Triệu Kỳ Tường tất nhiên cũng động tâm với lời đề nghị của Lý Thừa Uyên, hắn căn bản được Triệu Kỳ Tường bao phủ ở ủy ban cải cách tỉnh ủy, hế nên công tác căn bản là xuôi chèo mát mái. Vì hắn không phải là lãnh đạo đứng đầu ủy ban cải cách nên căn bản là nhiều chuyện bị hạn chế, khó thể được ra tay toàn diện.
- Chủ tịch Lý, tôi tiếp nhận lời phê bình của ngài, ngài cứ yên tâm, sau này ngài chỉ cần chỉ dạy, tôi căn bản sẽ cố gắng sửa sai. Triệu Kỳ Tường thu hồi gương mặt tươi cười, hắn giả vờ tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng bộ dạng chăm chú của Triệu Kỳ Tường căn bản làm cho nụ cười trên mặt Lý Thừa Uyên tăng thêm vài phần, hắn chợt cười nói: - Tiểu tử này, còn ở đây diễn trò gì nữa? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn như vậy, tôi sẽ cắt đứt chân cậu.
Triệu Kỳ Tường thấy Lý Thừa Uyên bày ra quan uy thì căn bản không dám mở miệng trêu đùa. Hắn ngồi đường hoàng trên ghế, bộ dạng giống như đang chờ đợi.
- Kỳ Tường, cậu là người làm việc có tính độc đáo của mình, thế nhưng phương diện đối nhân xử thế lại căn bản phải học thêm vài thứ. Cậu tiến lên không chậm, thế nhưng căn bản kém hơn Vương Tử Quân rất nhiều. Cậu đừng không phục, cậu cho rằng Vương Tử Quân phát triển đến ngày hôm nay là nhờ có người dẫn đường, thế cậu thì sao? Chẳng lẽ tôi không phải luôn chỉ đường đưa lối cho cậu sao? Lý Thừa Uyên nói đến đây thì thở dài nói: - Cậu công tác trong tỉnh nhiều năm, căn bản biết rõ tình hình ở tỉnh Nam Giang, cậu cho rằng chỉ cần mất thời gian ngắn như vậy thì có thể đứng vững bàn chân sao?
Triệu Kỳ Tường trầm ngâm giây lát rồi lắc đầu, tuy hắn tự cho rằng mình là người rất cao độ, thế nhưng cũng không phải biết nhìn mình nhìn người. Hắn nghĩ về tình huống của tỉnh Nam Giang, hắn cảm thấy mình tuyệt đối không thể đạt được yêu cầu như Lý Thừa Uyên.
Lỗ Kính Tu là một ví dụ sờ sờ trước mắt, nếu so với Lỗ Kính Tu thì hắn không cao siêu hơn. Nhưng sau lưng Lỗ Kính Tu căn bản có thế lực gia đình giúp đỡ, thế mà còn cất bước gian nan như vậy.
Nếu như không phải cuối cùng Vương Tử Quân ra tay, chỉ sợ Lỗ Kính Tu trở thành một vị bí thư ủy ban tư pháp có thời gian nhận chức ngắn nhất ở tỉnh Nam Giang, có thể so sánh với Vương Tử Quân. Thế nhưng Vương Tử Quân nắm chức bí thư ủy ban tư pháp thời gian ngắn rồi được đề bạt, thế nên không có vấn đề, còn Lỗ Kính Tu thì căn bản không may như vậy.
- Chủ tịch Lý cứ yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ chú ý, sẽ cố gắng học tậptrưởng phòng Vương. Lúc này vẻ mặt Triệu Kỳ Tường thật sự nghiêm túc, không có ý nói đùa.
Lý Thừa Uyên khẽ gật đầu, hắn căn bản xem như thỏa mãn với thái độ của Triệu Kỳ Tường. Hắn khẽ cười cười với Triệu Kỳ Tường, sau đó nói tiếp: - Kỳ Tường, cậu là cán bộ hậu bị của tỉnh Nam Giang, ngay cả chủ tịch Chử cũng tán thưởng năng lực của cậu, nhưng chủ yếu là cậu quá kiêu ngạo. Nếu cậu nhanh chóng trừ bỏ căn bệnh này của mình, như vậy cậu cũng không phải ở vị trí này.
- Công ty xe hơi Đông Hồng là hạng mục trọng điểm của tỉnh, những năm qua cấp ủy chính quyền tỉnh luôn có chính sách nghiêng cho công ty, làm nnhw vậy vì cái gì? Không phải muốn công ty xe hơi Đông Hồng phát triển mạnh mẽ vượt qua khốn cảnh, trở thành nhãn hiệu của tỉnh Nam Giang sao? Triệu Hòa Duyệt trước kia làm rất tốt, thế nhưng những năm qua công ty liên tục xuống dốc, nếu cậu có thể làm cho công ty khởi tử hồi sinh, như vậy sẽ là một đoạn lý lịch cực kỳ dày của cậu cho sự phát triển sau này.
- Chủ tịch Chử căn bản có quyền lên tiếng tuyệt đối ở phương diện lãnh đạo doanh nghiệp, nhưng phía tỉnh ủy cũng không thể không coi trọng. Đồng thời chủ tịch Chử cũng rất coi trọng ánh mắt của Vương Tử Quân, nếu như cậu có thể thông qua khảo nghiệm của trưởng phòng Vương, như vậy vị trí kia sẽ là của cậu.
Triệu Kỳ Tường vốn có chút không phục vị trưởng phòng tổ chức còn trẻ tuổi hơn mình là Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này sau khi nghe lãnh đạo phân tích, hắn căn bản sinh ra cảm giác sợ hãi không yên với Vương Tử Quân.
Sau khi dặn dò Triệu Kỳ Tường thêm hai câu, Lý Thừa Uyên để cho Triệu Kỳ Tường rời đi. Lý Thừa Uyên yêu cầu Triệu Kỳ Tường xem xét tư liệu về công ty xe hơi Đông Hồng, tranh thủ tạo nên ấn tượng tốt cho lần đầu tiên gặp mặt Vương Tử Quân.
Sau khi tiễn chân Triệu Kỳ Tường thì Lý Thừa Uyên thở dài một hơi, hắn đặt ly trà xuống bàn, sau đó cầm một phần văn kiện đi đến phòng làm việc của Chử Vận Phong.
Lý Thừa Uyên là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, thế nên phòng làm việc của hắn khá gần với phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong. Thực tế thì phòng của vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh trước kia ở đầu phía bên kia tầng hai so với phòng làm việc của Chử Vận Phong, thế nhưng khi Lý Thừa Uyên làm phó chủ tịch thường vụ tỉnh, văn phòng dựa theo yêu cầu của chủ tịch Lý, căn bản sắp xếp gần bên cạnh phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong.
Trước khi đi vào trong phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong, Lý Thừa Uyên đi đến phòng Xà Tiểu Cường. Lúc này Xà Tiểu Cường đang cúi đầu xem văn kiện, hắn vội vàng đứng lên nhường chỗ cho Lý Thừa Uyên.
Lý Thừa Uyên và Xà Tiểu Cường có quan hệ khá tốt, nhưng dù thế nào cũng có chút uất ức với Lý Thừa Uyên, vì hắn có cấp bậc cao vời so với Xà Tiểu Cường, tại sao lại chịu thiệt trong quan hệ với Xà Tiểu Cường như vậy? Nguyên nhân là Lý Thừa Uyên vô tình phát hiện được một chi tiết, có một lần hắn cùng Chử Vận Phong đi họp ngoài tỉnh, khi trở về trời mưa rất lớn, Chử Vận Phong vô tình nói một câu, đó là đã tối rồi, trời mưa lại lớn trong khi Xà Tiểu Cường còn ở nhà. Lý Thừa Uyên nghe mà thầm giật mình, đãi ngộ như vậy căn bản là một thư ký khó có được. Hắn đã hạ quyết tâm sau này nhất định phải làm tốt công tác đặt quan hệ với thư ký Xà Tiểu Cường của Chử Vận Phong, thế cho nên ngay sau đó đã cho ra hành động, tiến hành làm thân cận với Xà Tiểu Cường.
Lý Thừa Uyên là người có tâm tư kín đáo, hắn thầm phân tích qua thế cục chính trị ở Nam Giang, dựa theo hình thức quan viên địa phương câu kết với nhau, như vậy tương lai quan trường sẽ đi về một hướng, thế nên cũng không thể lường trước được đám cán bộ được điều động đến từ bên ngoài, thế nhưng nhân tố lớn nhất vẫn là người ở vị trí trung tâm. Hắn tin tưởng Chử Vận Phong là người cường thế, nếu như hắn đoán không sai thì vài năm nữa Chử Vận Phong sẽ là người tiến lên vị trí bảo tọa quyền lực đỉnh phong ở Nam Giang. Tuy nói sau này tương lai của mình đã được khẳng định, thế nhưng dù thế nào hắn cũng phải càng ngày càng tăng tiến quan hệ với lãnh đạo.
Lý Thừa Uyên mỗi lần đến phòng làm việc của Chử Vận Phong đều phải đi qua ngồi trong phòng làm việc của Xà Tiểu Cường. Hôm nay hắn cũng không ngoại lệ, sau khi ngồi xuống ghế thì cười nói: - Tiểu Cường, cậu đang xem văn kiện gì vậy?
- Chủ tịch Chử thường có nhiều phát biểu trong hội nghị, tôi căn bản là chưa đủ trình độ lý luận, thế nên phải thường xuyên học tập. Lúc này đối diện với Lý Thừa Uyên thì Xà Tiểu Cường tỏ ra cực kỳ an phận.