Một chén đậu hũ, ba cái bánh nướng, hơn nữa còn có một dĩa cơm chiên, có thể nói là rất ngon. Vương Tử Quân dù là người quyền cao chức trọng ở Nam Giang, thế nhưng vì hắn không phải là lãnh đạo chủ yếu, thế cho nên tỉ lệ lên thời sự cũng không nhiều, chính vì thế người biết hắn cũng không có nhiều lắm.
Sau khi ăn xong bánh nướng, cũng ăn được nửa chén đậu hũ, dù là những món ăn sáng bình thường nhưng căn bản vẫn là món ngon với Vương Tử Quân. Những món đắt tiền xa hoa chưa chắc đã ngon miệng, thực tế ra ngoài đi dạo ăn những món bình thường thế này lại có hương vị khác biệt.
Khi Vương Tử Quân đang ăn uống sảng khoái thì có vài người đi đến ngồi ở bàn bên cạnh, chợt có người nói: - Đội trưởng Niên, ông chủ quán là người Chiết Giang, nấu món đậu hũ rất chính tông, lát nữa ngài ăn vào sẽ biết.
- Được rồi, Tiểu Khương, tiểu tử cậu căn bản là không nỡ dùng tiền, còn gạt đội trưởng Niên đến chỗ này ăn bữa sáng chính tông. Cái gì được gọi là bữa sáng chính tông? Phải là ăn ở Đức Dư Lâu mới đúng. Một giọng nói trêu chọc vang lên.
Khi đám người bên kia nói đùa với nhau, Vương Tử Quân chợt nghe được một âm thanh quen thuộc: - Được rồi, các anh còn chưa ăn gì đã lớn tiếng, Tiểu Khương bây giờ mới lấy vợ, căn bản là tránh chỗ tiêu nhiều tiền, các anh đừng tranh cãi nhiều.
Vương Tử Quân nghe và biết đối phương là ai, hắn quay đầu nhìn sang bên kia, vừa vặn Niên Chí Tân nhìn về phía bên này.
Niên Chí Tân thật sự không tin vào mắt mình, hắn cảm thấy nhất định là tối qua thức trắng làm cho hai mắt có vấn đề, nếu không sao mình lại gặp trưởng phòng Vương ở quán nhỏ ven đường thế này?
Niên Chí Tân dụi dụi mắt mình, trực giác nói cho hắn biết hắn không nhìn lầm, Vương Tử Quân đang ngồi đối diện với hắn, đang nở nụ cười nhàn nhạt với hắn.
Niên Chí Tân đang định ngồi xuống, hắn nhanh chóng tiến lên, vừa định lên tiếng thì đã nghe Vương Tử Quân cười nói: - Anh Niên, anh đến dùng bữa sáng với đồng sự sao?
Niên Chí Tân thấy Vương Tử Quân chớp chớp mắt, sao còn không hiểu trưởng phòng muốn nói gì, rõ ràng là không muốn quấy rầy, thế cho nên vội vàng cười nói: - Điều này...À, đến đây dùng cơm sáng, ngài cũng đến dùng điểm tâm sao?
Đám tiểu tử đi cùng với Niên Chí Tân đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, nhưng bọn họ chỉ nhìn qua rồi lại tiếp tục bàn chuyện của mình. Vương Tử Quân ở phía bên kia căn bản là quá xa lạ, bọn họ căn bản không ngờ rằng người đàn ông trẻ tuổi kia trước đó là bí thư ủy ban tư pháp, bây giờ là trưởng phòng tổ chức Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân bị lời nói của Niên Chí Tân làm cho buồn cười, hắn chợt cười nói: - Không đến đây dùng bữa sáng không lẽ đến nhìn sao?
Tuy Niên Chí Tân bị Vương Tử Quân nói một câu không hay, thế nhưng hắn lại cảm thấy kích động. Hắn biết rõ ý nghĩ của trưởng phòng Vương, căn bản là không xem hắn là người ngoài. Sau khi do dự một lát thì hắn ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân: - Lãnh đạo, nói thật nhé, khi thấy ngài ở đây, tôi sợ đến mức thiếu chút nữa thì rớt tim xuống bụng.
Bộ dạng nghiêm trang của Niên Chí Tân làm cho Vương Tử Quân không khỏi nở nụ cười vui vr. Hắn dùng muỗng xúc đậu hũ, sau đó cười nói: - Được rồi, anh đang đói, đậu hũ nơi này rất ngon, ăn một chén tuyệt đối là đáng giá.
- Tôi nghe lời lãnh đạo. Niên Chí Tân vừa gọi ông chủ dọn điểm tâm cho mình vừa khẽ nói chuyện với Vương Tử Quân. Mặc dù chỉ nói đến những chuyện tầm thường nhưng Niên Chí Tân không khỏi vã cả mồ hôi.
Tuy Niên Chí Tân và Vương Tử Quân căn bản là rất quen thuộc, hơn nữa Vương Tử Quân luôn biểu hiện hòa ái dễ gần trước mặt hắn, thế nhưng khi hắn ngồi xuống đối diện với trưởng phòng Vương thì cảm thấy áp lực rất lớn.
Những ngày qua Niên Chí Tân chủ yếu đặt tinh lực lên phương diện phá án, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến phương diện nắm bắt tin tức ở Nam Giang. Hắn biết rõ trước đó vị trưởng phòng Vương hòa ái dễ gần này đã cho một vài vị lãnh đạo tỉnh ủy một cái tát trời giáng.
Tuy cái tát này không xuất hiện rõ ràng trước mặt người ta, thế nhưng làm cho những người hiểu chuyện liên tục hâm mộ. Có người nói Vương Tử Quân sẽ thông qua sự kiện này để vượt mặt Diêu Trung Tắc, trở thành một vị lãnh đạo tỉnh ủy đứng hàng thứ ba.
Những lời nói thế này căn bản không quá đúng đắn, thế nhưng dù thế nào cũng nói rõ vị trí của trưởng phòng Vương ở Nam Giang, căn bản đang từng bước được cũng cố và mở rộng.
- Anh Niên, gần đây anh có bận rộn gì không? Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghẹn lời của Niên Chí Tân, sao hắn không hiểu Niên Chí Tân đang nghĩ gì, thế là mở miệng hỏi.
Niên Chí Tân lên tiếng: - Trưởng phòng, hôm qua tôi bắt được một vụ trộm cướp, vốn chỉ cho rằng đó là chuyện nhỏ, không ngờ bên cạnh vụ án nhỏ này lại có cá lớn, chúng tôi chuẩn bị đi đến thành phố Lâm Hồ một chuyến.
"Thành phố Lâm Hồ?" Vương Tử Quân chợt nhíu mày, nhưng hắn không nói gì thêm. Niên Chí Tân nói tiếp: - Theo lời khai của tên cướp, trước kia hắn từng hoạt động ở thành phố Lâm Hồ, tuy không tiếp xúc với những bí mật trọng đại, thế nhưng có một vài...
- Con bà mày, có biết một bộ quần áo của tao giá bao nhiêu không? Tao nói cho mày biết, mày chọc vào chuyện lớn rồi. Một giọng nói hổn hển vang lên trong quán, đưa mắt nhìn sang thì thấy một tên đàn ông mập mạp hơn ba mươi tuổi đang mở miệng quát mắng một tên thanh niên hơn hai mươi.
Tên thanh niên kia có lẽ là nhân viên của quán ăn, trong tay hắn đang cầm một cái chén, lúc này dầu mở trên chén đã rơi lên áo sơ mi của tên mập. Hắn nhìn bộ dạng lớn tiếng kêu gào của tên mập mà không khỏi cảm thấy rất sợ hãi.
- Anh bạn, thật xin lỗi, người này căn bản có chút lóng ngóng. Anh xem thế này được chưa, ngài để lại quần áo của mình ở quán, chúng tôi sẽ giặt giũ sạch sẽ cho ngài. Bà chủ quán là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, cơ thể có hơi béo làm cho nàng có xu hướng tiến về phía tương lai là một bác gái trung niên.
- Giặt, cô giặt mà sạch được sao? Tôi nói cho cô biết, bộ quần áo của tôi mua từ trong tiệm của Hoa Hoa công tử, có giá ba nghìn đồng có biết không? Bây giờ nó bị các người làm bẩn, nói một câu mang đi giặt thì xong sao? Tên đàn ông dùng sức lắc chiếc áo sơ mi của mình, sau đó lớn tiếng nói với người phụ nữ chủ quán.
Ba nghìn có thể nói là nửa tháng tiền lời của quán ăn, bà chủ cũng là người thông minh, nhìn thấy bộ dạng như vậy thì hiểu đối phương muốn gì, thế là khẽ nói: - Anh bạn, anh nói xem chúng tôi phải làm sao bây giờ?
- Làm sao à? Tất nhiên là đền bộ quần áo khác cho tôi, bây giờ các người đền tiền để tôi mua bộ khác. Tên mập thấy thái độ của bà chủ quán đã mềm hẳn đi, thế là giọng điệu lại lớn hơn vài phần.