết Tiểu Trần trong miệng Lưu Thành Quân chính là Trần Quốc Chính của cục công an huyện, hắn nghĩ đến tình huống đối phương mời mình dùng cơm, thế là đưa bàn tay ra cười cười nói:
- Cục trưởng Trần là anh tài xuất chúng, cục công an huyện chúng ta có được nhiều thành tích trong công tác đảm bảo trật tự trị an thật sự không xa rời khỏi những vất vả khó nhọc của anh.
Vương Tử Quân nói đến những chữ anh tài xuất chúng thì trong mắt Lưu Thành Quân không tự chủ được lóe lên cái nhìn vui sướng, mà Trần Quốc Chính được khen ngợi lại càng bắt chặt lấy hai tay Vương Tử Quân, liên tiếp khom lưng nói lời cảm tạ với lãnh đạo.
- Chủ tịch Vương, sao hôm nay anh lại ăn uống đơn giản thế này? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lưu Thành Quân nhìn bốn món ăn trên bàn rồi cười hỏi.
- À, hai ngày qua uống quá nhiều, cũng không dám uống nữa, bây giờ ăn chút món ấm nóng để đuổi cái lạnh.
Vương Tử Quân dùng giọng khổ sở nói với Lưu Thành Quân, thuận tiện giải thích vì sao mình từ chối lời mời của Trần Quốc Chính.
- Hút thuốc tổn thương phổi, uống rượu tổn thương dạ dày, đàn ông thật sự đúng là không thứ gì tốt, cứ mỗi lần qua tết là tôi cảm thấy khó chịu.
Lưu Thành Quân cảm thán một câu, sau đó nâng ly trà nhân viên vừa dâng lên uống một ngụm:
- Chủ tịch Tử Quân, bây giờ thị ủy đang yêu cầu chúng ta đẩy mạnh phát triển kinh tế, còn ký kết cả mục tiêu. Trong mắt tôi thì kinh tế muốn phát triển thì vấn đề ổn định xã hội phải đặt lên hàng đầu, anh là bí thư ủy ban tư pháp, trọng trách của anh rất nặng, không nhẹ chút nào. Tiểu Trần lại khá tốt ở phương diện này, cực kỳ hy vọng có thể được bí thư Vương tán thưởng.
Lưu Thành Quân nói rồi đẩy Trần Quốc Chính ra, điều này nói rõ vấn đề, hắn và Quách Vạn Thần căn bản không bàn bạc và thảo luận cho tốt. Vương Tử Quân nghĩ đến tình hình hai người này đàm phán không thành, thế là trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:
- Tiểu Trần, rất tốt, nhưng tôi cảm thấy anh ấy cũng không nên cứ nghĩ đến những thứ trước mắt, có đôi khi vào thời điểm quan trọng thì lấy hết dũng khí, thuyết phục chính mình, lùi một bước trời cao biển rộng.
Vẻ mặt Trần Quốc Chính càng thêm xiết chặt, chỉ sau nháy mắt đã lóe lên cái nhìn hoảng hốt, nhưng Vương Tử Quân là người có thể đẩy Cơ Tòng Lương ra đi và nắm lấy vi trí bí thư ủy ban tư pháp, là kẻ không thể đắc tội, thế cho nên chỉ có thể áp chế cơn tức của mình mà thôi.
Nếu so với Trần Quốc Chính thì Lưu Thành Quân lại khác, hắn rơi vào trầm ngâm, trong lòng hiểu rõ những lời nói của Vương Tử Quân giống như chỉ dẫn cho Trần Quốc Chính, nhưng thực tế lại nói cho chính mình nghe. Trước mắt hắn thế đơn lực bạc ở hội nghị thường ủy, nếu như tiếp tục huyên náo không vui với Quách Vạn Thần, chỉ sợ sau này quyền lên tiếng sẽ ngày càng nhỏ hơn. Nếu hắn giúp đỡ Quách Vạn Thần, chẳng những có thể tránh va chạm với Quách Vạn Thần, còn có thể cùng Quách Vạn Thần đứng thành một chiến tuyến, tạo nên xu thế hợp lực.
Quách Vạn Thần không đấu lại Hầu Thiên Đông thì có thể lựa chọn phương án thuần phục, nhưng mình là chủ tịch huyện, mình có thể cam tâm tình nguyện làm con rối của Hầu Thiên Đông sao?