Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Niên Chí Tân, hắn cũng không mở miệng. Niên Chí Tân nhìn bộ dạng như cười như không của Vương Tử Quân thì nửa phút sau đã tan vỡ: - Lãnh đạo, tôi thật sự có chút chuyện, vì lúc này có vài anh em của phòng cảnh sát hình sự bị kẹt ở phòng tổ chức, thế cho nên tôi chuẩn bị kéo da hổ làm cờ.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt khoan dung của Niên Chí Tân, hắn không khỏi lắc đầu, thế là nói với Niên Chí Tân: - Những người này tự thân không có vấn đề gì chứ?
- Có thể có vấn đề gì sao? Còn không tôi đắc tội với người. Tôi đắc tội với người ta cũng không sao, nhưng người ta lại cứ làm trì hoãn anh em của tôi, điều này làm cho tôi cảm thấy rất bất an. Niên Chí Tân nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân cố ý nói thêm vài câu rồi cho Niên Chí Tân xuống xe. Sau khi xe chạy đi, Vương Tử Quân vô thức nhìn thoáng qua phía sau, thấy Niên Chí Tân và Trì Dũng Chiêm cùng leo lên một xe.
Tào Kha Nhi chạy chiếc xe Citroen của mình giống như một con cá đang bơi lượn trong dòng xe vô tận. Với thực lực kinh tế của Tào Kha Nhi thì muốn mua xe rất dễ dàng, nhưng nàng rất khôn khéo, tin chắc lại càng là người an phận, nàng không muốn phô trương nên mới chọn kiểu xe thế này.
- Nhị cữu, đây hình như là chiếc xe thấp nhất thì phải. Lại xuất hiện tình huống kẹt xe, Tào Kha Nhi khẽ cười nói với người đàn ông trung niên ở phía sau.
Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, gương mặt bảo dưỡng cực kỳ tốt, luôn nở nụ cười trên môi. Nhưng ánh mắt của hắn mới làm cho người ta phải chú ý, tuy hai mắt không lớn nhưng lại cực kỳ cơ trí.
Nhưng người đàn ông căn bản không lên tiếng với vấn đề của Tào Kha Nhi, một người phụ nữ trung niên ở bên cạnh lại cười nói: - Nha đầu Tào Kha Nhi này cũng học được trò vu hồi, có phải là muốn Nhị cữu bỏ tiền đổi cho chiếc xe tốt hơn không?
- Mợ, xem ngài nói kìa, cháu muốn đổi xe thì còn phải cầu Nhị cữu sao? Tào Kha Nhi có vẻ rất tùy ý với người phụ nữ trung niên kia, nàng cười hì hì nói: - Cháu mua chiếc xe này chủ yếu là vì muốn an phận.
Tào Kha Nhi nói xong thì đắc ý vươn đầu lưỡi cười nói: - Nhị cữu, ngài nói xem, cháu chạy một chiếc xe cả triệu đi làm không phải quá phô trương sao? Chỉ sợ khó tránh khỏi phiền toái.
Tào Kha Nhi nói xong thì nhìn dòng xe phía trước nói: - Thành phố Đông Hồng bây giờ càng lúc càng nhiều xe, đường cũng chật hẹp hơn, không biết khi nào mới tốt được đây?
- Đừng gấp, cứ chờ một lát nữa, chỉ cần tối nay đến được khách sạn Ôn Đô Hoa Viên là được. Người phụ nữ trung niên vừa an ủi Tào Kha Nhi vừa dùng giọng quan tâm hỏi: - Lần này nhiệm vụ chủ yếu của mợ là đến xem cháu có phải là hoa đã có chủ rồi hay không, nếu không thì để mợ giới thiệu cho.
Người phụ nữ trung niên lên tiếng làm cho Tào Kha Nhi mở miệng cười đùa, sau đó mới nói:
- Mợ, cháu nói này, ngài nếu đến thăm thì cháu giơ hai tay đồng ý, nhưng nếu ngài muốn bán cháu đi, cũng đừng trách cháu bỏ chạy không chút lễ phép.
- Đứa bé này. Người phụ nữ trung niên nhìn bộ dạng thờ ơ của Tào Kha Nhi thì khẽ cười rồi lắc đầu, cũng không nói thêm điều gì. Người đàn ông trung niên lại cười nói: - Kha Nhi, đây cũng không phải là chiếc xe kém nhất mà cậu từng ngồi.
- Vậy đó là xe gì? Tào Kha Nhi hiểu rõ Nhị cữu của mình, mặc dù không phát triển trong thể chế nhưng lại thành lập nên đế quốc kinh doanh của riêng minh. Từ nhỏ nàng đã có một nhận thức thâm căn cố đế, Nhị cữu là người có tiền nhất trong số những người thân của mình.
- Xe kéo.
Người đàn ông trung niên thấy Tào Kha Nhi tỏ ra kỳ quái thì dùng giọng chăm chú nói: - Khi cậu đi xuống nông thôn thì ngồi trên một chiếc xe kéo, căn bản cũng đủ hưng phấn một ngày.
Ba người trong xe nghe thấy như vậy thì không khỏi nở nụ cười, khi trong xe liên tục vang lên tiếng cười thì dòng xe chật ních bên ngoài căn bản là không có dấu hiệu giảm bớt. Tào Kha Nhi có chút hưng phấn thế nhưng mãi kẹt xe cũng sinh ra tâm tình bức bối khó chịu.
Đúng lúc này có một chiếc xe cảnh sát chạy đến như bay, còi hú ưu tiên vang lên. Tuy Tào Kha Nhi không tình nguyện nhưng cuối cùng cũng phải nhường đường.
- Hừ, không biết là vị hôn quan nào, lúc này lại dùng xe cảnh sát mở đường.
Tào Kha Nhi nhìn dòng xe cộ trước mặt mà không khỏi dùng giọng tức giận nói.
Người đàn ông trung niên cũng không nói lời nào, người phụ nữ trong xe lại nói: - Tiểu Kha Nhi, tính tình của cháu cũng không nên nóng nảy như vậy, nếu cháu ở nhà mà nói như vậy không phải chọc tức mẹ sao?
Tào Kha Nhi quệt miệng không nói lời nào, người đàn ông trung niên vô thức nhìn qua cửa sổ, sau đó chợt nói: - Tào Kha Nhi, xe số bảy là của ai?
- Xe số bảy? Tào Kha Nhi nghe được câu nói của cậu thì căn bản có chút kỳ quái. Khi vị trí của Vương Tử Quân ở tỉnh Nam Giang càng thêm tăng tiến thì lực lượng càng thêm mạnh mẽ, Tào Kha Nhi lại càng thêm buồn bực, không biết từ lúc nào khi đối mặt với Vương Tử Quân thì tâm tình của nàng rất phức tạp.
- Còn có thể là ai nữa? Chính là Vương Tử Quân. Tào Kha Nhi hít vào một hơi thật sâu rồi cho ra đán án của mình. Người đàn ông trung niên kia nghe được câu trả lời của Tào Kha Nhi thì cũng không quan tâm đến vẻ mặt của nàng, hắn hỏi tiếp: - Hắn luôn như thế này sao?
- Cái gì? Tào Kha Nhi thấy dòng xe phía trước mắt đầu di chuyển thì cũng nhanh chóng bám theo, thế cho nên cũng không chú ý đến lời nói của cậu.
- Cậu nói Vương Tử Quân xuất hành thường rêu rao như vậy sao? Vẻ mặt người đàn ông trung niên kia căn bản khá nghiêm túc.
Tào Kha Nhi không ngờ cậu mình lại quan tâm đến vấn đề này như vậy, nàng mặc dù có chút bất mãn với Vương Tử Quân nhưng không dám nói lời bịa đặt, thế là thành thật nói: - Người này căn bản là lãnh đạo tỉnh ủy làm việc cẩn trọng nhất, rất ít khi thấy xe cảnh sát mở đường.
Người đàn ông trung niên nghe thấy Tào Kha Nhi nói như vậy thì vẻ mặt cuối cùng khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Tào Kha Nhi căn bản cảm ứng được lời nói của cậu mình có chút vấn đề: - Cậu, ngài quan tâm đến vấn đề này làm gì? Hừ, chỉ là một viên quan liêu mà thôi.
- Nếu hắn ta thật sự là người như vậy, chỉ sợ Tiểu Kha Nhi cũng không có thời gian quan tâm. Người đàn ông trung niên giống như có tâm tình tốt hơn, hắn cười trêu chọc Tào Kha Nhi.
Giống như tâm tình của mình bị người ta vạch trần, Tào Kha Nhi chợt đỏ mặt. Nàng cũng không cải lại, chỉ dùng tay bấm còi vượt qua một chiếc xe màu đỏ, điều này làm cho người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh có hơi cau mày.
Sau khi đi qua cầu thì Tào Kha Nhi mới di chuyển chủ đề: - Nhị cữu, mợ, hôm nay chúng ta đi ăn món đặc sản của Đông Hồng nhé? Cháu nói cho hai người biết, khách sạn Ôn Đô Hoa Viên căn bản là quá quy củ, không có thứ gì tốt. Với kinh nghiệm sống nhiều năm ở thành phố Đông Hồng, cháu cảm thấy nếu muốn ăn ngon thì đi đến quán nhỏ, đó mới là nơi tập trung tinh hoa của tỉnh Nam Giang.