Lý Cường Quốc là một người rất thức thời, chưa đến nửa giờ thì đã dùng giọng điệu quanh co lòng vòng để nói về xu hướng của lòng người trong đơn vị. Mặc dù lời nói rất hàm súc nhưng ý nghĩ là tích cực dựa vào Trần Viễn Lũng, thế nhưng biểu đạt cực kỳ đúng chỗ.
- Trưởng phòng, em họ của tôi công tác trong công ty xe hơi Đông Hồng, tôi nghe cậu ấy nói lúc này xí nghiệp căn bản đã dừng trợ cấp tăng ca, căn bản làm cho lòng người bàng hoàng, tiếng oán than vang rền. Lý Cường Quốc thấy Trần Viễn Lũng căn bản không có hứng thú với những chuyện nhỏ nhặt, thế là nói sang chuyện khác.
Trần Viễn Lũng nghe Lý Cường Quốc nói như vậy thì chợt khơi gợi hứng thú, dù sao thì cũng phải nắm bắt tốt các thông tin về công ty xe hơi Đông Hồng. Lúc này hắn cười cười nói với Lý Cường Quốc: - Chủ nhiệm Cường Quốc, cậu nên khuyên bảo em họ của mình, lúc này là thời điểm quan trọng của công ty xe hơi Đông Hồng, khó khăn chỉ là tạm thời, chỉ cần đội ngũ không tiêu tan, nhân tâm không loạn, nắm giữ phương hướng tốt, thông qua sự chỉ đạo của lãnh đạo công ty, như vậy mới khá hơn. Tôi cũng tin tưởng Lưu Thành Lâm nhất định sẽ có thể thúc đẩy công ty xe hơi Đông Hồng tiến lên.
- Trưởng phòng Trần, không phải tôi nói lời không hay, thế nhưng em họ tôi nói Lưu Thành Lâm này ngoài mở miệng nói cải cách thì căn bản không hiểu gì cả, cải cách cái gì mà cải cách, căn bản là càng cải cách càng lộn xộn. Lúc này có hơn phân nửa công nhân viên chức trong xưởng cảm thấy tình thế không được tốt, nếu không phải hắn ta ngồi trên vị trí lãnh đạo đứng đầu đơn vị, sẽ có ai nghe lời hắn? Lý Cường Quốc nói đến đây thì lại hạ giọng nói: - Em họ của tôi còn nói, bây giờ bị hành hạ như vậy, công ty xe hơi Đông Hồng cũng không phải chỉ là rơi vào trạng thái nguy kịch, rõ ràng là triệt để phá sản. Đẩy Lưu Thành Lâm tiến lên cũng chỉ là tăng nhanh quá trình này mà thôi.
Trần Viễn Lũng hừ một tiếng, căn bản từ chối cho ý kiến với lời nói của Lý Cường Quốc. Hắn đã tìm được tin tức của mình, tất nhiên căn bản không có hứng thú nói nhiều với người này, thế nên hắn chỉ nâng ly trà lên, không nói lời nào nhìn Lý Cường Quốc.
Lý Cường Quốc vốn còn muốn nói thêm vài lời, cố gắng biểu hiện lòng trung thành của mình, thế nhưng nhìn Trần Viễn Lũng nâng ly trà lên không nói một lời, hắn biết lãnh đạo đang ra lệnh tiễn khách. Lúc này hắn đứng lên, cảm thấy mình nên đi. Hắn là một người thông minh, chỉ cần nói đến đúng điểm thì dừng, dù có nói nhiều thì cũng chỉ là vô ích, thậm chí còn sinh ra tác dụng phản ngược.
Đợi đến khi Lý Cường Quốc rời khỏi phòng, Trần Viễn Lũng lúc này mới thở ra một hơi, thầm nghĩ đến một vở kinh kịch có một câu hát rất hay. Là câu gì nhỉ? À, hình như là: Nước biếc non xanh gương mặt tươi cười; sau này nếu không chịu cảnh nô dịch thì sẽ là thần tiên sung sướng.
Trần Viễn Lũng hát lên vài câu, sau đó nở nụ cười thoải mái, sau đó chợt ý thức được lời bài hát đã bị mình bóp méo. Hắn thầm cảm thấy vui sướng, lời bài hát bị thay đổi thì thế nào? Hắn từ trong miệng bí thư Diêu Trung Tắc, chủ nhiệm Cổ và Lý Cường Quốc mà cảm thấy tin tức được chứng minh, hắn vốn có chút hoài nghi, thế nhưng tất cả đã được khẳng định. Lúc này tình hình của công ty xe hơi Đông Hồng ngày càng xấu, không được như trước, người tổ chức hội nghị xử lý thường vụ kia có lẽ đang khó tập trung tâm thần, căn bản ngồi không yên rồi.
Đến chiều Trần Viễn Lũng đi vào phòng họp rất đúng giờ, khi hắn đi vào thì bên trong đã có vài người, ngoài phó phòng Long Điền Hỉ thì tất cả đều ngồi trên vị trí của mình.
- Trưởng phòng Trần, có nhiều ngày chúng ta không đi uống trà với nhau, thế nào, hôm nay có thời gian không, ra ngoài vui vẻ thoải mái một chút nhé? Vân Thượng Trí chờ Trần Viễn Lũng ngồi xuống, hắn nhanh chóng là người đầu tiên mở lời với Trần Viễn Lũng.
Tuy quan hệ của hai người đã là ván đóng thuyền, thế nhưng sau khi Trần Viễn Lũng thất thế, hắn cảm thấy Vân Thượng Trí liên tục trốn tránh mình, giống như có ý muốn thoát ly quan hệ. Hắn tuy cảm nhận được trò này của Vân Thượng Trí, thế nhưng lúc này cũng không phải thời điểm đấu đá với đối phương.
Trần Viễn Lũng cười cười nói: - Trưởng phòng Vân, ngài tự mình cho ra lời mời, cho dù tôi có chuyện lớn bằng trời thì cũng phải đồng ý mà thôi.
Trần Viễn Lũng còn chưa nói hết lời thì Thịnh Tranh Khôi nãy giờ không mở miệng đã cười nói: - Hai vị, các anh không nên khách khí, nếu muốn mời tôi làm người tiếp khách thì cũng nói một tiếng, không cần đi đường vòng như vậy. Đợi đến khi nào quyết định thời gian thì nói với tôi một tiếng là được.
Khi ba người đang trò chuyện với nhau thì cửa phòng bị đẩy ra, Du Giang Vĩ đứng bên cửa, Vương Tử Quân và Long Điền Hỉ sóng vai nhau đi vào. Khi nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, Trần Viễn Lũng không khỏi cảm thấy trái tim mình run lên.
Tuy Trần Viễn Lũng cảm thấy Vương Tử Quân đang đi xuống dốc, thế nhưng lúc này đối mặt với đối phương thì hắn vẫn cảm thấy sợ hãi. Cảm giác sợ hãi này làm cho hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này muốn thay đổi cũng không dễ dàng.
Trần Viễn Lũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, thế nhưng vẫn phải cung kính gật đầu chào hỏi với Vương Tử Quân. Hắn thầm nghĩ: "Tôi không phải tôn trọng anh, chỉ là tôn trọng vị trí của anh mà thôi!"
Vương Tử Quân tùy ý nói vài câu với đám người Trần Viễn Lũng, sau đó đưa mắt nhìn Vân Thượng Trí: - Trưởng phòng Vân, gần đây anh có xem qua văn kiện về tình hình xây dựng tổ chức ở cơ sở của tuyến trên không?
Vân Thượng Trí là người được phân công công tác xây dựng đội ngũ cán bộ cơ sở, thế nhưng hắn cũng không ném quá nhiều tinh lực vào hạng mục công tác này. Vì hạng mục này căn bản khó tạo ra thành tích, hơn nữa cũng chỉ là làm những công tác vụn vặt mà thôi.
Lúc này nghe Vương Tử Quân hỏi thì hắn có chút ngây người, nhưng sau đó lại nhanh chóng nói: - Trưởng phòng Vương, tôi còn chưa nghe qua.
- À, vậy thì bây giờ anh sẽ được nghe. Vương Tử Quân nói rồi cầm trong tay một phần tài liệu đưa cho Du Giang Vĩ đang làm công tác ghi chép ở bên cạnh: - Giang Vĩ, cậu đọc văn kiện này cho mọi người.
Du Giang Vĩ nhanh chóng dùng giọng du dương trầm bổng để đọc văn kiện. Trần Viễn Lũng nghe thấy Vương Tử Quân không khách khí gõ lên đầu Vân Thượng Trí, trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải trưởng phòng Vương này muốn chơi giết gà dọa khỉ sao?
Vân Thượng Trí là kẻ không may chỉ có thể là gà bị giết, còn Trần Viễn Lũng hắn là con khỉ. Hắn tuy cảm thấy khó chịu với Vương Tử Quân, thế nhưng lỗ tai lại nghe nội dung văn kiện của Du Giang Vĩ.