Cô gái kia cũng không ngồi xuống ghế sa lông theo lời mời của Niên Chí Tân, nàng dùng ánh mắt chần chờ nhìn Niên Chí Tân, sau đó nước mắt đã chảy tràn. Niên Chí Tân chợt cảm thấy luống cuống tay chân, hắn tranh thủ rót một ly trà rồi ngồi xuống bên cạnh cô gái, sau đó cố gắng an ủi: - Tiểu Mộ, em gái, em đừng có gấp, em hãy nghe anh nói, hôm qua anh vừa mới liên hệ với tổ chuyên gia trong bệnh viện, bọn họ nói tình hình của Tiểu Khương rất tốt, không bao lâu sau sẽ tỉnh lại. Lúc này chúng ta cũng không nên dọa chính mình, em hiểu không?
Tiểu Mộ ngẩng đầu lên thật mạnh, gương mặt buồn vui lẫn lộn. Niên Chí Tân cảm thấy rất khổ sở, hôm qua hắn thật sự có liên hệ với tổ chuyên gia của bệnh viện, thế nhưng ý nghĩ của tổ chuyên gia chính là khả năng tỉnh lại của Tiểu Khương là rất thấp.
Thấp, và thậm chí là không có, nhưng bây giờ Niên Chí Tân không dám nói ra kết quả tàn khốc này cho một người phụ nữ mới cưới như Tiểu Mộ. Hắn không đành lòng đâm một đao vào vết thương đang có sẵn trong lòng nàng.
- Đội trưởng Niên, bây giờ chúng ta biết phải làm sao?... Cô gái khóc thút thít, sau đó giống như nói với Niên Chí Tân, thế nhưng nửa câu sau lại không nói nên lời.
Niên Chí Tân rót cho cô gái một ly nước, sau đó dùng giọng trịnh trọng nói: - Tiểu Mộ, em gái, em hãy nghe anh nói, mặc dù trước kia chúng ta chỉ gặp nhau vài lần, nhưng Tiểu Khương là người cả ngày đi theo anh, anh rất hiểu tính nết của cậu ấy. Anh chỉ mới biết hai em được hai năm, nhưng các em đã quen nhau cả chục năm, anh mong em tin tưởng Tiểu Khương, vì cậu ấy căn bản không phải là người như vậy.
- Em biết rõ điều này, nhưng bây giờ em phải làm sao? Tiểu Mộ không chờ Niên Chí Tân nói xong, nước mắt đã rơi như mưa, mãi một lúc lâu sau mới ngừng khóc. Đúng lúc này có người đi vào trong phòng.
- Đội trưởng Niên, vừa rồi cục công an vừa gọi điện thoại đến, nói là chủ tịch Trần muốn đến kiểm tra công tác của cục công an thành phố, lát nữa sẽ đi đến chỗ chúng ta. Người đi vào chính là phó chủ nhiệm văn phòng đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hồng tên là Trần Thiếu Cương, hắn vừa thấy Niên Chí Tân thì vội vàng nói.
Trong thành phố Đông Hồng chỉ có một vị chủ tịch Trần, chính là chủ tịch Trần Gia Hòa. Đông Hồng là thành phố cấp phó tỉnh, Trần Gia Hòa tuy không phải là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng cấp bậc cũng không thấp hơn Đậu Minh Đường, hơn nữa phương diện quyền lực lại rất mạnh.
Mặc dù với thế cục bây giờ ở thành phố Đông Hồng thì Trần Gia Hòa căn bản là yếu hơn Đậu Minh Đường, thế nhưng Đậu Minh Đường lại lớn hơn Trần Gia Hòa chục tuổi, Trần Gia Hòa mới qua bốn mươi, căn bản là người trẻ trung khỏe mạnh, được xem trọng ở thành phố Đông Hồng. Nhiều người thầm liên hệ với hắn, có người trực tiếp nói hắn là người sẽ kế nhiệm chủ tịch Chử Vận Phong.
Những tin đồn thế này phần lớn là giả, thế nhưng có một điều có thể kết luận, chính là chủ tịch Trần không phải một nhân vật dễ chọc vào. Niên Chí Tân công tác trong đội cảnh sát hình sự cả hai mươi năm, tất nhiên căn bản đã từng đón tiếp nhiều lãnh đạo thị ủy đến thăm, thế nhưng lúc này chủ tịch Trần đến quá trùng hợp, căn bản không làm cho hắn sinh ra cảm giác không yên.
Bây giờ cảnh sát hình sự và lãnh đạo thị ủy giống như những con nhím đối diện nhau, hai bên đều bất hòa, tránh được thì tránh, trốn được thì trốn. Có ai tình nguyện động vào một con nhím thế này? Nếu không cần thận thì sẽ bị nó đâm vào người.
- Cục công an có yêu cầu gì không? Niên Chí Tân áp chế tâm tình bực bội, hắn cố gắng làm mình trở nên yên tĩnh một chút.
Trần Thiếu Cương là người đi theo Niên Chí Tân khá lâu năm, hắn căn bản hiểu rõ phương thức làm việc của Niên Chí Tân, thế là dùng giọng ngưng trọng nói: - Cục công an không có yêu cầu gì, chỉ nói chúng ta làm tốt công tác tiếp đãi là được.
Niên Chí Tân khẽ gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua Trần Thiếu Cương, lại chỉ vào Tiểu Mộ nói: - Cậu đưa Tiểu Mộ đi tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút, xem Tiểu Mộ có chuyện gì cần xử lý không, đồng thời khi Tiểu Mộ đi về thì tìm xe chở về.
Tiểu Mộ vốn đang có chuyện cần nói với Niên Chí Tân, lúc này thấy Niên Chí Tân có công tác tiếp đãi cần làm, căn bản không thể quan tâm đến mình, thế nên có chút băn khoăn, không khỏi tranh thủ thời gian từ chối: - Đội trưởng Niên, anh cứ bận rộn đi, tôi tự mình đi là được.
- Tiểu Mộ, em nên điều chỉnh lại tâm tình của mình, việc công việc tư thì anh đều phải làm, em cứ yên tâm. Niên Chí Tân nói rồi khoát tay đi ra ngoài phòng làm việc. Hắn đi khá nhanh, thứ nhất là vì Trần Gia Hòa đến, hắn căn bả không biết đó là chuyện tốt hay xấu; thứ hai cũng vì hắn không biết phải đối diện với Tiểu Mộ như thế nào, hắn tràn đầy thương tiếc đối với nàng. Nếu như Tiểu Khương mãi mà không tỉnh lại, như vậy sẽ là một vận rủi lới với Tiểu Mộ.
Niên Chí Tân để cho nhân viên văn phòng thông báo cho lãnh đạo đội cảnh sát hình sự, sau đó hắn ngồi chờ trong phòng họp. Người đầu tiên đi vào chính là chính ủy Lý Cảnh Sáng của đội cảnh sát hình sự, là bạn già công tác cùng công tác khá lâu năm của Niên Chí Tân.
- Đội trưởng Niên, nếu không thì anh đi phá án đi. Đội số ba có một vụ án liên quan đến tỉnh hàng xóm, không bằng anh ra mặt phối hợp một chút. Lý Cảnh Sáng ném cho Niên Chí Tân một điếu thuốc rồi trầm giọng đề nghị.
Niên Chí Tân giữ im lặng, thế nhưng trái tim không khỏi dâng lên họng. Hắn biết rõ lúc này lòng mình có hơi hoảng loạn, thế nhưng vẫn dùng sức bấm ngón tay cho mình tỉnh táo lại. Hắn ngẩng đầu tiếp nhận ánh mắt của Lý Cảnh Sáng, ánh mắt của đối phương có che giấu nụ cười, lại có chút vui vẻ. Nhưng trường hợp này Niên Chí Tân căn bản không dám biểu hiện ra tình cảm riêng tư, hắn là một cán bộ lão thành của đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hồng, hắn căn bản thầm hiểu câu nói của đối phương có nghĩa là gì.
Lúc này Niên Chí Tân thật sự thấy cảm động, thật ra nhiều khi hắn và Lý Cảnh Sáng căn bản là hai dòng nước không chung một bầu. Hắn cảm thấy khó chịu vì mỗi lần phân tích vụ án nào đó thì Lý Cảnh Sáng thường dùng giọng thao thao bất tuyệt để nói về các đạo lý lớn, nói từ chủ nghĩa duy vật đến phương pháp biện chứng. Hắn cảm thấy những thứ kia căn bản không liên quan gì đến phương diện phá án, phá án căn bản không cần nguyên tắc lý luận quá rõ ràng, chỉ cần kết hợp lý luận với thực tế mới căn bản làm được việc.
Cũng vì nguyên nhân này mà Niên Chí Tân cảm thấy Lý Cảnh Sáng nói nhiều không hay, nhưng lúc này là thời điểm mấu chốt nhưng Lý Cảnh Sáng lại biết lấy đại cục làm trọng, căn bản tranh thủ cho vinh dự của đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hồng, nói ra những câu như vậy là khó có được. Mục đích của Trần Gia Hòa đến đây lần này là gì thì không cần nói cũng hiểu rõ ràng.
Ý nghĩ của Lý Cảnh Sáng chính là Niên Chí Tân ngồi đây chờ Trần Gia Hòa răn dạy thì không bằng trốn đi, không quan tâm và không gặp mặt thì sẽ không quá phiền não bực bội.