Vương Tử Quân căn bản có uy nghiêm của bản thân, bình thường không để lộ ra, mỗi khi nổi giận thì lại làm cho nhiều người cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Lúc này đám thanh niên ăn chơi trác táng kia so ra thì kém rất xa một người đầy kinh nghiệm như Trần Viễn Lũng, thế nên lúc này đám người kia căn bản không dám thở mạnh, tinh thần không khỏi sinh ra vài phần sợ hãi.
Nhưng bọn họ căn bản không biết thân phận của Vương Tử Quân, vì vậy cảm giác sợ hãi nhanh chóng biến thành phẫn nộ. Bọn họ là những con cua bò ngang tỉnh Nam Giang, khi nào thì chịu thiệt thòi như vậy? Đúng là chán sống rồi.
- Hừ, mày là cái thá gì? Dám dông dài với ông sao? Có tin ông phế mày đi không? Một tên thanh niên tóc nhuộm vàng làm cho người ta sinh ra cảm giác tinh anh chợt lớn tiếng mắng Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có tính tình rất tốt nhưng lúc này nghe đối phương nói như vậy thì gương mặt không khỏi trở nên lạnh lùng, hắn nhìn thoáng qua tên thanh niên kia rồi nói: - Cậu có đánh răng không? Sao mở miệng hôi thối như vậy?
Vương Tử Quân trầm mặt xuống làm cho bầu không khí trong phòng càng thêm ngưng trọng. Lần này Triệu Thái Sóc tìm Vương Tử Quân chính là muốn xử lý giúp mình một vấn đề, căn bản không muốn phát sinh xung đột. Hắn thấy bộ dạng sốt ruột của Vương Tử Quân, thế là nhanh chóng đứng lên nói: - Các vị huynh đệ, chúng ta đến để bàn việc, tôi thấy mọi người nên bình tâm tĩnh khí thì dễ ăn nói hơn.
Tên thanh niên đi đầu nhìn qua có vẻ hơn hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cơ thể căn bản làm cho người ta sinh ra cảm giác vô hại. Hắn nhìn thoáng qua Triệu Thái Sóc, sau đó lại nhìn Vương Tử Quân, lúc này mới nói: - Anh này nói đúng, chúng ta đến không phải để đánh nhau, nếu anh đã nói như vậy, trước tiên chúng ta bàn chuyện của cậu Ngũ cái đã.
- Tôi biết nguyên nhân hậu quả của chuyện này, chúng tôi nên nhận lỗi sẽ nhận lỗi, coi như bồi thường tiền thuốc men, các vị cứ cho ra số tiền cụ thể. Triệu Thái Sóc dùng ánh mắt hung hăng nhìn em của mình, sau đó cười tủm tỉm nói với tên thanh niên đi đầu.
Vương Tử Quân lúc này mới thầm nghĩ ra vấn đề, có lẽ là Triệu Thái Thạch làm phát sinh chuyện gì đó ở Nam Giang, làm cho đám người kia bao quanh chặn đánh. Nhưng hắn không khỏi có vài phần suy đoán về thân phận của tên thanh niên kia, tuy bây giờ vì Triệu lão gia tử qua đời mà Triệu gia dần xuống dốc, thế nhưng Triệu Thái Sóc cũng là cán bộ cấp cục ở bộ và ủy ban trung ương, sự việc bình thường thì dù là ai cũng phải nể mặt. Đám người này căn bản là có khí thế rất cao, sau lưng nhất định có chỗ dựa tin cậy.
- Tiền, anh bàn chuyện tiền nong với anh em chúng tôi sao? Anh có lầm không? Tiền trong mắt chúng tôi chỉ là đống giấy thối nát mà thôi. Nếu không thì thế này, anh nói giá bao nhiêu, chúng tôi cho anh, chỉ cần cậu em của anh bị đánh một trận, xem như tất cả sẽ xong. Tên thanh niên đi đầu ngồi xuống trước mặt Triệu Thái Sóc rồi dùng giọng cực kỳ có khí thế nói.
Tên thanh niên vừa nói như vậy thì ngay sau đó đã có người ồn ào: - Đúng vậy, chúng tôi không thiếu tiền, chỉ là không có cơ hội được đánh người, chỉ cần cậu em của anh bị đánh thì bao nhiêu tiền cũng xong.
Triệu Thái Sóc tuy không muốn dây vào đám người này, thế nhưng quyết không thể đứng nhìn em mình bị đánh. Vì vậy hắn có chút chần chờ, sau đó đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn đám thanh niên ngang ngược trước mặt, tuy hắn còn chưa đoán được thân phận lai lịch của bọn họ, thế nhưng dù là ở phương diện nào hắn cũng không thể để cho anh em Triệu gia là người bị hại.
- Nhị ca, em đến hơi chậm, đáng lý đã đến từ sớm, thế nhưng đúng là không may, gặp một thằng không có mắt. Khi Vương Tử Quân định mở miệng thì lại có người xông vào.
Người xông vào căn bản không xa lạ gì với Vương Tử Quân, chính là người vừa rồi phát sinh chút liên quan với hắn. Người kia vừa nhìn thấy Vương Tử Quân ngồi vững vàng trên ghế mà giống như gặp được kẻ thù thì đỏ mắt, hắn thấy Vương Tử Quân thì nhanh chóng kích động, hắn chỉ vào Vương Tử Quân rồi nói: - Thằng kia, mày không phải có bản lĩnh lắm sao, vì sao lại trốn đến đây. Ông nói cho mày biết, dù mày trốn vào đây thì ông cũng sẽ không bỏ qua.
Tên thanh niên nói rồi lên tiếng với đám người sau lưng: - Chúng mày lên hết cho tao, đánh cho thằng kia một bài học.
Vài tên đàn ông to khỏe tất nhiên sẽ nhanh chóng lên tiếng đáp lời, sau đó tự động đứng thành hàng, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân có vài phần thân mật. Vương Tử Quân nhìn đám người kia mà trái tim không khỏi xiết chặt vài phần, vì hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, tình huống này nếu như xử lý không tốt thì người chịu thiệt sẽ là mình.
- Cậu em, có chuyện gì xảy ra, tiểu tử này làm hại gì đến cậu sao? Tên thanh niên dẫn đầu nhìn thoáng qua tên vừa mới bị Tiểu Từ cho một tát, sau đó dùng giọng lạnh lùng nói.
- Đại ca, đừng nói nữa, tên kia dám đánh em, lần này phải cho nó biết tay. Tên thanh niên nói rồi vung tay lên: - Đánh nó cho tao, đánh mạnh vào, có chuyện gì ông phụ trách.
Vài tên đàn ông trẻ tuổi kia là cấp dưới của tên này, vừa nghe thấy đại ca nói như vậy thì căn bản không khách khí, trực tiếp lao về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy tình cảnh này mà không khỏi sinh ra cảm giác bất đắc dĩ, hắn cảm thấy không đáng như vậy, nhưng cũng có vài phần chờ mong. Hắn nhìn thoáng qua gương mặt khiếp sợ của Triệu Thái Sóc rồi nói: - Chú Triệu, những năm qua ngài có còn động tay động chân không?
- Trên cơ bản là không. Triệu Thái Sóc nói dến đây thì dùng giọng bất đắc dĩ lên tiếng: - Nhưng nếu muốn đánh thì căn bản dư sức ứng phó.
Triệu Thái Sóc nói đến đây thì lớn tiếng nói: - Các người định làm gì? Tôi nói cho các người biết, anh ấy chính là trưởng phòng Vương, Vương Tử Quân!
- Vương Tử Quân là cái quái gì? Đánh nó cho tao. Tên thanh niên nhanh chóng vung tay với đám thủ hạ, chuẩn bị cho đàn em ra tay.
Khi thấy vài người chạy đến gần thì Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác rồng xuống nước cạn bị tôm đùa bỡn. Nhưng dù hắn có ý nghĩ thế nào thì điều quan trọng nhất vẫn là bảo toàn chính mình.
Vương Tử Quân thầm nghĩ những ngày qua theo học công phu của Mạc Tiểu Bắc, xem ra hôm nay lại có thể áp dụng. Đúng lúc này Tiểu Từ vọt đến nói: - Các người đừng nhúc nhích, tôi nói cho các người biết tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu ai làm bị thương trưởng phòng Vương, căn bản là ném vào tù mọt gông.
Tên thanh niên đi đầu bên kia nhìn bộ dạng của Tiểu Từ, hắn có chút chần chờ, sau đó hỏi một tên ở phía sau: - Tiểu Thất, chờ một lát, không phải bọn họ muốn báo cảnh sát sao? Cứ để cho cảnh sát đến đây, để xem bọn họ bắt ai.
Khi đám người đang trò chuyện trong phòng, một chiếc xe cảnh sát mở còi ưu tiên chạy đến bãi đậu xe. Vài tên cảnh sát vội vàng đi lên lầu, đi đầu là một vị cảnh sát trung niên hơn bốn mươi. Khi người này thấy Vương Tử Quân thì trực tiếp cúi chào: - Trưởng phòng Vương, tôi là Đỗ Do Công của cục công an quận Thành Nam, mong anh cho ra chỉ thị.
Lúc này vẻ mặt đám thanh niên thấy Đỗ Do Công cung kính trò chuyện vói Vương Tử Quân chợt biến đổi lớn, tên thanh niên đi đầu càng trầm mặc xuống: - Vừa rồi anh nói hắn ta là ai?
- Hình như...Hình như là Vương Tử Quân. Một tên đàn ông đứng phía sau lên tiếng nói.
Tuy đám thanh niên này ỷ vào người nhà làm quan lớn mà hoành hành, thế nhưng bọn họ vẫn biết vài tình thế trong quan trường Nam Giang. Bọn họ nghĩ đến cái tên Vương Tử Quân, thế là cả đám đổ mồ hôi ròng ròng.