Khi Hà Y Y đang suy nghĩ lung tung thì Vương Tử Quân giống như cũng hiểu rõ vấn đề, hắn vẫy vẫy tay với Mạc Tiểu Bắc rồi giới thiệu: - Vị này là giám đốc Hà của khách sạn Ôn Độ Hoa Viên.
- Đây là vợ tôi, Mạc Tiểu Bắc. Sau khi Vương Tử Quân nói ra những chữ này thì Hà Y Y mới ném tảng đá trong lòng xuống. Nàng thầm nghĩ mình xem như may mắn, gặp phải vợ của Vương Tử Quân.
Trong khi tiếp xúc với Vương Tử Quân thì Hà Y Y thầm nghĩ xem người phụ nữ thế nào mới hợp với người này, cũng không biết có vì tâm lý quấy phá hay không mà cậu tục ngữ: "Hảo hán không có vợ đẹp" lại lấn chiếm cả tâm tư của nàng. Nàng thầm nghĩ có lẽ vợ của Vương Tử Quân là người có dáng điệu thô tục. Nhưng hôm nay gặp mặt Mạc Tiểu Bắc thì nàng căn bản sinh ra cảm giác chấn động.
Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu với Hà Y Y, coi như đã làm lễ ra mắt. Nếu là người khác làm như vậy thì Hà Y Y chắc chắn sẽ nghĩ rằng đối phương đang cố gắng làm dáng, nhưng động tác này xuất hiện trên người Mạc Tiểu Bắc làm cho nàng căn bản không có ý nghĩ gì khác thường.
Vương Tử Quân không nói nhiều với Hà Y Y, hắn cất bước đi vào trong khách sạn. Hà Y Y cũng không quấn lấy Vương Tử Quân, chỉ đi theo sau lưng Mạc Tiểu Bắc, bắt đầu giới thiệu các hạng mục đặc sắc của khách sạn Ôn Độ Hoa Viên.
Sau khi đi thêm mười mét thì nhóm người đi đến một gian phòng rất đẹp, nhân viên phục vụ bên ngoài thấy Hà Y Y thì nhanh chóng cúi đầu cực kỳ cung kính. Hà Y Y đứng bên cạnh Mạc Tiểu Bắc giống như biến thành một nhân viên phục vụ, khi nàng thấy được thủ hạ của mình thì mới giống như tìm lại được sự tự tin vốn có.
- Trưởng phòng Vương, ngài có gì cứ phân phó, tôi còn có chút việc, phải đi trước. Sau khi đám nhân viên phục vụ bên kia cúi đầu chào thì Hà Y Y khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy Hà Y Y này căn bản là rất thức thời, hắn khẽ gật đầu. Khi nhân viên phục vụ khẽ gõ cửa phòng, trong phòng vang lêm tiếng nói của một người phụ nữ nào đó. Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng ra, Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc cùng nhau đi vào.
Lúc này trong phòng có một nam hai nữ đang ngồi, người đàn ông trung niên nhìn về phía cửa với gương mặt cực kỳ nghiêm nghị. Khi Vương Tử Quân đi vào thì người đàn ông trung niên kia chợt đứng lên nói: - Ha ha, tôi vừa rồi còn nói về mọi người, không ngờ vừa mới nhắc thì đã đến rồi.
Vương Tử Quân căn bản cảm thấy người đàn ông trung niên kia có chút quen mắt, thế nhưng hắn căn bản không thể nhớ rõ đó là ai, thế là lúc này căn bản không thể nào gọi được tên.
Nhưng Vương Tử Quân nhớ rõ mình từng gặt mặt đối phương, chẳng qua gặp ở nơi nào thì căn bản không thể nghĩ ra được.
Khi Vương Tử Quân đang thầm suy đoán thân phận của đối phương, lúc này Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh đã khẽ mở miệng chào hỏi: - Chào dượng Ba, dì Ba.
Lúc này người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên cũng đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Bắc rồi nói: - Sao chỉ có hai người đến? Lần này dì đến là muốn xem cháu ngoại bây giờ lớn thế nào rồi.
Người phụ nữ trung niên là một cao thủ điều tiết bầu không khí, chỉ cần nói một câu đã làm cho bầu không khí xa lạ trong phòng tan biến. Mạc Tiểu Bắc tuy có tính tình lạnh lẽo nhưng nghe dì Ba nhắc đến con trai thì cũng cười nói: - Cũng muốn đưa nó đến, thế nhưng nó không muốn đi, không bằng ngày mai mời mọi người về nhà chơi.
- Vậy cũng được, dì còn mang cho nó vài món lễ vật. Hai người phụ nữ trò chuyện với nhau, Vương Tử Quân dùng giọng ân cần nói với người đàn ông trung niên phía bên kia: - Chào dượng Ba, mọi người đến từ lúc nào?
Nói thật thì Vương Tử Quân đến bây giờ còn chưa hiểu rõ dượng Ba kia là ai, nhưng phương diện lễ nghi cũng khó thể bỏ qua được. Hắn là chồng của Mạc Tiểu Bắc, hắn cần phải chống đỡ mặt mũi cho nàng.
Người đàn ông trung niên kia cười ha hả nói: - Tử Quân, chúng tôi đến vào lúc xế chiều. Lần này dượng đến Nam Giang để xem xét việc kinh doanh của mình. Sau này công ty Đức Thịnh Thực Nghiệm sẽ chú trọng phát triển ở Nam Giang, mong cháu quan tâm một chút.
Người đàn ông trung niên cũng biết Vương Tử Quân căn bản không nhớ rõ mình, thế nên cũng không quên mở miệng giới thiệu một chút. Sau khi nghe đến công ty Đức Thịnh Thực Nghiệm, Vương Tử Quân chợt bừng tỉnh, xem như hiểu rõ thân phận của đối phương.
Đối phương là Lỗ Kính Liên, là người sáng lập công ty Đức Thịnh Thực Nghiệm, cũng xem là nhân vật hô phong hoán vũ trong thương trường, nhưng cũng là nhân vật chủ yếu của Lỗ gia ở thủ đô. Mặc dù người này tham gia kinh doanh nhưng căn bản không thể bỏ qua được.
Khi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc tiến hành lễ kết hôn thì Lỗ Kính Liên là một thành viên trong nhóm thân thích, nhưng khi đó Vương Tử Quân căn bản không thể nào chú ý được, thế cho nên không có ấn tượng quá sâu với dượng Ba này được.
Sau khi phân biệt chủ khách và ngồi xuống, Vương Tử Quân tiếp tục trò chuyện với Lỗ Kính Liên, cũng thầm suy đoán mục đích của đối phương là gì. Hắn căn bản không tin đối phương đến Nam Giang là vì phương diện làm ăn kinh doanh.
- Tiểu Kha Nhi, xem ra cháu còn chưa biết, mợ nhớ hình như hai người trước kia từng học cùng trường với nhau.
Người phụ nữ trung niên kéo tay Mạc Tiểu Bắc ngồi xuống, sau đó quay sang nói với Tào Kha Nhi giống như còn chưa ăn nhập vào hoàn cảnh vào lúc này ở bên cạnh.
Tào Kha Nhi tuyệt đối không ngờ cậu mợ mình mở tiệc để chiêu đãi hai vợ chồng Vương Tử Quân, nếu như biết được như vậy, nàng chỉ sợ sẽ không chịu đến đây. Nhưng lúc này hai người Vương Tử Quân đã đến, nàng không thể không chào hỏi, vì vậy mới cười nói: - Chào trưởng phòng Vương, chào chị Tiểu Bắc.
Tào Kha Nhi nhỏ hơn bốn tuổi so với Mạc Tiểu Bắc, khi hai người còn nhỏ căn bản không có liên hệ gì, khi đi học thì Mạc Tiểu Bắc ở lớp lớn hơn Tào Kha Nhi, tuy hai bên biết có sự tồn tại của nhau nhưng căn bản không có giao tình.
Ấn tượng của Tào Kha Nhi khi còn bé với người chị họ là Mạc Tiểu Bắc căn bản cũng không quá tốt. Nàng cảm thấy người này quá cao ngạo, thế nên không muốn kết giao. Nhưng thực tế thì trong lòng nàng lại có cảm giác muốn phân tranh hơn thua với Mạc Tiểu Bắc.
Nhưng khi mà hàng loạt biểu hiện chói sáng của Mạc Tiểu Bắc xuất hiện thì Tào Kha Nhi căn bản có chút nản lòng thoái chí. Khi nàng đang đi học đại học nghe nói Mạc Tiểu Bắc gả cho một tên tiểu tử nông thôn, nàng cảm thấy rất thoải mái. Nàng không tham gia hôn lễ của Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng nàng cảm thấy nó chẳng ra thể thống gì.
Nhưng Tào Kha Nhi căn bản không ngờ chồng của Mạc Tiểu Bắc lại tiến lên mây xanh, còn trẻ mà chém anh rể tôn kính của mình rơi ngựa, bây giờ còn là một trong lực lượng cực mạnh của tỉnh Nam Giang.
Tào Kha Nhi cảm thấy hai bên có chênh lệch quá lớn, thế cho nên nàng cũng không còn sức để ghen ghét Mạc Tiểu Bắc, chẳng qua thật lòng thì nàng cũng không muốn có quan hệ gì gần với đối phương. Nàng đã xem Mạc Tiểu Bắc là hạng người mà cả đời mình không thèm qua lại, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp mặt đối phương ở chỗ này.