Vương Tử Quân thấy cô bé lên tiếng như vậy thì càng cảm thấy vui, hắn vội vàng đặt nàng xuống.
- Dì, cháu ở đây, dì cũng đừng có gấp như vậy. Tái Tái nói rồi vội chạy sang, điều này làm cho vẻ mặt gấp gáp của cô gái bên kia nhanh chóng tiêu tán. Cô gái ôm lấy Tái Tái hôn một cái thật mạnh, sau đó mới dùng giọng oán giận nói: - Cháu chạy đi đâu vậy? Bên ngoài rất nguy hiểm, dì đã nói với cháu biết bao nhiêu lần rồi? Sao vẫn cứ chạy loạn như vậy? Coi chừng gặp phải sói đấy nhé!
- Chú ấy là người tốt, chú nói chuyện với Tái Tái, chú ấy cũng không phải là sói. Tái Tái đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi vểnh miệng nhỏ nhắn nói.
Cô gái kia khá trẻ, hơn nữa tinh thần lại phấn chấn làm cho nàng có thêm vài phần tư sắc. Khi nàng nói chuyện với Tái Tái thì cũng không lưu ý Vương Tử Quân ở bên cạnh, sau khi nghe Tái Tái nói như vậy thì mới quay sang nhìn Vương Tử Quân.
Cô gái nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân thì có chút xấu hổ, làm cho vài hạt tàn nhang trên mặt chợt đỏ rần lên.
Vương Tử Quân buồn bực sờ mũi mình, mình mà giống sói sao? Cô gái kia mỉm cười với Vương Tử Quân, sau đó dặn dò cô bé: - Tái Tái, chúng ta về nhà đi, mẹ đang chờ cháu đấy.
Cô bé nghe nhắc đến mẹ thì gương mặt chợt bừng sáng, sau đó sôi nổi bước đi. Khi đi được vài bước thì cô bé chợt lệch đầu hỏi Vương Tử Quân: - Chú, đó là nhà của chú sao?
Vương Tử Quân nhìn điệu bộ khờ dại ngây thơ của cô bé, hắn chỉ vào nhà của ông nội rồi cười nói: - Đó là nhà chú.
- Tái Tái sẽ ở lại đây vài ngày, Tái Tái đi tìm chú chơi đùa được không? Trong ánh mắt của cô bé có mang theo vài phần lưu luyến.
Lần đầu tiên gặp mặt cô bé thì Vương Tử Quân đã cảm thấy giống như có phần nào đó rất mềm trong lòng mình bị chấn động, lúc này hắn nhìn chằm chằm vào cô bé, thật sự muốn tiến lên ôm nàng một cái. Nhưng sau ngày hôm nay thì hắn sẽ phải rời khỏi thành phố Giang Thị, căn nhà kia sẽ lại bị khóa chặt.
- Chú rất muốn chơi với Tái Tái, nhưng thật sự quá đáng tiếc, chú sẽ phải đi ngay, khi nào chú quay về sẽ cùng chơi đùa với Tái Tái.
Cô bé cẩn thận bước đi, Vương Tử Quân nhìn cô bé đi được hơn trăm mét, sau đó mới thở dài một hơi. Khoảnh khắc này hắn chợt cảm nhận được nổi u buồn, hắn nhìn cô bé kia, giống như cảm thấy không nỡ chia ly.
Vương Tử Quân quay đầu bước đi, căn bản không chú ý khi hắn xoay người vào nhà, cô bé bị cô gái kia kéo vào trong một căn nhà khác, mà hắn là người cực kỳ quen thuộc với căn nhà kia.
Vương Tử Quân nằm trên ghế, hắn thật sự không còn cảm giác thương cảm như trước, trong đầu chỉ nghĩ đến cô gái tên là Tái Tái kia. Hắn nghĩ đến Tái Tái, chợt nghĩ đến Tiểu Điềm Đậu, lại nghĩ đến Tiểu Bảo Nhi.
Người già như lá rụng, kẻ sống lại tự cường, có lẽ lúc này ông cụ trên trời có linh thiêng thì nhất định sẽ vui vẻ vì mình được hạnh phúc, cũng không hy vọng hắn tỏ ra thương cảm như vậy.
Người già mất đi, kẻ còn sống phải tự cường, có lẽ ông nội ở trên trời có linh thiêng thì nhất định sẽ hy vọng mình sống hạnh phúc, cũng không hy vọng vì ông cụ ra đi mà mình quá đau lòng.
Vương Tử Quân chợt hoạt động một chút, cảm thấy trong phòng ấm áp hơn. Lúc đầu hắn còn cho rằng đó là kết quả hoạt động của mình, nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu mình làm như vậy căn bản không cho ra quá nhiều nhiệt lượng, sở dĩ có biến đổi như vậy là dường dẫn khí ấm trong nhà đã lưu thông.
Sau khi Vương lão gia tử qua đời thì đường dây khí ấm đã dừng hoạt động, bây giờ lại lưu thông, cũng không phải là ngẫu nhiên. Vương Tử Quân thầm nghĩ ai cho ra tác dụng như vậy, hắn cho rằng Nhị thúc xem ra cũng rất quan tâm đến mình.
Giữa trưa xe của Vương Tử Quân dừng ngoài cổng, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước xuống xe, sau khi đi vào bên trong thì cung kính nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, chủ tịch Vương vì có chút chuyện mà không đến được, để cho tôi đón ngài đến nhà khách trước.
Vương Tử Quân căn bản cũng quen mặt người đàn ông này, chính là thư ký của Vương Giải Phóng, tên là Hồng Xương Lỗi. Hắn cười bắt tay với Hồng Xương Lỗi: - Vậy thì vất vả cho trưởng ban Hồng rồi.
Hồng Xương Lỗi đi theo bên cạnh Vương Giải Phóng, thế nên hắn biết khá nhiều chuyện của Vương gia, cũng biết rõ địa vị của trưởng phòng Vương trong mắt lãnh đạo của mình. Khi Vương lão gia tử qua đời thì có chuyện phát sinh, Vương Tử Hoa tạo ra một cục diện rối rắm, khi đó Hồng Xương Lỗi là thư ký cho Vương Giải Phóng, hắn cảm thấy rất áp lực, cũng rất lo sợ bất an.
Người trong quan trường cực kỳ chú ý đến phương điện đứng thành hàng, Hồng Xương Lỗi là thư ký cho Vương Giải Phóng, mặc dù người ngoài nhìn vào cảm thấy rất vinh quang, thế nhưng có một điều mà ai cũng biết: Hắn đã khắc lên người dấu ấn của Vương Giải Phóng. Nếu Vương Giải Phóng có vấn đề, tương lai của hắn sẽ cực kỳ ảm đạm.
Trong thời gian đó nỗi phiền não của Vương Giải Phóng cũng là của Hồng Xương Lỗi, thế nhưng hắn là một thư ký, hắn căn bản không có biện pháp nào với lãnh đạo của mình. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi việc phát triển theo hướng bất lợi mà thôi.
Khi Hồng Xương Lỗi đang cảm thấy cực kỳ không vui, cho rằng con đường làm quan của mình đã đến giai đoạn người ngã ngựa đổ thì sự việc chợt biến đổi. Vương Tử Hoa không những bình yên vô sự, còn trở thành một công thần, kết quả đó căn bản thay đổi trong tích tắc.
Sau đó vị trí của Vương Giải Phóng trong tỉnh càng thêm vững chắc, mà thư ký như Hồng Xương Lỗi cũng là đối tượng được người ta nịnh bợ. Rất nhiều người căn bản không biết tin tức bên trong, hắn tuy không quá rõ ràng, thế nhưng hắn là thư ký cho Vương Giải Phóng, hắn có thể đoán được vài phần.
Một người quan trọng nhất trong sự kiện trước đó chính là vị trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang này, lực lượng của người này căn bản còn mạnh hơn so với một vị phó chủ tịch tỉnh tiến vào thường ủy như Vương Giải Phóng.
Dù sao thì đó cũng là tỉnh Nam Giang.
Hôm nay Vương Giải Phóng là người nói năng cực kỳ thận trọng gọi điện thoại cho Vương Tử Quân đã tỏ thái độ cực kỳ thân mật, thậm chí còn có vài phần nịnh nọt. Vương Giải Phóng cúp điện thoại mà cau mày, lão nói: - Xem ra hôm nay khá lạnh.
Hồng Xương Lỗi căn bản hiểu tâm tư của lãnh đạo mình, thế nên chủ động nhận việc. Sau đó hắn chạy xuống lầu, chạy đến công ty nhiệt lực, chưa đến nửa giờ sau thì nhà của Vương lão gia tử đã được cung cấp khí ấm.
Sau khi làm xong thỏa đáng thì Hồng Xương Lỗi gọi điện thoại báo cáo cho Vương Giải Phóng. Khi đó Vương Giải Phóng khen Hồng Xương Lỗi không dứt miệng, nói sao tôi không nhớ ra điều này nhỉ?
Dân gian có nhiều câu nói về quan hệ thượng cấp và hạ cấp, đó là lãnh đạo căn bản quá bận rộn, làm mười việc công cho lãnh đạo không bằng làm tốt một việc tư. Những quan điểm này căn bản không đủ, có chút bất công, thế nhưng nghĩ lại cẩn thận thì thấy đúng không ngờ. Lãnh đạo là người cho ra quyết định, ra lệnh thì nhiều người ở bên dưới ủng hộ công tác, nhưng còn việc tư thì sao? Lãnh đạo cũng phải tự mình đi xử lý.
Những chuyện này xảy ra thì thư ký chuyên dụng phải làm cho tốt, giải quyết tâm sự cho lãnh đạo, giống như gãi ngứa cho chủ của mình. Khi lãnh đạo cảm thấy ngứa, lo lắng bứt rứt mất phong độ, căn bản không tốt khi vò đầu bứt tai trước mặt người khác, lúc đó anh nên vươn tay gãi cho lãnh đạo, tất nhiên lãnh đạo sẽ nhớ anh, sẽ ỷ lại vào anh.
Sau khi nghe xong lời khen ngợi của Vương Giải Phóng, Hồng Xương Lỗi thầm vui vẻ. Xem ra chuyện này mình làm đúng, hơn nữa còn vừa đủ, sau này địa vị của mình bên cạnh lãnh đạo sẽ càng thêm vững chắc.