Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi cho người đưa anh đi trước, một lúc sau tôi sẽ đi.
Vì thời gian khẩn cấp nên Đảng Hằng cũng không dám trì hoãn thời gian, hắn nhanh chóng chạy vội xuống lầu. Dù nói ở phương diện tâm lý thì Đảng Hằng tình nguyện trò chuyện nhiều hơn với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn còn nhiều thời gian khảo sát ở Nam Giang, nếu thừa cơ hội này để nối gần quan hệ với lãnh đạo hơn, hắn căn bản sẽ rất thích thú.
Mười phút sau thì Vương Tử Quân đi đến cửa chính của khách sạn Nam Giang, lúc này hắn thấy Lý Dật Phong đem theo Đảng Hằng và một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đứng đón ở đại sảnh khách sạn.
Lý Dật Phong bây giờ không khác gì khi Vương Tử Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam, ngoài trừ mập hơn một chút so với khi là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy, thế nhưng trên cơ bản thì không có thay đổi gì quá lớn.
Khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì Lý Dật Phong nở nụ cười vui vẻ, mà Vương Tử Quân cũng nhanh chóng vươn hai tay nói: - Chào lão lãnh đạo, chào mừng ngài đến tỉnh Nam Giang kiểm tra chỉ đạo công tác.
Lý Dật Phong vừa bắt tay với Vương Tử Quân vừa cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, chỉ đạo công tác thì không dám, chúng tôi lần này đến Nam Giang chủ yếu là học tập kinh nghiệm. Anh là lãnh đạo từ tỉnh Sơn Nam đi ra, anh cũng không nên cất giấu không chịu chia xẻ với nhà mẹ đẻ của mình được.
Trí nhớ của Vương Tử Quân với Lý Dật Phong chủ yếu là khi đối phương còn công tác ở thành phố An Dật, khi đó Lý Dật Phong căn bản khá lạnh lùng, thế cho nên khai hai người là thường ủy tỉnh ủy, vì công tác ở hai thành phố khác nhau nên cũng không kết giao nhiều. Lúc này Lý Dật Phong tỏ ra nhiệt tình càng làm cho Vương Tử Quân cảm thấy câu nói "người hai mặt" căn bản là rất đúng.
Hai người bắt tay trò chuyện với nhau, Lý Dật Phong chỉ vào Đảng Hằng rồi nói: - Trưởng phòng Vương, đây là bộ hạ cũ của anh, cũng không cần tôi giới thiệu nữa.
- Trưởng phòng Lý, ngài nói những lời này là không đúng, phải nói là hai chúng tôi đều là bộ hạ cũ của ngài. Vương Tử Quân vừa bắt tay Đảng Hằng vừa mỉm cười nói.
Mặc dù biết những lời này của Vương Tử Quân không thể coi là thật, thế nhưng ôột người cường thế như Vương Tử Quân lại tỏ ra khiêm tốn với mình, điều này làm cho Lý Dật Phong cảm thấy rất mỹ mãn. Lúc này hắn cười cười nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta lên lầu rồi nói sau.
Vương Tử Quân căn bản rất muốn biết người đứng sau Lý Dật Phong là ai, thế nhưng thấy Lý Dật Phong không giới thiệu, hắn nghĩ đó là thư ký của Lý Dật Phong, nhưng lại cảm thấy kỳ quái vì người này có vẻ quen quen.
Thật ra không phải chỉ là Vương Tử Quân có tâm tư muốn chào hỏi vị thư ký kia của Lý Dật Phong, mà vị thư ký kia cũng có ý nghĩ như vậy.
Thư ký của Lý Dật Phong tên là Đổng Hải Xuyên, chính là vị thư ký cuối cùng của Lý Dật Phong khi công tác trên vị trí chủ tịch thành phố An Dịch. Khi hắn làm thư ký cho Lý Dật Phong, lúc đó Vương Tử Quân còn là chủ tịch huyện bên dưới.
Khi đó Đổng Hải Xuyên làm thư ký cho Lý Dật Phong, hắn căn bản thích xưng anh em với những vị bí thư và chủ tịch huyện bên dưới. Nhưng vì Vương Tử Quân không có quan hệ với Lý Dật Phong, thế cho nên mối quan hệ giữa hắn và Vương Tử Quân cũng rất ảm đạm.
Khi đó Đổng Hải Xuyên cảm thấy không phục một vị chủ tịch huyện trẻ tuổi như Vương Tử Quân, hơn nữa hắn còn chuẩn bị để mình vượt qua người này. Hắn nhớ mang máng là khi đó có một đợt tập trung hoạt động, khẩu hiệu chính là đẩy mạnh học tập, khi đó làm hắn có ấn tượng rất sâu. Những người hành tẩu trong quan trường nào không có ai muốn triển khai mở rộng công tác của mình? Thế nhưng chưa chắc là có vị lãnh đạo nào học tập tốt được.
Đổng Hải Xuyên nghĩ chỉ cần vài năm mà thôi, chỉ cần mình được chủ tịch Lý tán thưởng, vài năm sau sẽ không khó đi xuống làm chủ tịch huyện.
Nhưng làm cho Đổng Hải Xuyên mở rộng tầm mắt chính là vài năm qua đi mà lý lịch chính trị của hắn vẫn như trước, vẫn là thư ký cho Lý Dật Phong, còn Vương Tử Quân đã không còn là Vương Tử Quân của ngày nào. Phải nói là vài năm qua hắn phát triển rất khó hiểu, vì mỗi lần hắn cảm thấy vị trí ngay trước mặt, chỉ cần với tay là có được, thế nhưng dù hắn cố gắng thế nào thì vị trí kia vẫn chạy đi, nhưng khoảng cách chỉ là một bước ngắn, hắn vẫn căn bản không thể nào nắm giữ được.
Nếu như nói năm xưa Đổng Hải Xuyên sinh ra cảm giác ngạo mạn vì ngang hàng với Vương Tử Quân, nhưng bây giờ Vương Tử Quân đã đi quá xa, là một tồn tại mà hắn chỉ có thể đứng bên dưới nhìn lên ngưỡng mộ mà thôi.
Dù sao Vương Tử Quân cũng đã là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang, ở góc độ nào đó thì xem như đã vượt qua độ cao của Lý Dật Phong.
- Chào anh, tôi là Du Giang Vĩ của phòng tổ chức tỉnh ủyNam Giang, rất vui được gặp anh, có chuyện gì ngài cứ liên lạc với tôi. Khi Đổng Hải Xuyên đang cảm thấy khổ sở, người trẻ tuổi đi theo sau lưng Vương Tử Quân chợt dùng giọng lễ phép mà không thiếu nhiệt tình nói với hắn.
Dù anh là quan viên hay thương nhân, nếu anh là một nhân vật có thân phận, trên người ít nhất cũng có một dấu ấn, cho dù là người thường nhìn vào cũng nhìn ra được. Đổng Hải Xuyên vì tính chất công tác mà gặp qua vô số người, tuy nói người kia giới thiệu rất an phận, thế nhưng hắn hiểu người này căn bản một tấc không rời với Vương Tử Quân. Người này luôn bảo trì khoảng cách nửa bước với Vương Tử Quân, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng được chú ý thấu đáo, thế cho nên rõ ràng là thư ký của Vương Tử Quân. Nghĩ đến phương diện mình tuy không thể kết giao với Vương Tử Quân, thế nhưng lại có thể làm tốt công tác với thư ký của Vương Tử Quân, điều này cũng không tồi, hắn chợt cười nói: - Tôi là Đổng Hải Xuyên, chào anh.
Sự kiện xen kẽ giữa Đổng Hải Xuyên và Du Giang Vĩ căn bản không làm ảnh hưởng đến sự kiện Lý Dật Phong gặp mặt Vương Tử Quân. Sau khi Lý Dật Phong ngồi vào vị trí của mình, hắn cũng không nói đến chuyện công tác, trọng điểm nhắc lại những ngày tháng ở thành phố An Dịch. Tất nhiên trong quá trình này hắn nói nhiều nhất đến sự lãnh đạo của bí thư Trịnh Đông Phương, đã học được nhiều điều.
Đồng thời cũng tán dương bí thư Trịnh Đông Phương đã cho ra nhiều cống hiến với thành phố An Dịch, nếu như người không biết sẽ cho rằng hắn phối hợp công tác cực kỳ thân mật với Trịnh Đông Phương ở thành phố An Dịch.
Nhưng những thứ này cũng không quan trọng, chủ yếu là lúc này Lý Dật Phong nói như vậy rõ ràng là muốn dựng lên mối quan hệ mật thiết với Vương Tử Quân. Vì năm xưa Vương Tử Quân là một thành viên thủ hạ cực kỳ có khả năng của Trịnh Đông Phương.
Hai người nói cười một lúc, sau đó rượu và thức ăn được dâng lên. Khi Vương Tử Quân kính Lý Dật Phong hai ly, Lý Dật Phong cũng nâng ly lên nói: - Trưởng phòng Tử Quân, rồng đặt nơi nào cũng là rồng, trước đó khi cậu đến Nam Giang thì có người còn nói chuyến đi này không rõ là phúc hay họa, nhưng trong mắt tôi thì dù cậu đến nơi nào đều có thể công tác xuất sắc, vì hoàn cảnh là nhân tố bên ngoài thế nhưng nhân tài mới là nhân tố quyết định.
- Lúc này tỉnh Nam Giang đang hừng hực khí thế cải cách nhân sự, điều này làm cho tỉnh Sơn Nam rất hâm mộ. Lúc này đang vào xu thế cải cách cấp bách, kính mong trưởng phòng Vương giúp đỡ nhiều hơn cho công tác cải cách nhân sự của tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân cảm thấy có chút đỏ mặt vì lời tán dương của Lý Dật Phong, cũng không phải là hắn cảm thấy mình không đảm đương nổi, chủ yếu là Lý Dật Phong nói quá rõ ràng.
Vương Tử Quân uống cạn ly với Lý Dật Phong, lúc này mới cười nói: - Lão lãnh đạo, ngài nói vậy là quá rối. Nam Giang cải cách nhân sự căn bản là triển khai mở rộng dưới sự lãnh đạo của bí thư Diệp và chỉ đạo của hội nghị thường ủy, tôi cũng không dám tự ngạo kể công, như vậy là mua danh chuộc tiếng. Nhưng có một phương diện tôi có thể đảm bảo với ngài, đó là chỉ cần những gì Nam Giang đã dùng thực tế chứng minh thì lão lãnh đạo cứ đưa đi, tôi tuyệt đối không che giấu.
Lý Dật Phong cười hai tiếng, sau đó mới bỏ qua đề tài này.