Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1783: Công tác không ra nước, ép trấu không ra dầu (1)

Gương mặt Diêu Trung Tắc có vài phần dữ tợn, trong lòng sinh ra cảm giác bị đùa bỡn, vừa rồi Vương Tử Quân báo cáo công tác làm hắn sinh ra cảm giác vừa vui sướng vừa hụt hẫng. Hắn không tin Vương Tử Quân không biết Lưu Thành Lâm trả lời mình như thế nào, thế nhưng người này lại gọi điện thoại đến, rõ ràng là muốn dùng ánh mắt hả hê nhìn mình.

Tên súc sinh không biết xấu hổ kia đúng là tâm tính quá đen tối, thấy mình nóng lòng như lửa đốt không nghĩ ra được đối sách còn cười ha hả chạy đến đạp mình một cái. Hành vi bỏ đá xuống giếng này xem như Vương Tử Quân cũng đã quen rồi.

Tuy Diêu Trung Tắc cực kỳ phẫn hận, căn bản là đến cực hạn, thế nhưng hắn vẫn cố gắng khắc chế. Hắn biết rõ những suy đoán của mình cùng sự thật không khác biệt bao nhiêu, thế nhưng hắn căn bản không có căn cứ chính xác, cuối cùng vẫn là suy đoán, hắn căn bản không thể đặt nó lên bàn để nói về Vương Tử Quân.

- Được rồi, tôi biết rồi, trưởng phòng Vương, tôi sẽ tích cực làm công tác tư tưởng với đồng chí Lưu Thành Lâm.

- Vậy thì ngài nên đẩ nhanh tiến độ, bí thư Diêu, thời gian cũng không còn dài, tối nay nên làm cho xong, nếu không cũng chẳng biết đám công nhân kia sẽ còn làm ra trò gì. Bí thư Diệp đang chờ chúng ta báo cáo về tình huống của công ty xe hơi Đông Hồng, anh ấy bảo tôi nói với ngài, có vấn đề gì mới tôi sẽ phải nhanh chóng báo cáo với ngài.

Sau khi Vương Tử Quân cúp điện thoại thì Diêu Trung Tắc căn bản là cực kỳ bức bối, gương mặt đỏ rần. Lúc này hắn không tiếc dùng những hình tượng xấu để liên hệ với Vương Tử Quân, thế nhưng ngoài như vậy thì biết làm thế nào đây? Hắn đã bị gác lên lò lửa, đừng nói là cười tươi hớn hở, ngày cả việc dừng lại hít vào một hơi cũng là cực kỳ khó khăn. Vương Tử Quân đã cho hắn một đòn cảnh báo, thời gian căn bản không chờ người.

Diêu Trung Tắc nằm trằn trọc trên giường, hắn suy xét nhiều lượt, cuối cùng thầm hạ quyết tâm, sự việc đã tiến triển đến mức này, cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

...

Thẩm Tiềm Thiết là phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn vẫn là một nhân vật cực kỳ có cảnh tượng. Cũng đừng nói thư ký trưởng là một nhân vật phải hầu hạ kẻ khác, hầu hạ thì có làm sao? Đây căn bản là biểu tượng có thể tiến vào trong những quan hệ hạch tâm. Vì vậy Thẩm Tiềm Thiết luôn cảm thấy chức vụ của mình rất ưu việt, đồng thời cũng thực hiện công tác của một bảo mẫu cực kỳ xuất sắc.

Nhưng từ sau khi sự kiện công ty xe hơi Đông Hồng phát triển đột ngột, Thẩm Tiềm Thiết bị Chử Vận Phong gọi vào phòng và mắng như sấm sét, điều này làm cho hắn căn bản khong còn chút tinh thần, không còn phong thái. Hắn giống như một con chó đang chạy loạn khắp nơi, căn bản không tìm được chốn dung thân.

Tuy những công tác ở khối văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh vẫn hoạt động như ngày thường, thế nhưng Thẩm Tiềm Thiết biết rõ tất cả căn bản không bình thường như vậy. Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, tai nghe tám hướng, đầu liên tục suy nghĩ, vì bây giờ hắn không còn là một phó thư ký trưởng quyền cao chức trọng, chỉ còn là một người bị nhét vào góc xó xỉnh mà thôi.

Còn nhét vào chỗ nào thì Thẩm Tiềm Thiết căn bản không thể biết được, vì trong ủy ban nhân dân tỉnh còn có rất nhiều chỗ trống, căn bản chưa đến lượt hắn tự quyết định lấy cho mình. Hắn không có tâm tư đi xem xét, nhưng mỗi lần nghĩ đến điều này thì hắn thật sự đau lòng. Hắn căn bản không kịp chuẩn bị một chút nào cho tương lai sắp tới của mình.

Đã nhiều năm Thẩm Tiềm Thiết đi theo làm công tác của một người tùy tùng, hắn căn bản không bao giờ so đo. Nhưng lúc này trong lòng hắn không ngừng hét lên, hắn không cam lòng, hắn còn có chí lớn cần thực hiện.

Lúc này Thẩm Tiềm Thiết cảm thấy người duy nhất có thể cứu mình chính là vị lãnh đạo mà trước nay mình tỉ mỉ phục vụ, chính là phó chủ tịch thường vụ Kim Hành Thuấn. Hắn luôn quan sát, luôn tìm kiếm cơ hội thích hơp để nói lời cầu viện với Kim Hành Thuấn.

Cơ hội luôn dành cho những người kiên nhẫn chờ đợi, sau khi chờ được hai giờ, Thẩm Tiềm Thiết cuối cùng cũng được đi vào trong phòng làm việc của phó chủ tịch Kim Hành Thuấn. Khi hắn nhanh chóng đi vào phòng của lãnh đạo, chợt thấy Kim Hành Thuấn đang cúi đầu giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

- Tiềm Thiết đến đấy à? Kim Hành Thuấn nhìn Thẩm Tiềm Thiết rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.

Cách xưng hô của Kim Hành Thuấn căn bản không có chút biến đổi, thậm chí gương mặt cũng không khác biệt là mấy so với ngày thường. Nhưng bây giờ lời nói của Kim Hành Thuấn rơi vào trong tai của Thẩm Tiềm Thiết giống như cực kỳ lạnh lùng, gương mặt giống như cực kỳ thận trọng, giống như có một cảm giác không hài lòng, giống như chỉ sợ tránh đi không kịp.

Chẳng lẽ chủ tịch Kim thật sự bỏ rơi mình? Thẩm Tiềm Thiết thầm nghĩ như vậy, hắn tranh thủ thời gian tìm từ, sau đó dùng giọng chân thành nói: - Chủ tịch Kim, tôi không điều tra công ty xe hơi Đông Hồng cho tốt, căn bản là phụ lòng kỳ vọng của ngài.

Thẩm Tiềm Thiết không nói hai lời mà nhận tất cả tội lỗi về mình, đây chính là ý nghĩ đầu tiên sau khi hắn bước qua cánh cửa phòng làm việc của Kim Hành Thuấn. Người công tác trong quan trường cần phải có lá gan chủ động đảm đương, như vậy hắn mới có thể tăng thêm chút ý nghĩ nâng đỡ cho Kim Hành Thuấn.

Quả nhiên Thẩm Tiềm Thiết nói những lời này có tác dụng lập tức, Kim Hành Thuấn dùng ánh mắt không mấy biểu cảm nhìn hắn, sau đó mới trầm giọng nói: - Tiềm Thiết ơi là Tiềm Thiết, anh có biết không, anh làm không tốt mang đến bao nhiêu bị động? Ngay cả chủ tịch Chử cũng phải làm kiểm điểm với bí thư Diệp, tôi...Tôi thật sự không biết phải nói sao với anh cho tốt.

Chử Vận Phong phải làm kiểm điểm với bí thư Diệp, như vậy thì Kim Hành Thuấn thế nào? Thẩm Tiềm Thiết thầm nghĩ như vậy, hắn dùng ánh mắt cẩn thận xem xét gương mặt của Kim Hành Thuấn, sau đó ngại ngùng nói: - Chủ tịch Kim, đều là lỗi của tôi, tôi không làm tốt công tác, không được vững chắc, tôi tình nguyện gánh chịu trách nhiệm.

Kim Hành Thuấn khẽ gật đầu, gương mặt hòa hoãn hơn một chút, sau đó hắn chỉ vào chiếc ghê sa lông đối diện rồi nói: - Anh nếu đã đến rồi thì cũng không cần đứng, anh ngồi xuống đi, chúng ta cùng trò chuyện.

Thẩm Tiềm Thiết có chút do dự, cuối cùng vẫn cẩn thận ngồi xuống trước mặt Kim Hành Thuấn. Dù thế nào thì Kim Hành Thuấn cũng cho hắn ngồi xuống, đó là tỏ một loại thái độ, ít nhất thì chủ tịch Kim cũng không trừng phạt mình.

Khi Thẩm Tiềm Thiết đang suy nghĩ miên man thì Kim Hành Thuấn rút ra một gói thuốc, ném một điếu cho hắn.

Thẩm Tiềm Thiết nhận lấy điếu thuốc và cho tay sờ túi, chỉ biết chủ tịch Kim muốn châm lửa, tranh thủ tìm bật lửa. Thế nhưng chủ tịch Kim lại nhanh tay hơn, tự mình châm lửa, hơn nữa còn châm lửa cho chính mình.

Hành vi khác thường của Kim Hành Thuấn căn bản làm cho Thẩm Tiềm Thiết hoảng sợ. Hắn cảm nhận được độ nóng của ngọn lửa, cảm thấy trái tim mình rỉ máu. Hắn biết rõ Kim Hành Thuấn là lãnh đạo, đối phương khách khí với mình như vậy, có lẽ thời điểm không may của mình đã đến rồi.

Nhưng dù mình sắp gặp phải tình huống không may thì Thẩm Tiềm Thiết cũng không thể phản kháng, hắn giơ tay chặn bàn tay của Kim Hành Thuấn, thế nhưng Kim Hành Thuấn lại ngăn cản: - Anh Thẩm, hai chúng ta công tác đã vài chục năm, khách khí cái gì nữa? Hút đi.

Thẩm Tiềm Thiết thấy chủ tịch Kim tự châm lửa cho mình, trong lòng cực kỳ khó chịu, tay cầm điếu thuốc có hơi run. Hắn không nói lời nào, Kim Hành Thuấn cũng không mở miệng, hai người giống như chỉ muốn yên lặng hút thuốc mà thôi.