Điều này làm cho Trần Viễn Lũng vốn đang thỏa thuê mãn nguyện nhanh chóng ý thức được dưới sự tấn công như sấm sét của Vương Tử Quân thì mình căn bản không chịu nổi một đòn, trên cơ bản không có sức hoàn thủ.
Trần Viễn Lũng đi ra khỏi phòng họp rồi đưa mắt nhìn Vân Thượng Trí, lúc này Vân Thượng Trí đi bên cạnh Vương Tử Quân giống như vì có nguyên nhân không làm tốt công tác nên đang tiến hành kiểm điểm. Vương Tử Quân thì bày ra bộ dạng rộng lượng tha thứ, tươi cười trò chuyện cùng Vân Thượng Trí.
Tình huống bực mình này xuất hiện trong mắt Trần Viễn Lũng, điều này càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu, hắn nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của mình. Lúc này những người mà trước đó một giờ vẫn còn đang tươi cười với hắn đã có ánh mắt hả hê giễu cợt và trào phúng.
Trần Viễn Lũng ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn cẩn thận suy xét về tình huống trong hội nghị hôm nay, hắn viết một vài dòng lên giấy, sau đó bấm số điện thoại của Diêu Trung Tắc.
Điện thoại của Diêu Trung Tắc vang lên vài tiếng chuông, cũng không có người nghe máy. Trình Viên Lệ trầm ngâm giây lát rồi lại gọi điện thoại cho thư ký của bí thư Diêu. Lần này điện thoại nối thông, thế nhưng thư ký tiếp điện thoại lại nói bí thư Diêu đang nghe người ta báo cáo công tác, lát nữa sẽ gọi điện thoại trả lời.
Trần Viễn Lũng cho rằng Diêu Trung Tắc đang thoái thác với mình, thế nên tâm tình lại như tuyết lạnh thêm sương. Thực tế thì Trần Viễn Lũng căn bản là trách oan Diêu Trung Tắc, vì lúc này bí thư Diêu thật sự đang nghe người ta báo cáo công tác, không có thời gian tiếp điện thoại của hắn.
Trong phòng làm việc của Diêu Trung Tắc, Vương Tử Quân đang mỉm cười ngồi đó. Hắn uống ly trà được thư ký của Diêu Trung Tắc đưa đến, sau đó khẽ báo cáo công tác xây dựng cơ sở với bí thư Diêu.
- Bí thư Diêu, ngày hôm qua tôi đã bị phê bình, ngài cũng biết tính tình của bí thư rồi đấy, anh ấy căn bản rất hòa ái, thế nhưng cũng vì kết quả công tác không được tốt mà tôi bị bí thư mắng cho xối xả. Vương Tử Quân ngồi đối diện với Diêu Trung Tắc rồi dùng giọng giống như kể khổ nói.
Diêu Trung Tắc đã biết được nội dung hội nghị thường vụ của phòng tổ chức tỉnh ủy, đồng thời hắn cũng hiểu rõ ràng ý nghĩa của nó. Vương Tử Quân đang dùng thủ đoạn sấm sét để cho người ta biết một điều: Có một số việc không thể vượt qua biên giới.
Diêu Trung Tắc cảm thấy không thoải mái về sự kiện Vương Tử Quân điều chỉnh phân công với Trần Viễn Lũng, thế nhưng lúc này căn bản không thể mở miệng nói gì được, vì nó nằm trong phạm vi công tác của Vương Tử Quân. Dù hắn và Vương Tử Quân có vạch mặt với nhau, cũng không có tác dụng gì.
- Sao? Phải không? Bí thư tuy nổi nóng nhưng đó cũng là muốn bảo vệ công tác của anh. Trưởng phòng Tử Quân, anh nên nhanh chóng sửa trị những gì còn chưa tốt là được. Diêu Trung Tắc tuy có hàng trăm ý nghĩ trong đầu nhưng lúc này không thể không mở miệng an ủi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Bí thư Diêu không hổ là tri kỷ của tôi, những lời này thật sự nói đến tận đáy lòng tôi. Con người của tôi có một niềm tin thế này, đó là ngã nơi nào thì phải đứng lên từ chỗ đó. Bí thư không phải không hài lòng về đội trưởng nắm bắt xây dựng cơ sở của phòng tổ chức sao? Tôi phải nhanh chóng sửa sai, quyết tâm nắm chắc khối công tác này, đồng thời phải cho ra thành tích xứng đáng. Vì vậy tôi tổ chức hội nghị thường vụ, đã sắp xếp cho trưởng phòng Viễn Lũng nắm hạng mục công tác này, tôi cũng không tin không có được thành tích tốt đẹp dâng lên cho lãnh đạo.
Để cho Trần Viễn Lũng phụ trách công tác xây dựng cơ sở, dù có cho ra thành tích hay không thì Vương Tử Quân anh đều thắng lợi cả.
Diêu Trung Tắc thầm oán trong bụng nhưng ngoài miệng vẫn không thể không nói lời khẳng định với sắp xếp của Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, quyết tâm công tác của anh là rất tốt, tôi tin tưởng bí thư biết được thì sẽ nhất định ra sức giúp đỡ.
Diêu Trung Tắc nói tất nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng may Vương Tử Quân căn bản cũng không kỳ vọng vào thành ý của bí thư Diêu. Hắn đến đây chỉ muốn thông báo cho bí thư Diêu, phong kín cái miệng của người này.
Sau khi đạt được mục đích của mình thì Vương Tử Quân nói thêm hai câu rồi định cáo từ. Diêu Trung Tắc thấy Vương Tử Quân chuẩn bị đi thì trầm ngâm giây lát rồi nói: - Trưởng phòng Tử Quân, anh không có việc gì thì cũng nên quan tâm nhiều hơn đến công ty xe hơi Đông Hồng, lúc này tôi đã nhận được rất nhiều đơn thư tố cáo, căn bản là không hài lòng về Lưu Thành Lâm.
Vương Tử Quân nhìn Diêu Trung Tắc lấy ra vài đơn thư tố cáo nặc danh, hắn khẽ nói: - Bí thư Diêu, dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng người. Lưu Thành Lâm đang đẩy mạnh cải cách trong công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy sẽ động chạm đến lợi ích của nhiều người, nếu như không có người tố cáo anh ta mới là lạ.
- Trưởng phòng Tử Quân, anh nói cũng đúng, nhưng chúng ta cũng không thể bỏ mặc đơn thư tố cáo của quần chúng. Khi cần thiết cũng phải điều tra một chút, như vậy cũng là bảo vệ đồng chí của mình, anh nói xem có đúng không? Diêu Trung Tắc đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi thản nhiên nói.
Vương Tử Quân nhìn Diêu Trung Tắc rồi khẽ cười nói: - Bí thư Diêu, Lưu Thành Lâm mới là lãnh đạo công ty xe hơi Đông Hồng, bây giờ là lúc tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh nên cố gắng giúp đỡ công tác của anh ấy. Tất nhiên nếu bí thư Diêu cảm thấy nên tiến hành điều tra công ty xe hơi Đông Hồng, tôi cho rằng đây là sự kiện trọng đại, vẫn phải thông qua thảo luận ở hội nghị thường ủy mới được.
Diêu Trung Tắc nhướng mày, hắn tất nhiên sẽ không vì hai đơn thư tố cáo mà cố gắng yêu cầu xét xử Lưu Thành Lâm ở vào giai đoạn quan trọng này. Đây rõ ràng là một hành vi ngu ngốc, dù sao thì Lưu Thành Lâm cũng mới tiếp nhận công ty xe hơi Đông Hồng được vài ngày mà thôi.
Nếu như lúc này chỉ vì hai bức thư tố cáo nặc danh mà Diêu Trung Tắc ra mặt, không thể chờ đợi được phái tổ điều tra, như vậy không những không được thông qua ở hội nghị thường ủy, ngược lại còn làm cho người ta thấy Diêu Trung Tắc có trình độ quá thấp kém. Đây là hành vi phá hỏng nhiều hơn thành công, lại có ý ép người, sao có thể mở miệng được?
Chính mình thật sự bị Vương Tử Quân làm cho hồ đồ, những thứ như thế này sao có thể nói ra với Vương Tử Quân? Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Diêu Trung Tắc chợt cười cười nói: - Tôi căn bản cực kỳ tin tưởng và Lưu Thành Lâm và ban ngành hiện tại của công ty xe hơi Đông Hồng, tôi cũng chỉ xét vào góc độ bảo vệ đồng chí của mình mà thôi. Tôi sợ đồng chí Thành Lâm căn bản không chịu nổi những lời ong tiếng ve chung quanh, ảnh hưởng đến thái độ tích cực công tác của anh ấy.
Không chờ Vương Tử Quân lên tiếng thì Diêu Trung Tắc đã thay đổi chủ đề: - Đúng rồi trưởng phòng Tử Quân, hôm qua Chân Hồng Lỗi đã đến báo cáo với phía ủy ban nhân dân tỉnh, nói là muốn đẩy đồng chí Chân Hồng Lỗi lên làm phó cục trưởng cục công an tỉnh, hơn nữa đã cho văn phòng cục công an tỉnh đệ công văn lên phòng tổ chức tỉnh ủy. Anh thấy chuyện này nên xử lý thế nào?
Vương Tử Quân thấy Diêu Trung Tắc nói về sự kiện này thì cười cười nói: - Bí thư Diêu, hôm qua tôi đã được xem qua văn kiện này, tôi cảm thấy Đoạn Văn Đống là người có năng lực, thế nhưng anh ấy vừa trở thành cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng chưa được bao lâu, lúc này đề bạt lên cục công an tỉnh có phải là quá nóng vội rồi không?
- Ôi, Tử Quân, đôi khi anh cũng quá bảo thủ ở phương diện phân công công tác. Đối với những đồng chí trẻ trung khỏe mạnh thì nên buông tay buông chân một chút, phân công lớn mật, đề bạt cao độ, như vậy mới có thể giải quyết lo lắng, căn bản làm cho lòng người không uất ức, anh nói xem có đúng không?
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Diêu Trung Tắc với tâm tình khá tốt. Hắn đã sớm có tính toán với sự kiện điều động Đoạn Văn Đống tiến lên cục công an tỉnh, thế nên cũng không cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì.
Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình thì bấm số điện thoại của bí thư ủy ban tư pháp Lỗ Kính Tu. Lỗ Kính Tu là bí thư ủy ban tư pháp, tất nhiên hắn càng có quyền ở sự kiện này, mà mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Lỗ Kính Tu căn bản không có gì cần phải cố kỵ nhiều.
Khi Vương Tử Quân nói đến sự kiện Chân Hồng Lỗi đề bạt Đoạn Văn Đống tiến lên làm phó cục trưởng cục công an tỉnh, Lỗ Kính Tu có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vuong, Đoạn Văn Đống làm cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng rất tốt, nếu như tùy tiện điều nhiệm, chỉ sợ sẽ liên tiếp xảy ra vấn đề. Tôi thấy nên để anh ấy tiếp tục vất vả ở cục công an thành phố Đông Hồng thì hay hơn.
Lỗ Kính Tu là người cực kỳ khôn khéo, sao hắn không biết được trò đưa lên cao rồi cho ra rìa như thế này của Chân Hồng Lỗi? Vương Tử Quân sở dĩ có lực ảnh hưởng ở khối tư pháp tỉnh ủy cũng là vì trước đó để lại uy vọng mạnh mẽ, đồng thời thủ hạ cũng đang liên tục phát triển. Dù là xét từ góc độ nào thì Lỗ Kính Tu cũng cảm thấy Vương Tử Quân không thể để cho Đoạn Văn Đống tiến lên làm một vị phó cục trưởng cục công an tỉnh không có quyền lực gì.