- Trưởng phòng Vương, ngài cũng đừng khách khí, chúng ta dù sao cũng là thân thích. Lỗ Kính Tu nói xong thì cảm thấy mình có chút ti tiện, bây giờ lại mở miệng nói như thế với Vương Tử Quân.
Đối phương có gì để mình phải nịnh nọt? Vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy này giống như là hỏa diệm sơn, đừng nói là mình làm không tốt, Vương Tử Quân ngồi lên cũng không dễ làm. Một Chân Hồng Lỗi có thêm một Chu Tiến Liên, cũng không phải hạng người dễ dàng thu thập.
Có lẽ khi Vương Tử Quân làm bí thư ủy ban tư pháp thì hai người kia cũng không coi ra gì. Nhưng Vương Tử Quân là kẻ may mắn, mới đó đã được thay đổi vị trí. Đối với những lời bàn bạc về sự phong vân của Vương Tử Quân khi còn công tác trong ủy ban tư pháp.v.v. Thì Lỗ Kính Tu căn bản là chỉ cười nhạt, hắn cảm thấy đây là có người tư tưởng bất lương muốn dùng Vương Tử Quân để đả kích mình.
- Nếu ngài đã nói như vậy thì tôi cũng không khách khí. Vương Tử Quân cười rồi nói: - Hôm nay tôi nhận được báo cáo, nói là ủy ban tư pháp nắm công tác xây dựng đảng rất tốt, tôi muốn đi nghiên cứu một chút. Nếu ngài không có gì bận, không bằng hai chúng ta cùng đi, để xem ủy ban tư pháp có thật sự tạo ra thành tích như vậy hay không.
Yêu cầu mình cùng đi với hắn kiểm tra công tác đảng? Hừ, Vương Tử Quân thật sự xem mình là lãnh đạo cấp cao sao? Anh cho rằng mình là ai? Chậu của mình căn bản không đủ ăn, còn muốn vơ vét trong bát của mình sao? Lỗ Kính Tu nghĩ đến đây và có chút căm tức, hắn định từ chối, thế nhưng một ý nghĩ khác lại lóe lên trong đầu, hắn muốn xem Vương Tử Quân rốt cuộc muốn làm gì.
- Trưởng phòng Tử Quân, tôi sẽ đi theo ngài.
Vương Tử Quân mỉm cười hẹn thời gian gặp mặt, sau đó leo lên xe của mình. Khi Vương Tử Quân rời khỏi văn phòng tỉnh ủy, xe của Lỗ Kính Tu cũng rời khỏi văn phòng ủy ban tư pháp. Vương Tử Quân khẽ hạ cửa kính xuống gật đầu với Lỗ Kính Tu, sau đó hai xe nhanh chóng chạy đi.
Lỗ Kính Tu đến Nam Giang khá ngắn, nhưng căn bản khá quen thuộc với tình hình giao thông ở tỉnh Nam Giang. Vương Tử Quân lúc này căn bản đang đi về phía tòa án tỉnh, chánh án Chu Tiến Liên căn bản cũng là một người khó thể trêu vào với Lỗ Kính Tu.
Vương Tử Quân đi xuống khảo sát phần lớn thời gian đều mang theo một mình Du Giang Vĩ, căn bản không còn ai khác, người ta nhìn vào thì cảm thấy đó là một người an phận. Chu Tiến Liên nhớ rõ mình từng nói có một vài lãnh đạo dù đến nơi nào thì cũng thích tiền hô hậu ủng, thanh thế to lớn, vừa đi thì hận không thể khua chiêng gõ trống dẹp đường, ép cả thế giới phải tránh đường, thật ra đây chỉ là cố ý ra vẻ mà thôi.
Vì vậy khi một chiếc xe một trước một sau xuất hiện trước cổng tòa án, Chu Tiến Liên thật sự không ngờ, ai đi với trưởng phòng Vương đến đây?
Khi hai chiếc xe dừng lại, Chu Tiến Liên mập mạp run rẩy đi ra đón chào. Lỗ Kính Tu căn bản cảm thấy khó tin chính là Chu Tiến Liên kia căn bản không chỉ tươi cười, thậm chí khi xe của Vương Tử Quân dừng lại thì điên cuồng chạy đến mở cửa xe.
Tình cảnh như vậy làm cho Lỗ Kính Tu cảm thấy trợn mắt há mồm, nhưng hắn biết rõ trước đó mình đến khảo sát nghiên cứu công tác của tòa án, Chu Tiến Liên căn bản chỉ tiến lên bắt tay, sau đó giữ thái độ cực kỳ ôn hòa.
Dù Lỗ Kính Tu có chút khó chịu thế nhưng vẫn xuống xe. Sau khi Chu Tiến Liên thấy người đến theo trưởng phòng Vương chính là Lỗ Kính Tu, hắn có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng tiên lên, bàn tay mập mạp duỗi ra nhanh chóng: - Chào bí thư Lỗ.
Vương Tử Quân nhìn thấy Chu Tiến Liên có chút nghi hoặc, nhưng hắn là người phản ứng nhành nên thản nhiên nói: - Đã sớm nghe nói tòa án làm rất tốt công tác xây dựng đảng, thế cho nên hôm nay có thời gian thì tôi mời bí thư Lỗ đi đến khảo sát thực địa, xem có phải các anh đang nói dối, đang cố gắng thổi phồng thành tích hay không, khéo thực tế lại không ra gì.
- Trưởng phòng Vương, ngài cũng đừng nói như vậy, tôi nếu dám gạt ngài, như vậy thật sự là không ra thể thống gì. Tôi căn bản đều dùng hết sức mạnh để xử lý những sắp xếp của ngài, ngài nói đằng này tôi sẽ tuyệt đối không chạy đằng khác, tất cả thành tích đều là thật. Chu Tiến Liên chắp tay đứng bên cạnh Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cực kỳ cẩn thận nói với trưởng phòng Vương.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn được nhóm người Chu Tiến Liên và Lỗ Kính Tu bao quanh đi vào trong phòng họp của tòa án tỉnh ủy. Lỗ Kính Tu không phải chưa từng được thấy tình huống tiền hô hậu ủng thế này, nhưng tình cảnh hiện tại đang xảy ra ở tòa án tỉnh, điều này làm cho hắn cảm thấy bất ngờ.
Chu Tiến Liên căn bản không phải là người dễ dàng, điều này hầu như là sự thật khó chối cãi, dù sao thì cấp bậc của Chu Tiến Liên cũn tương đồng với Lỗ Kính Tu, thế nên hai bên căn bản không có gì áp chế lẫn nhau quá mạnh.
Sau khi ngồi xuống chiếc ghế trong phòng họp tòa án tỉnh, Vương Tử Quân dẫn chủ đề lên người của Lỗ Kính Tu, hắn dùng giọng chân thành nói: - Bí thư Lỗ, lần này tôi đến đây khảo sát, chúng ta căn cứ theo phương diện được phân công, tôi là người phụ trách vấn đề, anh là người chịu trách nhiệm lắng nghe, nếu có gì không đúng thì bí thư Lỗ cứ ra tay.
Vương Tử Quân nói làm cho Lỗ Kính Tu hiểu rõ, một câu nói kia căn bản là đặt mình lên vị trí chủ yếu, căn bản là mở đường cho sự triển khai mở rộng công tác của mình sau này. Chu Tiến Liên ngồi bên cạnh Vương Tử Quân với vẻ mặt liên tục biến đổi, hắn chợt hiểu điều gì đang xảy ra. Hắn nhìn Vương Tử Quân, sau đó lại nhìn Lỗ Kính Tu, vẻ mặt giống như chưa có gì biến đổi.
Công tác xây dựng đảng căn bản là nằm trong lòng bàn tay của Vương Tử Quân, cực kỳ quen thuộc dễ làm. Đám người Chu Tiến Liên chuẩn bị cực kỳ đầy đủ nhưng dưới truy vấn của Vương Tử Quân thì vẫn đầy sơ hở. Chu Tiến Liên ngồi bên cạnh liên tục dùng khăn lau mồ hôi, mỗi lần đến câu nói quan trọng thì Vương Tử Quân căn bản dùng ánh mắt toan tính nhìn Lỗ Kính Tu.
Lỗ Kính Tu là người thông minh, vì vậy mỗi khi đối mặt với Vương Tử Quân thì nhanh chóng cố gắng tỏ ra cực kỳ lạnh lùng.
Vương Tử Quân lại hỏi vài vấn đề với Chu Tiến Liên, sau đó không hỏi gì khác, bắt đầu trò chuyện về những thứ quan trọng với Chu Tiến Liên. Lúc này đám lãnh đạo của tòa án tỉnh cũng tiến vào góp vui, thế là bầu không khí trong phòng họp nhanh chóng trở nên vui vẻ hòa thuận.
Lỗ Kính Tu dùng ánh mắt tinh tế quan sát đám người trong phòng họp, hắn thấy gương mặt Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh giống như chỉ là có chút tâm tư cần nói với các vị cán bộ trong tòa án mà thôi. Nhưng lúc này đám cán bộ lãnh đạo của tòa án tỉnh lại cực kỳ cẩn thận, gương mặt khẩn trương, rõ ràng mang theo vài phần kính sợ.
Là một cảm giác sợ hãi với cường giả.
Tất nhiên cảm giác sợ hãi như vậy cũng không phải giả vờ, nó xuất phát từ tận đáy lòng. Vương Tử Quân còn trẻ sao có quan uy lớn như vậy? Phải biết rằng đám người kia căn bản không coi Lỗ Kính Tu hắn ra gì.