Vương Tử Quân đốt một điếu thuốc, lúc này khói trắng bốc lên, khi thuốc cháy đến tay thì hắn khẽ dụi đi. Hắn cầm điện thoại rồi gọi cho một dãy số quen thuộc.
- Alo, chúc năm mới vui vẻ. Vương Tử Quân chợt ngây cả người, giọng nói này quá quen thuộc, nó thường hay xuất hiện trong mộng của hắn. Con người là động vật kỳ quái, trước nay nàng chưa từng xuất hiện trong giấc mộng của hắn, nhưng khoảng thời gian gần đây nàng rất hay xuất hiện, điều này làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
- Em đi ra ngoài tản bộ, anh ở ngoài cửa chờ em. Vương Tử Quân nói rồi cũng không chờ bên kia lên tiếng, hắn cúp điện thoại. Hắn căn bản không xa lạ gì nhà của Lâm Trạch Viễn, thế nên chỉ mất vài phút đã đi đến trước cổng nhà Lâm Trạch Viễn.
Khi Vương Tử Quân dừng xe, một bóng người chợt vọt ra, bộ dạng rón rén càng làm cho Vương Tử Quân thêm thương tiếc. Hắn đẩy cửa xe ra, tỏ ý cho Lâm Dĩnh Nhi đi vào.
Lâm Dĩnh Nhi nhanh chóng lên xe, có thể cảm nhận được tiếng thở dốc của nàng, rõ ràng là trong lòng đang rất loạn. Vương Tử Quân không nói gì, hắn trực tiếp chạy xe, chạy về phía bóng đêm phía trước.
Lúc này là đêm giao thừa, căn bản không có nhiều xe trên đường. Vương Tử Quân chạy xe rất nhanh, chỉ vài phút đã đi đến bên ngoài một công viên trống vắn, hắn giẫm chân gia, xe dừng lại.
Lâm Dĩnh Nhi ngồi lên xe căn bản không nói lời nào, sau khi xe hoàn toàn dừng lại thì mới ném ánh mắt về phía Vương Tử Quân. Cảm tình là thứ gì đó bị thời gian ảnh hưởng rất nặng, nếu một thời gian dài hai bên không ở cùng nhau, như vậy sẽ mất đi sự ăn ý, căn bản nhìn nhau mà có chút xấu hổ. Ánh mắt của Lâm Dĩnh Nhi trong trẻo và lạnh lùng, giữa hai người tràn đầy cảm giác lạ lẫm.
Đây là lần đầu tiên Vương Tử Quân gặp mặt Lâm Dĩnh Nhi sau khi nàng về nước, nếu so với dĩ vãng thì Lâm Dĩnh Nhi căn bản gầy đi khá nhiều, mái tóc dài như thác nước cũng đã bị cắt đi, biểu hiện lạnh lùng mà có thêm vài phần trưởng thành.
Lâm Dĩnh Nhi trước kia căn bản là cực kỳ trong trắng đáng yêu, bây giờ nàng đãc hoàn toàn lớn lên. Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, một bụng lời nói căn bản không biết bắt đầu từ đâu. Trong xe rất trầm mặc, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng ma xát của quần áo, hai người nhìn nhau, căn bản không ai mở miệng trước.
Không biết bao lâu sau thì Vương Tử Quân chợt dùng giọng khó khăn nói" - Dĩnh Nhi, những năm qua em đã khổ cực rồi.
Một câu nói kia giống như làm cho cảm xúc của Lâm Dĩnh Nhi chợt bùng nổ, tất cả vui buồn giận hờn tích tụ những năm qua giống như tan vỡ, nàng ôm lấy cổ Vương Tử Quân, nước mắt giàn dụa: - Anh...Vì sao bây giờ anh mới đến thăm em? Em hận anh...Em đã cho rằng mình xử lý không một dấu vết, căn bản cũng không lo lắng, nhưng con của em...
Vương Tử Quân ôm thật chặt lấy Lâm Dĩnh Nhi dịu dàng giống như một con mèo nhỏ trong lòng mình, giống như hắn đang ôm một đống lửa, chút lý trí cuối cùng của hắn đã bị đống lửa này thiêu rụi. Hắn cảm thấy mình giống như dung nhập vào ngọn lửa, càng cùng ngọn lửa thiêu đốt đến tận cùng.
Không biết qua bao lâu thì Vương Tử Quân tỉnh lại trong cảm giác điên cuồng, hắn nhìn Lâm Dĩnh Nhi nằm trong lòng mình, nhịn không được đưa bàn tay ve vuốt gương mặt kiều diễm ướt át của nàng.
- Những năm qua em thế nào?
Lâm Dĩnh Nhi cũng không nói gì, nàng chỉ dùng hàm răng cắn xé lồng ngực của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân càng tỉnh táo trở lại trong cơn đau, hắn cảm thấy rất áy náy, hắn hôn Lâm Dĩnh Nhi, liên tục nói lời xin lỗi, thật sự xin lỗi.
- Em nên nói cho anh biết, hoặc là gọi điện thoại nói cho anh biết.
Lâm Dĩnh Nhi chợt ngẩng đầu, sau đó nàng thoải mái dựa vào vai Vương Tử Quân, lại cười nói: - Khi đó em chỉ có một ý nghĩ, đó là có con sẽ quên anh, nhưng sau khi có con thì em mới phát hiện anh giống như một phần tính mạng của em, căn bản là không thể nào quên được.
Vương Tử Quân vốn tưởng rằng giữa mình và Lâm Dĩnh Nhi căn bản là một câu chuyện sẽ kết thúc trong yên lặng mà ai ai cũng hiểu, nhưng sau khi sự kiện kia phát sinh, hắn chợt ý thức được nàng bị thương rất sâu, căn bản phải chạy ra nước ngoài chữa thương. Vài năm qua đi, Vương Tử Quân cho là mình đã thản nhiên đối mặt với việc này, nhưng giữa hai người căn bản có chút tồn tại khó thể xóa đi, hơn nữa Lâm Dĩnh Nhi lại một mình nuôi con, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy có chút đau đớn.
- Con bé thế nào? Vương Tử Quân cuối cùng vẫn không nhịn được phải hỏi chuyện về con, giọng nói trầm ổn của hắn gần đây căn bản có chút run rẩy.
Lâm Dĩnh Nhi nở nụ cười ngọt ngào nói: - Con bé rất tốt, rất thông minh, khỏe mạnh, hoạt bát, bố mẹ em đều rất thích.
Lâm Dĩnh Nhi nói đến đây thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói" - Vài ngày trước anh đã gặp con bé rồi.
Vương Tử Quân chợt sững sốt, sau đó chợt nghĩ đến cô bé mình gặp ở trong nhà ông mình, thế là dùng giọng không xác định nói: - Là cô bé tên Tái Tái sao?
- Đúng vậy. Lâm Dĩnh Nhi nhắc đến con thì gương mặt tràn đầy tình mẫu tử, nàng cười cười nói với Vương Tử Quân: - Vài ngày trước em đến Giang Thị một chuyến, quay về thăm nhà cũ, không ngờ anh cũng ở nơi đó.
- Con bé đến nhà ông nội chơi, em có biết không? Vương Tử Quân nắm lấy tay Lâm Dĩnh Nhi rồi khẽ hỏi.
- Không biết, khi đó em đang trò chuyện với một người bạn, dì Chu đưa con bé đi chơi, thế là con bé đến nhà ông cụ. Nếu như không phải nguyên nhân này, em còn không biết anh quay lại Chiết Giang. Lâm Dĩnh Nhi trả lời làm cho Vương Tử Quân cực kỳ cảm kích, dù thế nào thì bộ dạng nho nhỏ kia căn bản có nhiều mối liên lạc với mình, biết đâu ngày hai bên gặp mặt cũng chính là chút đền bù cho con.
- Vì sao em không gặp anh? Lâm Dĩnh Nhi cúi đầu không nói, một lúc lâu sau nàng mới nói với Vương Tử Quân: - Em đặt tên cho con là Lâm Tư Ức.
- Mau đưa em về, trời sáng rồi. Lâm Dĩnh Nhi nhìn lên không trung thấy một vệt sáng, thế là dùng giọng lưu luyến nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ ôm lấy cơ thể ở bên cạnh mình, hắn lắc đầu: - Chờ chút, đợi đến khi hừng đông anh sẽ đi cùng em, vừa vặn hôm nay anh chuẩn bị đến chúc tết bí thư Lâm.
Vẻ mặt Lâm Dĩnh Nhi chợt biến đổi, nàng nhìn Vương Tử Quân, biểu hiện rất phức tạp: - Em muốn về một mình, anh nếu muốn gặp bố thì tự mình đến thì hay hơn.
Vương Tử Quân không nói gì thêm, hắn ôm eo Lâm Dĩnh Nhi chặt thêm vài phần, một lúc lâu sau mới dùng giọng kiên định nói: - Anh không thể để em một mình gánh lấy những chuyện này.
- Nhưng...Nếu bố em biết được,..Anh cũng biết tính tình của ông ấy thế nào rồi đấy.
- Nếu như không có chút đảm đương như vậy, anh không phải đã phụ lòng em và con sao? Cả đời này anh sẽ cảm thấy bất an. Vương Tử Quân nói rồi không chờ Lâm Dĩnh Nhi phản bác, hắn nhanh chóng dùng miệng bịt kín miệng của nàng.