Trong khu vườn có rất nhiều loại cây cảnh, bên dưới là đủ mọi loại bồn có lớn có nhỏ, có mới có cũ, có những chỗ đã phủ kín rêu xanh, làm cho người nhìn vào sẽ sinh ra cảm giác thê lương cô độc. Vương Tử Quân lúc này cũng xem như xúc cảm sinh tình, cảm xúc càng hạ xuống thấp.
Chỉ là cô gái làm cho mình nóng ruột nóng gan tại sao lại ở trong nhà ông nội?
Tần Hồng Cẩm thấy Vương Tử Quân gặp mình thì trở nên ngây dại, nàng mỉm cười rồi thầm mắng, anh đúng là ngốc, thế là muốn tiến lên véo hắn một cái. Sau đó nàng chợt thấy có bố mẹ Vương Tử Quân đi theo, thế là vẻ mặt chợt trở nên lúng túng, gương mặt đỏ bừng, nàng lễ phép chào một tiếng dì chú. xem tại TruyenFull.vn
Vợ chồng Vương Quang Vinh và Triệu Tuyết Hoa thấy Tần Hồng Cẩm cũng tỏ ra bất ngờ, nhưng Tần Hồng Cẩm xuất hiện trong nhà của ông nội, điều này cũng không phải chuyện xấu với con mình.
- Nha đầu, cháu cũng đừng cuốc đất làm gì cả, nếu không chút nữa sẽ vấy bẩn hết bây giờ.
Vương lão gia tử từ trong nhà đi ra, khi thấy Tần Hồng Cẩm đang cầm cuốc vỡ đất trong khu vực mình sắp trồng rau thì đau lòng nói một câu.
Vương Tử Quân nhìn lão gia tử mặc một bộ quân trang đã cũ mà cổ họng trở nên khô nóng, hắn há mồm muốn nói gì đó nhưng đến bên miệng thì chỉ còn phát ra hai tiếng:
- Ông nội!
Vương lão gia tử dùng ánh mắt yêu thương nhìn thoáng qua cháu trai của mình, lão cũng không nói gì, chỉ vươn tay vỗ lên bờ vai của Vương Tử Quân.
Tần Hồng Cẩm xuất hiện ở trong biệt thự của ông nội, điều này thật sự làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất vui mừng.
Lúc này Vương Tử Quân cũng không còn là một bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử chỉ cần giậm chân cũng làm cho huyện Hồng Bắc sinh ra chút địa chấn, cũng không còn là phó chủ tịch huyện trẻ tuổi ở huyện Lô Bắc, hắn nghiễm nhiên biến thành một đứa bé, một đứa bé vui sướng đứng trong nhà ông nội của mình.
- Tử Quân, ông nói với cháu biết, Hồng Cẩm là cháu gái nuôi của ông, con bé lớn hơn cháu hai tháng, cho nên từ hôm nay trở đi cháu phải gọi nó là chị.
Khi lão gia tử dùng cơm trưa thì phá lệ mà uống vào hai ly rượu, khi đặt ly xuống thì lên tiếng nói với Vương Tử Quân.
Sau khi nghe xong lời của ông nội, Vương Tử Quân cảm thấy có chút vắng vẻ, sau này hai người cũng không thể công khai qua lại, đúng là sự việc khó tưởng đã xảy ra. Vương Tử Quân chỉ cảm thấy linh hồn xuất khiếu, chợt bay đi xa.
- Tiểu tử ngốc, cần phải biết quý trọng những gì mình có.
Vương lão gia tử nói xong câu đó thì thở dài một tiếng, sau đó xoay người đi về phòng.
Tần Hồng Cẩm nhìn bộ dạng thất thố của Vương Tử Quân mà khẽ dùng chân đá vào chân hắn, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, vô tình hắn không biết nói gì cho phải, lúc này hắn chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ ê ẩm, cảm giác muốn khóc chợt bùng lên. Khoảnh khắc này hắn cảm thấy chán ghét quan trường, hắn muốn tự do tự tại, muốn cùng người phụ nữ mình yêu trải qua một cuộc sống đơn giản, muốn có con cháu tề tụ, chỉ cần sống sao cho ấm áp và hạnh phúc là được.
Công viên vào mùa đông, bầu không khí lạnh lẽo, khô ráo và hiu quạnh.
Tuy ánh mặt trời còn chưa tán đi nhưng du khách trong công viên lại không còn nhiều, xung quanh là những cây cỏ màu vàng, những chiếc lá nhỏ đang chập chờn trong gió lạnh.
Vương Tử Quân nắm tay Tần Hồng Cẩm chậm rãi đi trên con đường bên bờ sông, sau khi rời khỏi khu nhà dành cho lãnh đạo tỉnh ủy, hai người đều không nói gì, nhưng hai trái tim lúc này đang ở rất gần bên nhau, giống như cùng chung nhịp đập.
- Anh biết không, em cảm thấy mình không có gì tiếc nuối, trước khi quen biết anh thì em chưa từng cảm nhận được hạnh phúc, em hy vọng con đường này sẽ không phải là cuối cùng, anh có thể nắm lấy tay em, em sẽ mãi đi cùng anh, bên anh.
Tần Hồng Cẩm chợt quay đầu dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn vào mắt Tần Hồng Cẩm, trong mắt đã bùng lên sương mờ. Hắn rất không đành lòng, hắn đưa tay ôm người phụ nữ khéo hiểu lòng người ở bên cạnh vào lòng, trong miệng lại thì thào:
- Bảo bối, thật sự xin lỗi, anh xin lỗi...
Tần Hồng Cẩm vùi đầu vào trong lòng Vương Tử Quân, hai mắt ướt đẫm sương, khi ngẩng đầu lên thì đã nhòe lệ:
- Đừng nói lời xin lỗi, cảm tình khó thể phân biệt được ai đúng ai sai, chỉ cần trong lòng anh có em, em sẽ không bao giờ bỏ qua.
- Tháng trước ông nội đã tìm được em, ông cụ rất hòa ái, đã trò chuyện rất nhiều với em. Ông ấy nói cho em biết tương lai của anh là vô hạn, ông biết rõ em yêu anh, hy vọng tất cả những người yêu anh trong đó có cả em sẽ tạo cho anh cơ hội, như vậy con đường làm quan của anh mới không phải đi đường vòng...
Giọng điệu mềm mại dịu dàng của Tần Hồng Cẩm giống như tiếng trời, liên tục vang lên bên tai Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân yên lặng lắng nghe, hắn muốn nói gì đó nhưng cảm thấy dù là bất kỳ điều gì cũng làm thương tổn người phụ nữ trong lòng mình, hắn chỉ có thể ôm xiết lấy nàng mà thôi.
- Lúc bắt đầu thì em cũng rất đau khổ, nhưng ông nói cho em biết, ông không can thiệp vào những lúc em và anh ở bên nhau, chỉ là nếu em tình nguyện như vậy, thì em phải chịu uất ức. Em không cảm thấy như vậy, em không thể kết hôn và sống chết với anh một cách quang minh chính đại, nhưng chỉ cần trong lòng anh có em, em vẫn là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này. Chồng, thể xác tâm hồn và cả trái tim của em mãi mãi thuộc về anh...
- Bây giờ nghiệp vụ của siêu thị Quân Thành đã dần khuếch tán ở tỉnh Chiết Giang, em còn chuẩn bị phát xạ ra ngoài tỉnh, để cho sự nghiệp của chúng ta tiến xa hơn nữa...
Tần Hồng Cẩm nói như vậy rõ ràng là muốn đi ra ngoài, nhưng Vương Tử Quân thì biết rất rõ, đây chính là một trong những điều kiện của Vương lão gia tử. Ông cụ sẽ không hy vọng khi mình và một cô gái trong thủ đô làm đám hỏi thì Tần Hồng Cẩm vẫn cứ ở bên cạnh.
- Anh biết, anh biết, chỉ là uất ức cho em.
Vương Tử Quân thầm cảm thấy thảm thiết, hắn thật sự cảm thấy cô gái như đóa hoa hướng dương này thật sự thua thiệt.
- Đi xuống phía nam.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó hắn chỉ nói ra bốn chữ.
- Chồng, em không cho phép anh không vui, em chỉ phải đi một thời gian, anh khi nào nhớ em chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, em sẽ bay đến bên anh, coi như trải chiếu xếp chăn cho anh.
Tần Hồng Cẩm thật sự có chút thương cảm, nàng không biết chuyến đi này có làm cho tình cảm hai bên trở nên lạnh nhạt hay không, thậm chí sẽ biến thành người lạ không quan tâm đến nhau, nhưng nàng vẫn biểu hiện ra rất tinh thần, nói ra những lời an ủi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm ở trong lòng mình, trái tim không khỏi nóng lên, sau đó cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của nàng. Tần Hồng Cẩm cũng không ngăn cản, để mặc cho đôi môi của hắn tiến công thần tốc. Lúc này Vương Tử Quân động tình như một tên thợ lặn hít vào một hơi rồi trầm xuống nước, một lát sau phải trồi lên mặt nước để đổi hơi. Cuối cùng Tần Hồng Cẩm cũng có thể mở miệng, có thể lên tiếng:
- Chồng, mặc kệ em có ở bên cạnh anh hay không, em đều hy vọng anh vui vẻ hạnh phúc...
Tần Hồng Cẩm nói ra những lời này làm cho Vương Tử Quân thật sự cảm động, hắn cũng bất chấp ánh mắt của những nhân viên vệ sinh ở bên cạnh, hắn kéo Tần Hồng Cẩm vào trong lòng rồi thì thầm bên tai nàng:
- Vợ, bây giờ anh muốn em, trước khi em đi phải cho anh ăn no mới được...
Gió lạnh thê lương vào mùa đông lại tiếp tục quấn đi những chiếc lá khô trên mặt đất, cũng cuốn đi một cặp nam nữ đang tay trong tay, chỉ còn lại một thân cây khô già đứng lại cô độc, đón nhận một đêm tuyết rơi cô quạnh lạnh lẽo.
Vương Tử Quân ngồi trong chiếc Santana, hắn đưa mắt nhìn phố phường náo nhiệt mà trong lòng tràn đầy cô đơn. Tần Hồng Cẩm ty ra đi nhưng chỉ là đi xem xét tình hình đầu tư mà thôi, nhưng đến gần tết sẽ quay về, dù thế nào thì khoảng thời gian này nàng sẽ phải sống một mình cô độc ở phương nam.
Trước khi đi thì ông nội cố ý gọi điện thoại cho một người bạn ở phương nam, dặn dò Tần Hồng Cẩm đến phương nam cũng không cần phải lo lắng gì cả. Nhưng Tần Hồng Cẩm rời đi thì Vương Tử Quân vẫn cảm thấy khó chịu, năm ngày sau hắn quay về huyện Lô Bắc mà trong đầu đều là hình bóng của Tần Hồng Cẩm, hình ảnh sương mai bùng lên trong mắt nàng thật sự luôn ẩn hiện trong lòng hắn.
- Tiểu Thái, cậu dừng xe một lại, tôi muốn xuống một chút.
Vương Tử Quân nhìn dòng người hối hả sắm đồ tết, trong lòng chợt bùng lên một ý nghĩ muốn đi dạo chơi một vòng.
Thái Thần Bân dừng xe lại, bây giờ hắn càng thêm tỏ ra cung kính với vị phó chủ tịch trẻ tuổi này. Trước đó không lâu vị phó chủ tịch Vương này đã tìm được khoản tiền ba triệu lo cho dân nghèo ăn tết, điều này làm cho vị trí của chủ tịch Vương càng tăng tiến mạnh mẽ trong khối chính quyền huyện Lô Bắc.
Tuy chủ tịch Vương không chủ quản nhiều đơn vị nhưng dù là bí thư huyện ủy hay chủ tịch huyện đều rất khách khí. Theo lời của chủ tịch Tằng ở hội đồng nhân dân huyện thì chủ tịch Vương thật sự mạnh hơn rất nhiều so với đám cán bộ xuống đây tạm giữ chức vào thời điểm trước kia, mà chủ tịch Vương có địa vị như hôm nay cũng là tự mình làm ra, như vậy thì thế nào, không phải tương lai đầy hứa hẹn sao?
Tuy chủ tịch Tằng dùng lời quanh co lòng vòng để tán thưởng chủ tịch Vương, nhưng Thái Thần Bân vẫn nghe được hương vị ở bên trong, cẩn thận suy xét thì hiểu ra vấn đề: "Đừng nghĩ chủ tịch Vương đang hòa đồng như cá gặp nước ở huyện Lô Bắc mà tỏ ra đắc ý, dù sao thì cũng chỉ là một vị cán bộ xuống tạm giữ chức mà thôi, dù anh có bối cảnh bằng trời cũng rất khó dung nhập vào hạch tâm quyền lợi ở địa phương!"
- Chủ tịch Vương, nếu không thì tôi cùng đi với anh nhé?
Trong lòng chợt bùng lên nhiều ý nghĩ, Thái Thần Bân lại nhanh chóng nói với Vương Tử Quân.
- Không cần, anh cứ về trước, nơi này cách khu văn phòng khối chính quyền huyện không xa, một lát nữa tôi sẽ tự về.
Vương Tử Quân vừa nói vừa bước xuống xe.
Câu đối đỏ, thịt, rau dưa, còn có đủ loại hàng tết rực rỡ muôn màu, tất cả làm bừng bừng lên hương vị của mùa xuân sắp đến. Vương Tử Quân đi dạo chơi trên đường, tâm tình lắng đọng dần trở nên tươi sáng hơn. Tuy khu chợ này so ra kém ngay ngắn trật tự như siêu thị vào đời trước nhưng bầu không khí tết nồng đậm thì dù là các thành phố lớn cũng không thể nào có được.
Vương Tử Quân đi giữa đám người đông đúc, hắn không sợ người ta nhận ra mình. Hắn là một vị phó chủ tịch huyện ở vị trí cuối cùng trong khối chính quyền huyện, tin tức về hắn thật sự rất ít khi được phát ra.
- Bánh Quai Chèo, bánh Quai Chèo đây, vừa thơm vừa giòn đây, mời các vị nếm thử.
Vương Tử Quân dừng lại trước một quán hàng rong bán bánh Quai Chèo, hắn nhìn những chiếc bánh lóe ra màu vàng óng ả mà nở nụ cười, hắn thích ăn nhất chính là bánh Quai Chèo.
- Ông chủ, lấy cho tôi một cân.
Vương Tử Quân nhìn ông chủ quầy hàng đang lớn tiếng rao hàng, hắn cũng lớn tiếng nói.
- Được rồi, cậu trai, đây là bánh Quai Chèo nhà tôi làm ra, tay nghề tổ truyền, đã truyền được năm đời rồi, trong huyện Lô Bắc này nếu nhắc đến bánh Quai Chèo thì chỉ có thể đến đây mới có hương vị mà thôi.
Ông chủ vừa gói bánh cho Vương Tử Quân vừa thuận miệng khoác lác.
Vương Tử Quân cũng chỉ mỉm cười lắng nghe lời tán dương của ông chủ quầy bánh, sau đó hắn tiếp nhận túi bánh, cũng đưa cho ông chủ mười đồng.
Khi Vương Tử Quân sắp cầm vào túi bánh thì một bàn tay chợt duỗi ra, khi hắn còn chưa sẵn sàng thì đã bị đối phương cướp lấy túi bánh ngay trong tay mình.
- Bắt trộm!
Ông chủ đang thối tiền lẻ cho Vương Tử Quân, thấy túi bánh của Vương Tử Quân bị cướp thì cũng nhanh chóng vọt lên rồi hô lớn.
Ông chủ tuy không chậm nhưng tên trộm còn chạy nhanh hơn, chỉ sau nháy mắt đã chạy đi hơn chục mét, đám người đi đường nghe được tiếng hét của ông chủ quầy bánh thì đều tránh ra như gặp phải ôn thần, coi như tạo nên một lối di cho tên trộm.
Vương Tử Quân nhìn thấy tên trộm chạy vào một con hẻm nhỏ, hắn biết có đuổi theo cũng không kịp, mà dù sao cũng chỉ là một cân bánh Quai Chèo, hắn cũng không đặt trong lòng.
Nhưng khi tên trộm chạ vào trong ngõ, đúng lúc có vài nữ binh từ bên trong đi ra. Khi nghe thấy ông chủ bán bánh hét lên bắt trộm, một nữ quân nhân đi đầu chợt tung ra một cú đá, tên trộm bị đá ngã lăn xuống đất.
Ông chủ mập thấy tên trộm ngã xuống thì nhanh chóng tiến lên túm lấy tay, mà nữ quân nhân kia cũng tiến lên hỗ trợ, cuối cùng tên trộm đã bị chế phục.
Tên trộm mặc một chiếc áo bông màu đen rất cũ, trên áo bông có vài miếng vá dơ bẩn, lúc này bàn tay của hắn bị ông chủ bán bánh giữ chặt, nhưng bàn tay vẫn giữ chặt lấy túi bánh Quai Chèo.
- Tiểu tử, dám ngang nhiên cướp đồ giữa ban ngày ban mặt, xem ông thu thập mày thế nào.
Ông chủ béo vừa nói vừa cho tên trộm vài cái tát.
- Người này phạm pháp, bắt giao cho cảnh sát là được, anh không có quyền đánh người.
Một nữ quân nhân dùng giọng trong trẻo lạnh lùng nói.
- Nó cướp đồ của tôi, tôi đánh nó thì có vấn đề gì? Chẳng lẽ lại là tôi sai?
Ông chủ dùng giọng bất mãn nói với nữ quân nhân.
Lúc này ánh mắt của Vương Tử Quân cũng nhìn về phía nữ quân nhân ở bên kia, nhưng khi hán thấy một cô gái được bao bọc trong trang phục mùa đông khá nặng và gương mặt xinh đẹp hơn người kia thì không khỏi ngây người.
Đúng là đời người thế nào cũn có lúc gặp lại, không ngờ lại gặp được cô nàng kia ở đây.
Khi Vương Tử Quân nhìn về phía nữ quân nhân, đúng lúc nữ sĩ quan này cũng nhìn về phía hắn, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh của nàng lập tức trở nên kinh ngạc, nhưng sau đó lại từ kinh ngạc biến thành mừng rỡ.
- Này anh bạn, kẻ trộm đã bắt được rồi, cậu xem nên làm sao bây giờ?
Ông chủ thấy Vương Tử Quân đi đến thì nở nụ cười nói.
Vương Tử Quân nào không rõ ý nghĩ của ông chủ bán bánh, đó chính là tôi bắt được tên trộm cho anh, bánh Quai Chèo cũng đưa lại cho mình. Hắn chỉ cười nhạt một tiếng với tâm tư của ông chủ bán bánh, sau đó đưa mắt nhìn tên ăn mày.
Tên ăn mày này hơn ba mươi tuổi, gương mặt trung hậu, hai tròng mắt là vẻ sợ hãi và xấu hổ. Chỉ cần nhìn bộ dạng này của hắn thì rõ ràng là một nông dân trung thực, vì sao lại phải chạy ra cướp một cân bánh?
Trong lòng Vương Tử Quân chợt bùng lên một ý nghĩ, hắn chỉ cảm thấy sự việc này không nên tiếp tục náo loạn. Khi hắn chuẩn bị nói ông chủ bán bánh thả người thì chợt nghe bên ngoài có người reo lên:
- Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Các người vây quanh chỗ này làm gì?
Bảy tám tên đàn ông mặc chế phục cảnh sát, trên tay đeo phù hiệp tuần hành đi đến. Ông chủ bán bánh thấy cảnh sát tuần tra đi đến thì vội vàng nói:
- Đội trưởng Cát, anh xem, tôi bắt được một tên trộm.
Đội trưởng Cát là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, khi nghe thấy ông chủ mập nói thì cười ha hả nói:
- Trần mập, không ngờ anh cũng có bản lĩnh như vậy, tốt lắm, giao cho chúng tôi đem về, giữa ban ngày ban mặt mà dám giở trò trộm cắp, phải giam hai ngày cho chừa.
Vài tên cảnh sát nghe đội trưởng lên tiếng thì cũng không dám chậm trễ, bọn họ trực tiếp tiến lên, lúc này ánh mắt của đội trưởng Cát cũng rơi trên người tên trộm.
- Ha ha, Lý Thiết Trụ, thì ra là tiểu tử mày, ông đã tìm mày vài ngày, không ngờ mày đang ở đây, mang đi, cho nó biết tay.
Tên trộm vốn run rẩy không thôi, bây giờ thấy đội trưởng Cát thì giống như một con sư tử nổi giận, hắn vùng vẫy hai tay, hất văng hai tên cảnh sát, trong miệng cũng chửi lớn:
- Chúng mày là chó săn, chúng mày sẽ chết không yên thân.
Giọng điệu của tên trộm rất thê lương và tràn đầy phẫn nộ, còn có không cam lòng và tuyệt vọng.
- Con bà nó, mày còn dám nói nhiều, tao đánh chết bây giờ.
Tên đội trưởng Cát vung bàn tay muốn tát Lý Thiết Trụ.
- Anh không thể đánh người.
Âm thanh của Mạc Tiểu Bắc vang lên rất bình tĩnh, lúc nàng lên tiếng thì một nữ quân nhân ở bên cạnh đã vung tay giữ lấy bàn tay của đội trưởng Cát.
Đội trưởng Cát nhìn đám nữ quân nhân dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, thế là vẻ mặt hắn chợt biến đổi, hắn cười hì hì nói:
- Các vị đồng chí giải phóng quân nói đúng, tôi vừa rồi đã bị tiểu tử này làm cho nổi giận mà hồ đồ, các ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ coi việc giáo dục tư tưởng là chủ yếu, cũng không chấp hành hình phạt về thể xác với cậu ấy.
Đội trưởng Cát nói rồi vung tay lên với vài tên cảnh sát đang giữ chặt lấy Lý Thiết Trụ:
- Đưa người về đồn.
- Đồng chí, mong anh thả anh ấy ra, anh yên tâm, chúng tôi sẽ không tố cáo nữa, không bao giờ tố cáo nữa.
Khi Vương Tử Quân đang nhíu mày thì một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chen chúc chạy ra từ trong đám người, sau đó nàng giữc chặt lấy tay của đội trưởng Cát, cũng quỳ xuống đất nói.
- Con bà nó, đứng lên, cho dù bọn họ có làm gì tôi, tôi cũng không buông tha cho bọn chó chết này.
Lý Thiết Trụ thấy vợ quỳ xuống thì cảm thấy không đành lòng, hắn tiếp tục hô lớn.
- Thiết Trụ, đừng tố cáo nữa, chúng ta không thể thắng được bọn họ, anh không suy nghĩ vì mình thì cũng nên nghĩ cho gia đình của chúng ta. Tiểu Thúy đã như vậy, em không thể không có anh được, nếu không nhà chúng ta sẽ khó thể gắng gượng được...
Người phụ nữ vừa nói vừa khóc rống lên.
Khi nghe người phụ nữ nói đến Tiểu Thúy thì vẻ mặt Lý Thiết Trụ trở nên thê lương, hắn quay đầu nhìn về một phía cách đó không xa, trong mắt mang theo vẻ từ ái nói không nên lời.
Vương Tử Quân cũng nhìn theo ánh mắt của Lý Thiết Trụ, hắn thấy cách không xa người phụ nữ đang quỳ gối xuống đất là một cô gái mười mấy tuổi. Cô bé ngồi ở đó, ánh mắt ngây ngốc, trống rỗng, căn bản không thuộc về phạm trù một đứa trẻ hoạt bát như bình thường.
Tuy Vương Tử Quân không biết cô bé kia là con nhà ai, nhưng hắn vẫn cảm thấy giống như bị kim đâm trong lòng, là ai làm cho cô bé kia biến thành như vậy?
- Muốn không tố cáo thì không tố cáo sao? Cô cho rằng tòa án là nhà mình mở ra à? Muốn làm gì thì làm sao? Đi, theo tôi về đồn.
Đội trưởng Cát chụp lấy tay người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất, sau đó kéo ra ngoài.
- Dừng tay, anh ấy trộm vặt là phạm pháp, thế nhưng các anh cũng không thể đối xử với người nhà của anh ấy như vậy được.
Mạc Tiểu Bắc tiến lên phía trước đứng chắn trước mặt đám người đội trưởng Cát.
Đội trưởng Cát thấy đứng chắn trước mặt mình là một nữ quân nhân, đầu tiên là sững sờ, sau đó cười nói:
- Đồng chí giải phóng quân, hai người này là đối tượng trọng điểm cần xử lý của huyện Lô Bắc chúng tôi, mong đồng chí giải phóng quân cùng hợp tác. Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nhất định thông báo kết quả xử lý sự việc ra toàn xã hội.
Đội trưởng Cát này cũng là một kẻ dối trá, hắn không muốn phát sinh xung đột với đám quân nhân Mạc Tiểu Bắc, thế là nói vài câu muốn Mạc Tiểu Bắc ổn định lại, còn sau này bọn họ có thông cáo xã hội hay không sẽ là một vấn đề khác.
- Đồng chí giải phóng quân, mong ngài cứu lấy chúng tôi, nếu như để bọn họ bắt đi thì sẽ không còn đường sống.
Người phụ nữ vừa rồi quỳ xuống đất giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, nàng chợt ôm lấy chân của Mạc Tiểu Bắc, sau đó lớn tiếng khóc lóc.
- Bọn họ phạm vò tội danh gì?
Mạc Tiểu Bắc nhíu mày rồi trầm giọng nói.
- Đồng chí giải phóng quân, việc này các vị không có quyền quản lý, dù là lãnh đạo của các vị có đến đây thì cũng sẽ không được phép tùy tiện can thiệp vào công tác của địa phương.
Đội trưởng Cát thấy Mạc Tiểu Bắc cứ mãi lên tiếng nói này nọ thì vẻ mặt trở nên mất vui.
- Cô ấy không có quyền lợi trông nom, nhưng tôi có quyền lợi chứ? Tôi là Vương Tử Quân, anh nói xem đây là chuyện gì?
Vương Tử Quân vừa nói vừa lấy giấy chứng minh công tác của mình đưa ra cho đội trưởng Cát.
Đội trưởng Cát biết rõ Vương Tử Quân là ai, sau khi xem xong giấy chứng nhận công tác thì lại càng liên hệ người thanh niên này với vị phó chủ tịch trẻ tuổi nổi danh gần đây trong khối chính quyền huyện.
- Chủ tịch Vương, hai người này...
Đội trưởng Cát nói và tỏ ra chần chừ, bây giờ bọn họ bị quần chúng vây quanh, lại nghe thấy trước mặt là Vương Tử Quân thì mọi người càng vây đến đông hơn.
Khi thấy có quá nhiều người đến thì vẻ mặt đội trưởng Cát trở nên khó coi, khi hắn chuẩn bị phất tay cho thuộc hạ của mình giải tán đám đông, không biết Lý Thiết Trụ lấy đâu ra sức lực mà hất văng tên đội viên phòng vệ đang giữ lấy mình, sau đó chạy đến trước mặt Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Vương, mong anh tác chủ cho tôi, tôi muốn tố cáo Cơ Tòng Lương và Cơ Tòng Chính.
Vẻ mặt đội trưởng Cát vốn rất khó coi, bây giờ càng trở nên âm trầm giống như có thể vắt ra nước.
Vương Tử Quân không biết Cơ Tòng Chính là ai nhưng lại biết Cơ Tòng Lương. Tuy hắn đến công tác ở huyện Lô Bắc thời gian chưa quá lâu, thế nhưng hắn vẫn biết tên tuổi của cục trưởng cục công an huyện.
- Chủ tịch Vương, đây đều là điêu dân, tôi sẽ đưa bọn họ đi ngay, đỡ ảnh hưởng đến tình huống trật tự và giao thông.
Đội trưởng Cát giống như hạt quyết tâm, hắn vung tay lên với vài tên đội viên phòng vệ, muốn đưa vợ chồng Lý Thiết Trụ đi.
Vương Tử Quân thấy đội trưởng Cát không nói nhiều lời mà trực tiếp đưa người đi, một cơn tức giận chợt bùng lên trong lòng. Đối phương rõ ràng không coi một vị phó chủ tịch huyện như mình ra gì, nếu đổi lại là vị lãnh đạo khác, sợ rằng tên này có vài lá gan cũng không dám làm như vậy.
- Chờ chút, tôi muốn nghe xem anh ấy tố cáo cái gì.
Vương Tử Quân duỗi tay ra cản đội trưởng Cát, mà lúc này những nữ quân nhân cũng nhận được chỉ lệnh của Mạc Tiểu Bắc, bắt đầu chặn đám đội viên phòng vệ lại.
- Chủ tịch Vương, anh cần phải làm chủ cho chúng tôi, anh xem đứa bé này, nó mới mười tuổi thôi, nhưng nó lại bị tên súc sinh Cơ Tòng Chính hãm hại.
Vợ Lý Thiết Trụ bắt đầu khóc than, sau đó dùng sức dúi túi nhựa có chứa một tờ đơn tố cáo vào trong tay Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân mở túi nhựa ra, vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, hắn cảm thấy vừa rồi mình quá lỗ mãng, nhưng khi thấy nội dung tờ đơn tố cáo, hắn chỉ còn lại sự phẫn nộ.
Cầm thú, đúng là không bằng cầm thú.
Dù những sự kiện kiểu như giáo viên dâm loạn với nữ học sinh nhỏ tuổi từng được ti vi đưa tin, nhưng lúc này Vương Tử Quân vẫn thật sự kinh hoàng trước những dòng chữ rưng rưng nước mắt của tờ đơn tố cáo, thật sự làm cho lòng người chấn động.
Cơ Tòng Chính là một giáo viên, phải là một tấm gương cho học sinh, không ngờ lại dâm loạn học sinh, làm ra những chuyện không bằng cầm thú, thật sự là có thể nhịn mà không thể nhẫn.
- Các anh chị đi theo tôi, khối chính quyền huyện sẽ cho các anh chị một câu trả lời thỏa đáng.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn ánh mắt ngây ngốc của Tiểu Thúy, tất cả những cố kỵ trong lòng đã không còn.
Tuy Vương Tử Quân có đủ mưu đồ khi công tác ở huyện Lô Bắc, hắn thầm hạ quyết tâm trước khi không đủ căn cơ thì không nên phát sinh xung đột với bất kỳ ai, nhưng lúc này hắn đã không còn nhiều cố kỵ như vậy.
Gặp phải việc nghĩa thì không nên chối từ.
Không quản anh là ai.