Vương Tử Quân xoa xoa bàn tay nói: - Chú Lâm, cải cách thường động đến lợi ích của nhiều người, có nhiều ý kiến không đồng ý là bình thường, cũng không tính là chuyện xấu.
Lâm Trạch Viễn khẽ gật đầu, lão căn bản giúp đỡ cải cách nhân sự, nhưng lão cũng là một người công tác lâu năm trong thể chế, căn bản biết rõ lực cản là thế nào. Lão nhìn nụ cười tren mặt Vương Tử Quân, thế là cười nói: - Cậu chuẩn bị thế nào với những lực cản này?
- Phương diện cải cách nhân sự cũng không thể bỏ qua vì có lực cản, chỉ cần thích hợp thay đổi sách lược, chọn lựa các biện pháp tích cực khác là được. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng thăm dò nói.
- À, phương diện cải cách kinh tế phải kéo về cải cách trong thể chế, dù hai bên kinh tế và nhân sự khác biệt lớn, thế nhưng tuyệt đại đa số lãnh đạo vẫn khá tán thưởng thành công của cậu ở Nam Giang. Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì giống như nghĩ đến điều gì đó: - Vài ngày trước tôi bàn công tác với thủ trưởng, anh ấy nói cậu đang làm công tác cải cách nhân sự ở Nam Giang, nói cậu là một con cua ăn khá ngon.
Lời tán thưởng của thủ trưởng căn bản là cực kỳ quan trọng với Vương Tử Quân, điều này cũng liên quan đến vị trí của hắn ở Nam Giang. Nếu như lời tán thưởng này truyền vào trong tai vài người, tất nhiên sẽ đưa đến giúp đỡ to lớn với công tác của hắn.
Hai bên trò chuyện với nhau, thời gian trôi qua khá nhanh, bàn cờ đã đi được hơn phân nửa. Lâm Trạch Viễn ăn một quân xe của Vương Tử Quân, sau đó cười nói: - Những năm nằy cậu công tác ở Nam Giang nên chú ý đến cải cách nhân sự và kinh tế, cần cho ra thành tích, tổng kết kinh nghiệm, làm tốt nhiệm vụ thí điểm, yêu cầu không chỉ là thành công mà cũng không cho phép thất bại.
Vương Tử Quân nghe lời nói của Lâm Trạch Viễn, hắn cảm thấy áp lực lớn trên vai mình. Tuy Lâm Trạch Viễn nói chuyện rất vui vẻ, thế nhưng thực tế không khác nào ném trọng trách lên vai mình.
Trước kia Vương Tử Quân làm cải cách nhân sự chủ yếu là xử lý chút việc, thế nhưng bây giờ lãnh đạo lại yêu cầu mình làm thí điểm, điều này ép hắn phải ra tay mạnh hơn, phải vượt qua chông gai, dũng cảm tiến lên, tạo ra một con đường mới. Biết đâu có đôi khi những thứ khó khăn còn đang nằm sâu ở bên trong.
Lâm Trạch Viễn vừa thu dọn những quân cờ đã ăn được vừa quan sát phản ứng của Vương Tử Quân. Lão là người có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú, căn bản nhìn sự việc còn rõ ràng hơn cả Vương Tử Quân, tất nhiên hiểu rõ lợi hại trong việc cải cách. Rất nhiều thứ cũng không phải anh có địa vị phù hợp thì có thể thuận lợi hoàn thành, một số việc anh còn bị trói buộc rất nặng nề.
Vương Tử Quân mặc dù là thường ủy tỉnh ủy Nam Giang, thế nhưng phương diện cải cách thể chế luôn là một bước cực kỳ khó khăn, nếu muốn cho ra thành tích thì căn bản là không dễ dàng gì.
Nhưng vì sự việc không dễ dàng mới có thể biểu hiện trình độ, Lâm Trạch Viễn là một lãnh đạo, lão cũng biết ý nghĩ của những người ngang mình. Nhân tài là khó có được, nhân tài vĩ đại càng khó tìm, muốn tuyển ra một nhân tài vĩ đại từ biển người mênh môn, căn bản cần phải cho đối phương nhiều cơ hội khảo nghiệm.
Lâm Trạch Viễn cũng có kinh nghiệm như vậy, vị trí của lão bây giờ cũng không dễ dàng gì, lão cũng phải có thành tích vĩ đại, cũng phải trải qua nhiều khảo nghiệm mới có được.
Sau khi đánh cờ với Lâm Trạch Viễn, Vương Tử Quân chủ yếu bỏ thời gian chơi đùa với Tái Tái, tiếng cười vui sướng của Tái Tái liên tục vang lên. Giữa trưa Lâm Trạch Viễn ra khỏi nhà một chuyến, nhưng cuối cùng cũng nhanh chóng quay về dùng cơm trưa với cả nhà.
Mặc dù có chút không muốn nhưng Vương Tử Quân vẫn phải rời khỏi Lâm gia. Lâm Dĩnh Nhi tiễn hắn đến cửa, sau đó nói: - Bí thư Vương, sau này hoan nghênh ngài đến với Lâm gia.
Vương Tử Quân nở nụ cười, hắn nghiêm trang cầm tay Lâm Dĩnh Nhi rồi khẽ nói" - Anh sẽ đến, nhưng không phải là vì bí thư Lâm.
…
Sáng sớm mùng bảy thành phố Đông Hồng vẫn tràn đầy không khí vui vẻ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng pháo giống như nói cho tất cả mọi người biết dù đã đến thời gian làm việc thế nhưng không khí đầu năm vẫn chưa tan hết.
Sáng sớm mùng sáu Vương Tử Quân một mình quay về Nam Giang, Mạc lão gia tử vẫn còn rất khỏe nhưng Mạc Tiểu Bắc vẫn quyết định ở lại thủ đô thêm vài ngày, căn bản ở cùng ông cụ cho vui.
- Trưởng phòng Vương, chúc mừng năm mới. Khi đi vào trong văn phòng của phòng tổ chức, tất cả nhân viên công tác thấy Vương Tử Quân đều cung kính chào mừng chúc phúc. Vương Tử Quân cũng nở nụ cười với mọi người, xem như chúc mừng năm mới vui vẻ hạnh phúc.
Mặc dù đã chính thức đi làm thế nhưng lúc này trạng thái công tác còn kém, mọi người còn có chút không yên lòng, tâm tư còn đắm chìm trong lễ tết.
Vương Tử Quân mở một hội nghị đơn giản, sau đó quay về phòng làm việc của mình. Vì mới bắt đầu công tác nên căn bản không có bao nhiêu việc cần báo cáo, sau khi xử lý qua loa vài việc, hắn đặt tâm tư lên phương diện cải cách thể chế theo lời Lâm Trạch Viễn.
Nếu tuyến trên đã xem Nam Giang là một nơi thí điểm cải cách nhân sự, như vậy Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cần phải cho ra một vài hành động thực tế. Mặc dù người phụ trách chủ yếu ở Nam Giang là Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, thế nhưng hắn là một trưởng phòng tổ chức thì vẫn phải bụng làm dạ chịu.
Khi còn ở thủ đô thì Vương Tử Quân đến nhà Lâm Trạch Viễn vài lần, tất nhiên báo cáo công tác chỉ là tiện thể mà thôi. Ngoài việc bàn công tác với Lâm Trạch Viễn, hắn chủ yếu chơi đùa với Tái Tái, bây giờ quan hệ giữa hắn với Tái Tái đã tăng tiến khá mạnh.
Mỗi lần Vương Tử Quân rời khỏi nhà Lâm Trạch Viễn thì Tái Tái đều khóc ròng, điều này làm cho hắn cảm thấy rất đau xót. Hắn thầm cho ra quyết định, nhất định phải làm cho cô bé có được tình thương của cha, làm cho con mình vui vẻ sung sướng.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Du Giang Vĩ đi vào. Lúc này Du Giang Vĩ mặc tây phục thẳng thớm càng tăng thêm vài phần giỏi giang. Hắn tiến lên đưa văn kiện cho Vương Tử Quân, sau đó châm trà.
Vương Tử Quân căn bản khá hài lòng với Du Giang Vĩ, hắn nói vài chuyện công tác, sau đó cười nói với Du Giang Vĩ: - Tết nhất thế nào rồi?
- Mọi thứ đều rất tốt nhưng căn bản là có hơi mệt.
- Cậu ăn tết ở thành phố Đông Hồng sao? Vương Tử Quân tỏ ý cho Du Giang Vĩ ngồi xuống rồi khẽ hỏi.