- Chuyện gì thế? Điện thoại vừa nối thông thì bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Thẩm Tiềm Thiết. Phòng tổng hợp số ba không thông qua hắn mà trực tiếp gọi điện thoại cho chủ tịch Kim, điều này căn bản là không hợp quy củ.
- Thư ký trưởng Thẩm, tôi là Tiểu Cường. Xà Tiểu Cường tự giới thiệu mình, sau đó trầm giọng nói: - Chủ tịch Chử có việc gấp nên mời anh đến một chuyến.
Thẩm Tiềm Thiết căn bản có chút chần chừ với lời phân phó của Xà Tiểu Cường, thế nhưng giọng nói nhanh chóng trở nên cực kỳ vui mừng: - Chủ tịch Chử tìm tôi sao? Tốt quá, cậu Tiểu Cường, tôi sẽ đi qua ngay, cậu có thể để lộ một chút thông tin được không?
Xà Tiểu Cường tất nhiên biết rõ sự việc gì, bình thường hắn sẽ nói một câu với Thẩm Tiềm Thiết, nhưng bây giờ lãnh đạo đang mất vui, nếu như hắn dám lỗ mãng thì sẽ gặp kết quả không hay. Hắn do dự một chút, sau đó trầm giọng nói: - Thật sự xin lỗi thư ký trưởng, tôi cũng không biết.
- À, cám ơn cậu, tôi sẽ đi ngay. Thẩm Tiềm Thiết rời khỏi phòng làm việc của Kim Hành Thuấn, cơ thể giống như nhẹ đi vài phần. Vừa rồi chủ tịch Kim đã nói rõ với hắn, muốn điều động hắn làm phó bí thư thị ủy Lâm Hồ, đợi đến khi làm quen công tác thì sẽ tiến lên làm chủ tịch thành phố.
Thẩm Tiềm Thiết được làm chủ tịch thành phố Lâm Hồ, vị trí này thậm chí còn mạnh hơn cả bí thư thị ủy bình thường. Người nào mà không biết trong số ba vị thường ủy tỉnh ủy hôm nay từng có ba người làm lãnh đạo thành phố Lâm Hồ?
Nếu như Thẩm Tiềm Thiết đến làm chủ tịch thành phố Lâm Hồ, sau đó lại tiến lên làm bí thư thị ủy Lâm Hồ, dựa vào phần lý lịch này muốn tiến làm làm thường ủy tỉnh ủy thì còn chưa đủ, nhưng ít nhất cũng là một vị phó chủ tịch tỉnh. Hắn nghĩ đến ước nguyện nhiều năm sắp thành hiện thực, thế là cảm thấy vui mừng điên cuồng.
Xà Tiểu Cường gọi điện thoại đến là một tín hiệu tốt, hơn nữa vừa rồi chủ tịch Kim cũng đã dùng giọng điệu cực kỳ ẩn giấu để biểu đạt vài vấn đề liên quan, có lẽ bây giờ chủ tịch Chử đang chuẩn bị cho mình một thông tin tốt.
Thẩm Tiềm Thiết là một người công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh nhiều năm, hắn căn bản là lão cán bộ cơ quan. Hầu như mỗi người nếu sắp tiến lên làm chủ tịch hay bí thư thị ủy Lâm Hồ đều được tiếp kiến nói chuyện với chủ tịch Chử, sẽ được chủ tịch Chử ân cần nhắc nhở một phen, bây giờ đãi ngộ tốt đã chụp lên đầu hắn rồi.
Mặc dù có được ngày hôm nay là nhờ vào chỗ dựa vững chắc Kim Hành Thuấn, thế nhưng trong quan trường căn bản không nên quá chú trọng vào một người, vì dù sao chủ tịch Chử mới là người quyết định tương lai của mình.
- Chào thư ký trưởng. Một nhân viên công tác của phòng tổng hợp số ba mở miệng chào hỏi, Thẩm Tiềm Thiết khẽ gật đầu, bước chân càng nhanh hơn. Trước nay hắn chưa từng keo kiệt nụ cười với cấp dưới của mình, nhưng bây giờ hắn có việc quan trọng, hắn không thể tiếp tục mất thời gian biểu hiện vẻ mặt bình dị gần gũi được.
Nhân viên công tác này đến tìm Thẩm Tiềm Thiết chủ yếu là muốn báo một tình huống quan trọng, đó là gương mặt Xà Tiểu Cường căn bản không được tốt cho lắm. Thế nhưng gương mặt thư ký trưởng Thẩm lại lạnh băng, làm cho hắn không dám lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Tiềm Thiết căn bản không biết vì mình có tâm tư vội vàng muốn gặp chủ tịch Chử mà mất đi một cơ hội cực kỳ quý giá.
Thẩm Tiềm Thiết vội vàng bước đi, khi sắp đến thì giảm nhịp bước, cố gắng làm cho biểu hiện của mình là cực kỳ bình tĩnh.
Lúc này trong phòng làm việc của Xà Tiểu Cường căn bản có khá nhiều người, Thẩm Tiềm Thiết biết hầu hết những người này, hắn vừa vào cửa thì đã gật đầu chào hỏi.
Trong phòng có trưởng phòng tài chính, chủ nhiệm ủy ban cải cách, bọn họ đang chờ đợi được gặp chủ tịch tỉnh. Thẩm Tiềm Thiết ngồi xuống bên cạnh vị trưởng phòng tài chính, vừa định lên tiếng chi Xà Tiểu Cường đã nhanh chóng tiến đến.
Lúc này trên trán Xà Tiểu Cường tỏa sáng, mồ hôi vã cả ra, hắn nhìn bốn phia rồi ánh mắt rơi lên người Thẩm Tiềm Thiết, hắn tranh thủ thời gian nói: - Thư ký trưởng Thẩm, đi thôi, chủ tịch đang chờ ngài, mời ngài vào trong.
Thẩm Tiềm Thiết có chút sững sôt, hắn không ngờ Xà Tiểu Cường lại nể mặt mình như vậy. Có người nào ngồi chờ nơi đây không có vị trí quan trọng hơn mình? Nhưng mình lại là người được chọn.
Thẩm Tiềm Thiết cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, thế là hắn ưỡn ngực đi tới, tâm tình vui sướng. Khi đi đến cửa phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong, hắn khẽ nói: - Cậu Tiểu Cường, tâm tình của lãnh đạo thế nào? Tìm tôi có phải là có chuyện gì không?
- À! Xà Tiểu Cường à một tiếng từ chối cho ý kiến, Thẩm Tiềm Thiết cũng không hiểu rõ có ý gì.
Thẩm Tiềm Thiết dù là phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng lại chủ yếu phục vụ cho Kim Hành Thuấn, vì vậy mà không nhiều lần đến phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong, thế nên khó tránh khỏi có chút không yên.
Khi Thẩm Tiềm Thiết đi vào thì chủ tịch Chử Vận Phong đang xem văn kiện, khi chủ tịch Chử ngẩng đầu lên thì hắn cảm thấy ánh mắt gương mặt quá mức nghiêm túc. Hắn thầm cảm thấy căng thẳng, nhưng lại thầm an ủi mình, vì sắp tới chủ tịch Chử sẽ cho mình trọng trách nặng nề ở Lâm Hồ, tình cảnh này không nghiêm túc sao được?
Xà Tiểu Cường rót trà xong rồi đi ra, Chử Vận Phong mở miệng nói: - Thư ký trưởng Thẩm, anh công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh được bao năm rồi?
Thẩm Tiềm Thiết vừa nghe Chử Vận Phong hỏi thì trong lòng đã rất vui vẻ, hắn hiểu quy trình này, đó là những khi đề bạt cán bộ thì lãnh đạo thường nói ra một câu như vậy, hơn nữa giọng điệu phải là cực kỳ nghiêm túc.
"Lần này mình sắp được đến Lâm Hồ rồi!" Thẩm Tiềm Thiết có chút kích động, hắn vội vàng đứng lên rồi nhanh chóng báo cáo: - Chủ tịch Chử, tôi đã công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh được bốn năm rồi.
Bốn năm căn bản là không dài không ngắn với Thẩm Tiềm Thiết, sau bốn năm làm phó thư ký trưởng và hắn được điều động làm chủ tịch thành phố Lâm Hồ, căn bản là rất đáng giá.
Chử Vận Phong trầm mặc rất lâu, mãi không nói gì. Thẩm Tiềm Thiết lúc này đã bình tĩnh trở lại, hắn thấy chủ tịch Chử không nói gì thì thầm nghĩ: "Nếu như lãnh đạo hỏi và mình nhanh chóng đáp lời, tuy vô tình dễ nói hớ, thế nhưng ít nhất cũng biểu hiện phương diện tư duy nhanh nhẹn. Nếu là một người quá chất phác thì sao có thể đi xuống tuyến dưới làm chư hầu, sao có thể triển khai mở rộng công tác ở địa phương cho được?"
Thẩm Tiềm Thiết nghĩ như vậy thì chủ động nói: - Chủ tịch Chử, trước khi đến công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh thì tôi đã từng công tác ở ủy ban cải cách tỉnh ủy.
- Ủy ban cải cách tỉnh ủy? Như vậy anh là người khá hiểu biết về kinh tế? Chử Vận Phong lại ngẩng đầu, vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng hai mắt sáng ngời như điện lại rất dọa người.
Thẩm Tiềm Thiết không hề cảm thấy bất ngờ vì ánh mắt của chủ tịch Chử, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là ánh mắt nhìn thấu anh tài của lãnh đạo sao?
Nghe nói chủ tịch Chử căn bản không hài lòng với tình hình phát triển kinh tế của Lâm Hồ trong hai năm qua, biết đâu vì chút lý lịch của Thẩm Tiềm Thiết ở ủy ban cải cách tỉnh ủy mà càng có thêm cơ hội?
Thẩm Tiềm Thiết thầm có thêm chút kiêu ngạo, hắn vội vàng cười nói: - Chủ tịch Chử, tôi căn bản có chút nghiên cứu về lĩnh vực kinh tế, nhưng căn bản cũng không quá đặc biệt. Chẳng qua tôi chú trọng học tập, có nhiều phương diện liên hệ trao đổi chặt với các chuyên gia kinh tế trong tỉnh, tôi tin tưởng mình cũng có vài phần suy nghĩ và phương hướng phát triển kinh tế...
Thẩm Tiềm Thiết châm chước lời nói của mình, khi hắn đang mở miệng cực kỳ hào hứng thì Chử Vận Phong chợt vỗ tay lên bàn thật mạnh, sau đó ném một bản tư liệu xuống đất rồi lạnh lùng nói: - Thẩm Tiềm Thiết, anh nói mình hiểu kinh tế, như vậy anh nói xem bảo báo cáo này là thế nào? Anh nói cho tôi xem, báo chí đã đưa tin đầy trời, nói nhiều về xe Tùng Thử, cho rằng tương lai phát triển rất tốt đẹp, anh có lời giải thích hợp lý xem đây là chuyện gì không?
Thẩm Tiềm Thiết vừa rồi căn bản là cực kỳ đắc ý, bây giờ đối mặt với bộ dạng bão tố của Chử Vận Phong mà cảm thấy hồn bay phách tán. Hắn không khỏi cúi người xuống, chú ý cầm lấy văn kiện trên mặt đất rồi đưa mắt xem xét. Hắn đến gặp mặt chủ tịch Chử để nói chuyện đề bạt, sao lại chọc giận lãnh đạo được?