Vương Tử Quân quyết định đến thăm Triệu Hòa Duyệt, chủ yếu được hắn quyết đoán từ bữa cơm tối hôm qua. Tuy Triệu Hòa Duyệt bây giờ trên cơ bản là khó thể gánh vác được công tác trong công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng dù sao cũng là giám đốc tiền nhiệm, ít nhất cũng có ý nghĩ về công tác của mình. Quan trọng là hắn gióng trống khua chiêng đến thăm Triệu Hòa Duyệt, tạo điều kiện cho hắn có cơ hội gặp mặt toàn thể ban ngành của công ty xe hơi Đông Hồng.
Vương Tử Quân tin tưởng sau khi có tin mình đến thăm Triệu Hòa Duyệt, nhất định các thành viên ban ngành của công ty xe hơi Đông Hồng sẽ nhanh chóng tụ tập lại. Sau khi tiếp xúc đơn giản thì hắn sẽ có được nhiều thông tin hơn cứ mãi ngồi trong phòng làm việc như thế này.
Nửa giờ sau Vương Tử Quân lên xe, đã sớm thấy Du Giang Vĩ ôm một bó hoa tươi lẳng lặng ngồi ở phía trước. Khi xe của Vương Tử Quân dừng lại ở bệnh viện nhân dân tỉnh, hắn nhìn thoáng qua cổng bệnh viện, thấy có hai chiếc xe cảnh sát dừng bên ngoài giống như đang giữ cửa cho bệnh viện tỉnh.
Vương Tử Quân căn bản khẽ lắc đầu với hành vi này, hắn hiểu tâm tư của người bên dưới, đó là nhất định phải làm cho lãnh đạo thấy bộ mặt công tác nghiêm túc ngăn nắp của mình. Dù bọn họ không thể nào tạo ra bầu không khí cờ hoa sặc sỡ, thế nhưng ít nhất cũng không có vấn đề gì cần chê trách.
Xe vừa dừng lại ở dưới khu nhà chăm sóc đặc biệt thì lãnh đạo bệnh viện và thành viên ban ngành của công ty xe hơi Đông Hồng đã đứng chờ sẵn, sau đó tiến lên nghênh đón. Đi đầu là một người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm, nhìn qua có vẻ cũng đã gần sáu mươi. Sau khi Vương Tử Quân xuống xe thì người đàn ông kia nhanh chóng vươn tay nói: - Trưởng phòng Vương, cảm tạ ngài đến thăm giám đốc Triệu, ngài đến là giúp đỡ lớn nhất cho công ty xe hơi Đông Hồng vào lúc này.
Hôm nay Vương Tử Quân đã xem xét thật cẩn thận tư liệu về công ty xe hơi Đông Hồng, thế nên lúc này hắn nhanh chóng xác định thân phận của người kia: Là bí thư đảng ủy Hùng Nghiêu Đống của công ty xe hơi Đông Hồng, người này là nguyên lão của công ty, căn bản thời gian công tác ở công ty xe hơi Đông Hồng còn lâu hơn cả Triệu Hòa Duyệt.
Nếu nói trong công ty xe hơi Đông Hồng có một người có quyền lực tương đồng với Triệu Hòa Duyệt thì chỉ có bí thư Hùng này. Đối phương đã đến tuổi sắp về hưu, căn bản chỉ hơn nửa năm nữa là phải rời khỏi công ty xe hơi Đông Hồng. Trước đó phòng tổ chức vốn đang chuẩn bị sắp xếp điều chỉnh vị trí của Hùng Nghiêu Đống, thế nhưng Triệu Hòa Duyệt lại xảy ra chuyện còn sớm hơn, nhanh chóng ngã bệnh. Vương Tử Quân bắt tay Hùng Nghiêu Đống rồi trầm giọng hỏi: - Bệnh tình của giám đốc Triệu thế nào rồi?
Hùng Nghiêu Đống nhìn thoáng qua một viên bác sĩ mặc áo blue trắng ở bên cạnh, sau đó mới nói: - Trên cơ bản đã thoát khỏi trạng thái nguy hiểm, nhưng căn bản là không quá lạc quan, chỉ sợ nửa đời sau giám đốc Triệu chỉ có thể ở trên giường mà thôi.
Hùng Nghiêu Đống nói rồi khẽ lắc đầu, gương mặt có vài phần bi thương. Viên bác sĩ đứng sau lưng chợt chặn lại: - Trưởng phòng Vương, bệnh viện chúng tôi đã cố gắng hết sức để cứu chữa cho giám đốc Triệu, nhưng khi giám đốc Triệu được đưa đến thì căn bản đã bỏ qua giai đoạn cứu chữa quan trọng nhất. Nhưng theo những gì mà chuyên gia của bệnh viện đã hội chuẩn thì ít nhất cũng có năm mươi phần trăm có thể làm cho giám đốc Triệu đi đứng được.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với viên bác sĩ của bệnh viện, sau đó hắn vươn tay ra nói: - Đồng chí Triệu Hòa Duyệt đã cho ra nhiều cống hiến to lớn cho sự phát triển của Nam Giang, tôi hy vọng bệnh viện có thể không tiếc bất kỳ cái giá nào để đảm bảo bệnh tình của đồng chí giám đốc Triệu càng chuyển biến tốt đẹp.
Vị bác sĩ phụ trách bệnh viện căn bản liên tục đáp ứng lời nói của Vương Tử Quân, nếu như không phải Triệu Hòa Duyệt căn bản không còn cách nào khác, bọn họ hận không thể đánh cược trước mặt Vương Tử Quân.
Sau đó Hùng Nghiêu Đống giới thiệu trọng điểm cho Vương Tử Quân về vài vị phụ trách của công ty xe hơi Đông Hồng, trong số đó có hai người đáng được chú ý, một là Mã Vi Hồng; một người khác có thân hình cao lớn, màu da ngăm đen làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như một kẻ xâm lược. Người này đứng trước mặt Vương Tử Quân tuy có chút cung kính nhưng không quá nhiệt tình.
Dựa theo giới thiệu của Hùng Nghiêu Đống, người này là phó giám đốc Tần Dũng Khải của công ty xe hơi Đông Hồng.
Dưới lầu cũng không phải chỗ nói chuyện, sau khi làm quen đơn giản những người lãnh đạo của công ty xe hơi Đông Hồng, Vương Tử Quân được cả nhóm bao quanh đi đến phòng bệnh của Triệu Hòa Duyệt.
Phòng bệnh của Triệu Hòa Duyệt chuyên dùng cho cán bộ, căn bản có hoàn cảnh khá tốt. Sau khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng bệnh, lúc này gian phòng đã được bố trí lại. Chỉ là so sánh với một người nằm yên không nhúc nhích trên giường như Triệu Hòa Duyệt vẫn luôn làm cho người ta cảm thấy đau thương.
Con đầu của Triệu Hòa Duyệt là một người hơn bốn mươi tuổi, đang dạy phổ thông, khi Vương Tử Quân đi đến thì hắn ghé sát tai bố mình nói thông tin này. Triệu Hòa Duyệt vốn đang nằm không nhúc nhích trên giường, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì chợt mở mắt ra.
- Ơ ơ... Triệu Hòa Duyệt rõ ràng có tâm tư kích động, lão muốn mở miệng lên tiếng, thế nhưng chr nói ra được vài tiếng ơ ơ, căn bản không có gì hơn.
Vương Tử Quân nhìn Triệu Hòa Duyệt nói ra những âm thanh ơ ơ, hắn cảm thấy ông cụ nằm trên giường bệnh nhất định có gì đó muốn nói với hắn. Lúc này hắn cúi người, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Triệu Hòa Duyệt, muốn nghe rõ câu nói của đối phương. Thế nhưng Triệu Hòa Duyệt thật sự bất lực, chỉ có thể phát ra được vài tiếng ơ ơ mà thôi.
Vương Tử Quân chợt có hơi nhíu mày, hắn lần này đến thăm Triệu Hòa Duyệt, chủ yếu là muốn nghe nghóng ý kiến của đối phương, không ngờ đối phương lại có trạng thái như vậy.
Lãnh đạo bệnh viện đi theo Vương Tử Quân đến phòng bệnh, hắn bước đến bên người Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, giám đốc Triệu đã được cứu chữa, lúc này tuy thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng muốn để anh ấy nói chuyện như thường thì phải cần có thời gian ngắn nữa.
Một thời gian ngắn, đây căn bản là một thuật ngữ chuyên nghiệp của người trong bệnh viện, cũng không ai biết một thời gian ngắn của bác sĩ có quan điểm là gì, dù sao thì thời gian thế nào cũng đều có thể gọi là ngắn. Vương Tử Quân chỉ có hai ngày thời gian, trong thời gian hai ngày này, hắn cần phải đề cử nhân tuyển cho hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
- Giám đốc Triệu ngài đừng gấp, cứ dưỡng bệnh cho tốt, bây giờ y học đã phát triển, sẽ nhanh chóng khá hơn. Vương Tử Quân bỏ qua ý nghĩ tìm được đáp án trong miệng Triệu Hòa Duyệt, hắn gật đầu khẽ an ủi Triệu Hòa Duyệt.