- Chủ tịch Vương, công tác tài chính thuế vụ chính là một trong những cơ sở phát triển của thành phố Đông Hồng, anh nhất định phải nắm chắc công tác này. Lúc này tổ chức hội nghị tài chính thuế vụ, anh nên khen thưởng thì khen thưởng, nên phê bình thì phê bình, nếu có người nào không ủng hộ công tác của anh, anh cứ nói với tôi, tôi sẽ thu thập bọn họ. Trần Gia Hòa vừa đi ra ngoài vừa nói với phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Hồng là Vương Gai Huy ở bên cạnh.
Vương Giai Huy là một người hơn năm mươi tuổi, bộ dạng mập mạp làm cho người ta sinh ra cảm giác trầm ổn trưởng thành. Hắn đi bên cạnh Trần Gia Hòa nhỏ hơn mình mười tuổi nhưng vẫn dùng giọng cung kính nói: - Chủ tịch Trần, ngài yên tâm, tôi sẽ nhất định truyền đạt xuống người bên dưới chỉ thị của ngài...
Trần Gia Hòa khẽ gật đầu, hắn bày ra bộ dạng chờ tin tức tốt từ anh. Sau khi lái xe mở cửa xe, hắn ngồi vào bên trong. Hắn nhìn qua kính chiếu hậu thấy gương mặt Vương Giai Huy ở phía sau, đó là một gương mặt cười tươi hớn hở, nhưng Trần Gia Hòa căn bản biết gương mặt kia căn bản chưa từng bao giờ đồng lòng với mình.
Đừng nhìn vào nụ cười sáng lạn của Vương Giai Huy mà lầm, rõ ràng là người này có chút thất ý, còn hôm qua thì sao? Hôm qua gương mặt người này căn bản rất nghiêm túc, thế nhưng rõ ràng là vui mừng như nở hoa.
Trước khi Trần Gia Hòa tiến lên làm chủ tịch thành phố Đông Hồng, Vương Giai Huy vẫn luôn là một nhân tuyển cạnh tranh cực mạnh cho vị trí này. Tuy nhiên cuối cùng vẫn là Trần Gia Hòa tiến lên ngồi vào vị trí chủ tịch thành phố. Vương Giai Huy tỏ thái độ vô cùng tốt, nói là nhất định sẽ phối hợp công tác với chủ tịch Trần, thế nhưng thực tế có chuyện gì xảy ra thì ai cũng hiểu rõ ràng.
Lúc này Trần Gia Hòa sẽ đến tỉnh ủy để làm nổi bật tâm tư của mình, hắn cũng không phải chỉ có một lựa chọn như vậy. Hắn cướp mất miếng ăn trong miệng của Vương Giai Huy, cướp lấy vinh quang đến tham gia hội nghị kinh tế toàn tỉnh, căn bản làm cho Vương Giai Huy không được thoải mái.
Trần Gia Hòa chưa từng bao giờ tỏ ra thương tiếc Vương Giai Huy, mình thương tiếc người ta thì ai thương tiếc cho mình? Nếu như không phải hôm qua chủ tịch Chử ra tay giúp đỡ, chỉ sợ lúc này đã hóa thành đối tượng cười nhạo của đám người Vương Giai Huy.
Lần này Trần Gia Hòa đến tham gia hội nghị trong tỉnh rõ ràng là một cách thức bày tỏ thái độ. Hắn là một cán bộ cấp phó tỉnh, hắn tin tưởng tin tức mình bị Vương Tử Quân chèn ép ở hội nghị ngày hôm qua đã được truyền đi khắp nơi. Sau đó chủ tịch Chử xuất hiện giúp đỡ mình, mặc dù mình không nói đến chuyện này, thế nhưng biểu hiện của nó là quá rõ ràng, không thể che giấu được.
Nếu như mình không lên tiếng, người ta sẽ cho rằng mình là quả hồng mềm, muốn hái thế nào thì hái.
Hội nghị kinh tế toàn tỉnh là một hội nghị quan trọng đối với các phương án vận hành kinh tế trong tỉnh, khi Trần Gia Hòa xuống xe thì bên ngoài bãi đỗ xe đã dừng đầy các loại xe. Khi hắn xuống xe, một chiếc xe có biển số thành phố Ngân Bằng chậm rãi chạy đến và dừng lại.
- Chủ tịch Trần, anh căn bản làm cho tôi cảm thấy rất bội phục đấy. Một gương mặt với nụ cười tươi rói xuất hiện, nhưng nụ cười của đối phương lại làm cho Trần Gia Hòa sinh ra cảm giác ngoài cười trong không.
Trần Gia Hòa tất nhiên không xa lạ gì người này, chính là chủ tịch thành phố Ngân Bằng Cảnh Kính Anh, cũng có cấp phó tỉnh như hắn. Hai người vốn có sự cạnh tranh về vị trí, hơn nữa hai thành phố Ngân Bằng và Đông Hồng cũng có cạnh tranh với nhau, thế cho nên căn bản không thể nào là bạn bè tốt được.
Sau khi nghe những lời cực kỳ có ý nghĩa của Cảnh Kính Anh, Trần Gia Hòa cảm thấy rất khó chịu. Nhưng hắn cũng không muốn gương mặt không thoải mái của mình rơi vào trong mắt Cảnh Kính Anh, hắn cười hì hì nói: - Được lãnh đạo coi trọng cũng là thứ mà tôi không thể làm cách nào khác đi được.
Trần Gia Hòa cố ý dùng giọng trịnh trọng nói mình được lãnh đạo coi trọng, lời vừa ra khỏi miệng thì không khỏi làm cho gương mặt Cảnh Kính Anh chợt biến đổi. Dù trên mặt Cảnh Kính Anh vẫn treo nụ cười nồng nhiệt, thế nưng Trần Gia Hòa có thể khẳng định đối phương vừa bị lời nói của mình kích thích.
- Chủ tịch Trần, tôi nói với ngài một câu thật lòng, oan gia nên giải không nên kết, có vài người không nên đắc tội thì hay hơn. Cảnh Kính Anh sóng vai cùng Trần Gia Hòa đi vào trong phòng họp, vừa đi vừa dùng giọng thấm thía khuyên nhủ.
Trần Gia Hòa nghe và hiểu lời nói của Cảnh Kính Anh, những lời này căn bản là sự thật. Nhưng hắn đắc tội với Vương Tử Quân cũng không còn cách nào hơn, không có lựa chọn nào khác. Sau khi nghe xong lời khuyên bảo ngoài cười trong không của Cảnh Kính Anh, hắn thầm hận người này rõ ràng là đang xát muối vào vết thương trong lòng mình, thế nên hắn dùng giọng không chút yếu thế nói: - Anh Cảnh, những người tính cách hiền lành như anh là không được, việc nhỏ có thể nói đến đoàn kết, nhưng việc lớn cần phải quan tâm đến nguyên tắc. Chủ tịch căn bản rất không thích những người có tính cách như anh.
- Ha ha ha. Cảnh Kính Anh nhìn vẻ mặt đắc ý của Trần Gia Hòa rồi cười khan một tiếng, cũng không nói thêm điều gì. Tuy hắn không thích bộ mặt trẻ tuổi đắc chí càn rỡ của Trần Gia Hòa, thế nhưng lúc này hắn biết mình có nói gì thêm cũng tốn nước miếng, căn bản là không chiếm được tiện nghi từ người Trần Gia Hòa.
Khi Trần Gia Hòa đi vào phòng họp, chợt có người đưa tay lên vẫy vẫy: - Chủ tịch Trần, ngồi bên này đi.
Trần Gia Hòa nhìn về phía người vẫy tay với mình, hắn đi đến nói: - Bí thư Thích, sao ngài lại đến đây?
Trần Gia Hòa căn bản có quan hệ không tệ với Thích Phúc Lai, mặc dù Trần Gia Hòa có cấp bậc cao hơn, thế nhưng hắn biết Thích Phúc Lai là bí thư thị ủy Lâm Hồ và vẫn có nhiều thứ không thua kém mình. Biết đâu Thích Phúc Lai sẽ có một ngày đột nhiên nổi tiếng, sẽ nhảy lên làm thường ủy tỉnh ủy? Một người có tiềm lực như vậy sao không chú trọng kết giao cho được?
- Chủ tịch thành phố chúng tôi đến thủ đô bàn về một hạng mục, thế nên không thể đến được, những người khác thì đang bận, tôi căn bản đang có chút thời gian, thế cho nên đến tham gia hội nghị. Thích Phúc Lai chờ Trần Gia Hòa ngồi xuống thì cười nói.
Trần Gia Hòa không chút tin tưởng lời nói của Thích Phúc Lai, người ta bận rộn mà Thích Phúc Lai có thời gian sao? Đúng là chỉ có thể gạt con nít mà thôi, nếu như không phải là chủ tịch Chử tự mình tham dự hội nghị này, như vậy chỉ sợ Thích Phúc Lai anh đã không điên cuồng chạy đến tham gia rồi.
Nhưng có một số việc chỉ cần hiểu trong lòng là được, nói thẳng ra căn bản là không hay. Thế cho nên Trần Gia Hòa mỉm cười, sau đó chuyển chủ đề. Khi hắn và Thích Phúc Lai đang nói về hợp tác giữa hai thành phố, chợt Thích Phúc Lai khẽ nói: - Chủ tịch Trần, tối nay chúng ta phải uống vài ly mới được. Thứ nhất là chúc mừng cậu, thứ hai cũng là cảm ơn cậu đã cho tôi thời gian thở một hơi.
Thích Phúc Lai dù không nói rõ nhưng Trần Gia Hòa căn bản hiểu rõ chúc mừng như vậy là có ý gì. Chuyện này trong mắt người ta thì căn bản rất đáng được chúc mừng, vì hắn không những bảo vệ được thanh danh của mình, hơn nữa danh vọng cũng tăng tiến.
...