Bầu trời đêm yên tĩnh, Vương Tử Quân an nhàn ngồi trên xích đu trong nhà, hắn mỉm cười tủm tỉm nhìn Tiểu Bảo Nhi đâng ha hả đánh quyền. Hắn vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm động vì Tiểu Bảo Nhi đại khái bị Mạc Tiểu Bắc làm cho ảnh hưởng, làm chuyện gì cũng cực kỳ bài bản, chưa đến vài ngày đã được Mạc Tiểu Bắc huấn luyện cho đâu vào đó. Vương Tử Quân nhìn con trai rèn luyện mồ hôi đầm đìa thì không khỏi mở miệng giựt dây: - Con trai, lại đây nghỉ một lát, cứ để mẹ luyện một mình đi.
Nhưng Tiểu Bảo Nhi cũng không quay đầu mà nói: - Mẹ nói làm việc gì cũng không được bỏ dở nửa chừng, bố đừng gọi con, con đang tập thể dục, cũng là giảm béo đấy.
Vương Tử Quân bị lời của con trai chọc cho cười ha hả, hắn khó có cơ hội ở nhà chơi với con, chỉ cần hai cha con ở cùng một chỗ thì căn bản là khá vui vẻ. Vương Tử Quân thường dùng giọng tràn ngập yêu thương đặt biệt hiệu cho con trai, nào là cá mè hoa béo, tiểu tử béo, tất cả đều không rời ra một chữ béo, điều này làm cho Tiểu Bảo Nhi rất uất ức. Nó quệt mồm cáo trạng với Mạc Tiểu Bắc, vì sao bố luôn chê con béo? Có người xem thường con mình như vậy sao?
Mạc Tiểu Bắc tất nhiên thống nhất mặt trận với Tiểu Bảo Nhi, thế là không khỏi phê bình Vương Tử Quân, sau đó ôm con vào lòng nói: - Con trai ngoan, con rất đáng yêu, bố nói con béo chỉ là trêu đùa cho vui mà thôi.
Vương Tử Quân căn bản khá kỳ quái về biến chuyển lớn của Mạc Tiểu Bắc trước và sau hôn nhân, có lẽ con trai Tiểu Bảo Nhi cũng là một nguyên nhân trong số đó, tình thương của một người mẹ dành cho con căn bản làm cho Mạc Tiểu Bắc thay đổi rõ rệt. Lúc này Mạc Tiểu Bắc đã có thể liên tục làm cho con trai các món ngon mà không biết mệt, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thán, căn bản là muốn thay đổi một người phụ nữ thì có hai cách: Thật sự trở thành phụ nữ và trở thành mẹ.
- Con trai, đừng luyện tập nữa, chúng ta đi ngủ thôi. Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi dùng giọng đau lòng nói.
- Không được, nhiệm vụ của con hôm nay vẫn chưa xong, mẹ nói làm việc nhất định phải kiên trì bền bỉ. Tiểu Bảo Nhi vừa luyện tập vừa dùng giọng vui sướng nói.
Vương Tử Quân cười không tiếng động, mặc dù hắn là người cực kỳ quyền uy trong đơn vị, thế nhưng ở nhà chỉ là lãnh đạo đứng hàng thứ ba mà thôi. Mạc Tiểu Bắc có phương pháp giáo dục con rất độc đáo, hiệu quả của nó cũng căn bản khó thể nào bác bỏ được. Khi hắn định nói Mạc Tiểu Bắc khuyên con trai vài câu, đúng lúc này chuông điện thoại vang lên.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số gọi đến, là một dãy số lạ, hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói không kịp thở: - Trưởng phòng Vương phải không? Tôi là Niên Chí Tân, ngài có việc gì bận rộn vào lúc này không? Tôi muốn báo cáo công tác với ngài.
Niên Chí Tân báo cáo công tác với mình? Nếu như không phải Vương Tử Quân hiểu rõ về Niên Chí Tân, thậm chí còn cho rằng Niên Chí Tân muốn đến nhà mình.
- Chính Tân, có chuyện gì sao?
- trưởng phòng Vương, ngài còn nhớ nhóm Tiểu Khương chứ, sáng sớm hôm nay ngài đã gặp họ trong quán đậu hũ. Tôi đã điều bọn họ đi đến Lâm Hồ điều tra án, vừa rồi anh Hồng là người dẫn đội có gọi điện thoại về, nói là Tiểu Khương đang được cứu chữa trong bệnh viện. Niên Chí Tân nói đến đây thì có chút kích động.
Buổi sáng đi điều tra, bây giờ mới hơn mười giờ tối đã được đưa đến bệnh viện cứu chữa rồi sao? Vương Tử Quân không khỏi nhíu mày, hắn đứng người lên, sau đó trầm giọng nói với Niên Chí Tân: - Anh nói tôi xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Theo như tin tức phản hồi, nói là Tiểu Khương có...Có quan hệ bất chính với một người phụ nữ, thế nên bị chồng cô ta bắt gian ngay tại trận, sau đó phát sinh xung đột, bây giờ Tiểu Khương còn đang hôn mê bất tỉnh. Niên Chí Tân nói đến đây thì dùng giọng nóng lòng như lửa đốt nói: - Trưởng phòng Vương, Tiểu Khương là người được một tay tôi cất nhắc lên, tôi hiểu rõ tính cách của cậu ấy. Không nói đến phương diện xảy ra sự cố trong quá trình điều tra, cho dù cậu ấy có rảnh rỗi cũng không làm ra những chuyện thông dâm xấu xa thế này.
Vương Tử Quân cau mày, hắn cũng không phải không tin vào phán đoán của Niên Chí Tân, hắn nghĩ đến một việc khác. Niên Chí Tân vừa mới phái người đến thành phố Lâm Hồ điều tra án, bây giờ đã xảy ra chuyện, bên trong rốt cuộc là sự kiện ngẫu nhiên hay là người ta cố ý sắp xếp? Bàn tay của những người kia chỉ nhằm vào Tiểu Khương thôi sao?
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Lúc này Tiểu Khương còn chưa tỉnh lại, cứu người là quan trọng hơn, anh cũng đừng gấp, chúng ta nên tiến hành từng bước vững chắc.
- Trưởng phòng Vương, chuyện này đã được thành phố Lâm Hồ báo cáo cho cục công an tỉnh, cục công an tỉnh yêu cầu chúng tôi phải có ý thức trách nhiệm cao độ với sự kiện này, cục trưởng Đoạn cũng đã nhận điện thoại phê bình của cục trưởng Chân. Giọng nói vội vàng xao động của Niên Chí Tân lại truyền đến.
Vương Tử Quân an ủi Niên Chí Tân hai câu, sau đó cúp điện thoại. Lúc này hắn cảm thấy quá trùng hợp, buổi sáng tiếp xúc sơ lược thì hắn thấy Tiểu Khương là người vừa kết hôn chưa lâu, nếu ngày đầu tiên đi làm đã đưa gái vào khách sạn thì căn bản là có chút thái quá.
Tuy Vương Tử Quân rất ít giao thiệp với giới khách sạn tư nhân, thế nhưng những chuyện này sinh ra trùng hợp là không quá cao. Chỉ sợ lúc này tổ công tác của Niên Chí Tân căn bản khó thể nào mở rộng triển khai công tác ở thành phố Lâm Hồ được nữa.
- Xem ra cái nắp bình của thành phố Lâm Hồ căn bản không dễ vạch trần. Vương Tử Quân nghĩ đến chuyện của thành phố Lâm Hồ, lắng chợt trở nên trầm ngâm, lúc này trong đầu xuất hiện nhiều tin tức về thành phố Lâm Hồ. Đột nhiên Tiểu Bảo Nhi đầy mồ hôi chạy đến, nó giang hai tay ôm lấy Vương Tử Quân, cứ ôm mãi như vậy, nói rằng bố phải ôm nó vào phòng nghỉ ngơi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đổ đầy mồ hôi của con trai, hắn cảm thấy rất hạnh phúc. Hắn khẽ vỗ lên mông của Tiểu Bảo Nhi, sau đó ôm con vào nhà tắm, giao cho Mạc Tiểu Bắc, sau đó đi ra.
Mặc dù Vương Tử Quân có vài vấn đề chưa giải đáp được về thành phố Lâm Hồ, thế nhưng bây giờ hắn không thể nào hỏi trực tiếp được. Hiện tại hắn là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, không còn là bí thư ủy ban tư pháp, nếu như hắn trực tiếp hỏi về sự kiện vừa rồi, chỉ sợ làm người ta sinh ra cảm giác giang tay quá rộng.
Vương Tử Quân cho ra quyết tâm ngày mai gặp mặt Lỗ Kính Tu, nhất định phải nói rõ chuyện này, ngay sau đó nhanh chóng tiến vào trong giấc mộng đẹp. Nhưng hắn cũng không ngờ ngày hôm sau khi mình vừa mới đi làm đã thấy có vài tờ báo nói về tin tức này.
Tuy tiêu đề bài báo căn bản là không nên rõ tính danh của Tiểu Khương, vẫn giữ mặt mũi cho Tiểu Khương, thế nhưng chức vụ nghề nghiệp thế nào lại ghi rất rõ ràng, thậm chí còn nói Tiểu Khương đến thành phố Lâm Hồ để chấp hành nhiệm vụ.