- Anh, sự việc đã được điều tra rõ ràng, em không liên quan đến hành vi đi đêm với công ty Đại Dã Quốc Tế, thế cho nên đã được thả ra. Sau khi nối thông điện thoại thì Vương Tử Hoa dùng giọng có vài phần cung kính nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân ừ một tiếng rồi mở miệng dặn dò: - Lần này cậu phải chịu đau khổ, sau này làm việc nên cẩn thận.
- Anh cứ yên tâm, em biết rồi. Trước kia Vương Tử Hoa căn bản sinh ra cảm giác không phục Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ ngoài gật đầu xưng vâng thì cũng chỉ còn muốn cúi đầu rạp xuống đất mà thôi.
Vương Tử Quân cũng không nói thêm điều gì với Vương Tử Hoa, sau đó hắn cúp điện thoại. Hắn đứng bên cửa sổ gấp tờ báo lại, sau đó đi đến ngồi sau bàn làm việc của mình. Mặc dù lần này xử lý sự việc rất nhẹ nhàng, thế nhưng cũng chỉ có thể xử lý như vậy hắn mới cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn của sự kiện này.
Khi Vương Tử Quân ngồi xuống nghỉ ngơi thì có một tin tức tốt truyền đến, chiếc xe rác đâm vào Tả Trung Minh đã được cảnh sát tìm ra, sau đó cũng nhanh chóng bắt được kẻ gây tai nạn.
Lái xe gây tai nạn bộc trực thú nhận tội lỗi của mình, hắn nói ngày đó mình đang nghe điện thoại, vì không chú ý nên tông phải Tả Trung Minh đang đi qua đường.
Tin tức này được Vương Giải Phóng dùng giọng giống như được đại xá nói cho Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân chỉ cười cười cũng không cho ra bất kỳ đánh giá gì khác. Nếu so sánh với bộ dạng hưng phấn của Vương Giải Phóng, Vương Quang Vinh gọi điện thoại đến có vẻ an phận hơn.
- Bố, sự việc đã qua, cũng không nên đặt nặng trong lòng. Vương Tử Quân khẽ nói với Vương Quang Vinh: - Mẹ con thế nào rồi? Có thể đến đây thay đổi bầu không khí một chút không?
- Mẹ của con ở đây rất tốt, con cứ yên tâm. Vương Quang Vinh có chút kiêu ngạo vì tâm tình của Vương Tử Quân lúc này căn bản không khác gì Lâm Trạch Viễn, cuối cùng cũng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời sau mạnh hơn đời trước. Lão cảm thấy nếu mình không chịu khó học tập thì căn bản khó thể nào đuổi kịp con mình.
Sau khi nói vài câu liên quan đến chuyện nhà thì Vương Tử Quân cúp điện thoại. Hắn do dự một chút, sau đó bấm một dãy số, nhưng cuối cùng hắn lại buông điện thoại xuống. Hắn định gọi điện thoại cho Lâm Trạch Viễn, thế nhưng hắn nghĩ đến năng lực của bí thư Lâm, thế là lại không tiếp tục gọi đi. Hắn tin tưởng những gì mình có thể nghĩ ra thì Lâm Trạch Viễn cũng dự đoán được, có một số việc căn bản không cần phải nói ra, hai bên ngầm hiểu lẫn nhau là được.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm, lúc này trong phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, bí thư Diệp đang tiếp nhận một cuộc điện thoại. Đào Nhất Hành đứng không xa bàn làm việc của Diệp Thừa Dân, tuy hắn không biết người gọi điện thoại đến là ai, thế nhưng hắn căn cứ vào giọng nói của Diệp Thừa Dân, hắn chợt ý thức được đó không phải là người bình thường.
Vài phút sau Diệp Thừa Dân đặt điện thoại xuống, sau đó cũng không nói chuyện với Đào Nhất Hành, chỉ thầm nói: - Đúng là hậu sinh khả úy.
Đào Nhất Hành biết rõ mình không nên mở miệng chen vào, đây là nguyên tắc làm thư ký trưởng của hắn, dù hắn cực kỳ hiếu kỳ thế nhưng biểu hiện lại cực kỳ đúng đắn.
Lúc này Diệp Thừa Dân giống như có hào hứng, lão nói: - Anh Đào, sáng nay có sắp xếp gì không?
Đào Nhất Hành là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, đồng thời cũng là đại thư ký của Diệp Thừa Dân. Tuy hắn không chịu trách nhiệm trên các hành trình của bí thư Diệp Thừa Dân, thế nhưng hắn căn bản lại hiểu rất rõ những sắp xếp trong ngày của bí thư. Lúc này nghe thấy bọn họ Diệp hỏi thì hắn nhanh chóng lên tiếng: - Bí thư Diệp, sáng nay có vài vị lãnh đạo của bộ thương mại đến tỉnh Nam Giang.
- À, chuyện này anh thông báo cho bí thư Diêu, nói anh ấy thay tôi tham gia tiếp đãi. Diệp Thừa Dân nói rồi gãi đầu, lại nói tiếp: - Đồng thời anh cho gọi trưởng phòng Vương, nói là tôi mời dùng cơm.
Bí thư mời trưởng phòng Vương dùng cơm, Đào Nhất Hành giống như ý thức được điều gì đó, trên mặt lập tức nở nụ cười, hắn nhanh chóng đồng ý một tiếng.
...
Chử Vận Phong nhìn cây hoa trước mặt mà không khỏi nở nụ cười. Lão đã nuôi bồn hoa này được ba năm, bây giờ cuối cùng cũng nở hoa. Tuy đây chỉ là một cây hoa bình thường, căn bản không so sánh được với những cây cảnh trong hoa viên, thế nhưng dù sao thì lão cũng cảm thấy rất vui vẻ vì cảm giác thành công của mình.
Từ một hạt giống đào lại có một chậu hoa tươi, không phải là người trồng thì sao hiểu được tâm tình này? Trước kia Chử Vận Phong trồng hoa cũng chỉ vì cố gắng giải tỏa bực bội trong lòng, căn bản chỉ là tiêu khiển, thế nhưng khi mà hoa liên tục sinh trưởng thì tâm tính của lão có chút biến hóa.
- Chủ tịch Chử, bồn hoa này rất đẹp, nếu không phải là ngài quá yêu mến, tôi đã sớm trộm đi rồi. Kim Hành Thuấn đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Chử Vận Phong rồi nở nụ cười nói.
Kim Hành Thuấn có quan hệ không tầm thường với Chử Vận Phong, cũng chỉ có hắn mới dám nói những lời như vậy trước mặt Chử Vận Phong. Lúc này Chử Vận Phong nhìn Kim Hành Thuấn rồi cười nói: - Anh thích thì cứ lấy đi.
- Ha ha ha, tôi sẽ lấy đi, có câu quân tử không cướp thứ mà người khác thích, tôi căn bản có chút hào sảng nhưng còn chưa đến mức là quân tử. Kim Hành Thuấn ngồi xuống đối diện với Chử Vận Phong, hắn nở nụ cười trêu chọc: - Chủ tịch Chử, Tiểu Cường đã công tác bên ngài khá lâu, có phải ngài cũng nên để cho cậu ấy gánh chịu thêm chút áp lực để rèn luyện rồi không?
Xà Tiểu Cường nhìn về phía Kim Hành Thuấn mà gương mặt có vài phần cảm kích, mặc dù hắn ở bên cạnh Chử Vận Phong cảm thấy đầy hào quang, thế nhưng dù sao đó cũng chỉ là hư danh, nếu như muốn thật sự tìm được thể diện thì phải biết ra đi vào đúng thời điểm.
Chử Vận Phong nhìn thoáng qua Xà Tiểu Cường, sau đó lão cười cười nói: - Năng lực của Tiểu Cường là khá tốt, đến nhiệm kỳ sau thì tôi sẽ cho cậu ấy xuống tuyến dưới rèn luyện.
Kim Hành Thuấn xem như vô tình tìm được một phần nhân tình cho Xà Tiểu Cường, tâm tình của hắn căn bản là rất tốt. Lúc này hắn cười hì hì nói: - Chủ tịch ngài bồi dưỡng được nhân tài, không phải thành phố các nơi sẽ cố gắng giành giật sao? Ngài cũng đừng nên thả lỏng tay, nếu không thì cũng căn bản khó thể nào yên tĩnh được.
Chử Vận Phong căn bản có chút chán ghét vì lời nói khoa trương của Kim Hành Thuấn, Xà Tiểu Cường là món ăn trong mâm của lão, sắp xếp thế nào là chuyện của lão, không cần người ta xen vào. Nhưng dù thế nào thì kinh tế của lão vẫn là người có tố chất cao, năng lực mạnh mẽ, điều này làm cho lão cảm thấy khá hưởng thụ.
Tiểu Cường là một cán bộ trẻ rất tốt, trong lòng Chử Vận Phong bùng lên cảm giác này, thế nhưng ngay sau đó trong đầu lại lóe lên gương mặt trẻ tuổi khác. Sau khi gương mặt trẻ tuổi kia xuất hiện trong đầu Chử Vận Phong, trong ý nghĩ của hắn lại lóe lên một tin tức khác.
Tuy chuyện này không nhất định có liên quan đến Chử Vận Phong, thế nhưng chuyện này vẫn không thể không quan tâm. Kẻ không mưu mọi chuyện thì căn bản không thể mưu cầu nhất thời, không mưu toàn cục thì khó mưu lĩnh vực, lão là một chủ tịch tỉnh, căn bản có quá nhiều chuyện cần phải quan tâm.
- Sáng nay có thời gian rảnh không? Trong đầu Chử Vận Phong lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn khẽ nói với Kim Hành Thuấn.
Trưa nay Kim Hành Thuấn có nhiệm vụ tiếp đãi, nhưng chuyện lớn thế nào cũng phải nhường đường cho Chử Vận Phong, vì vậy mà hắn lập tức cho ra phản ứng: - Chủ tịch Chử, ngài có chuyệng gì thì cứ sắp xếp.
- À, anh gọi điện thoại cho trưởng phòng Vương, nói là hôm nay có thời gian hay không, nói trưa nay tôi mời cơm, anh đến tiếp khách. Chử Vận Phong nhìn Kim Hành Thuấn rồi trầm giọng nói.
Kim Hành Thuấn nghe lời nói của Chử Vận Phong mà chợt sinh ra cảm giác khó thể tin đó là thật. Vương Tử Quân gần đây đi rất gần với Diệp Thừa Dân, vì sao chủ tịch Chử lại muốn dùng cơm với đối phương?
Nếu như là người khác thì Kim Hành Thuấn sẽ tuyệt đối không nghi vấn lời nói của Chử Vận Phong, thế nhưng hắn là người đi theo chủ tịch Chử nhiều năm, hắn căn bản khá tùy ý trước mặt Chử Vận Phong, thế nên trong lòng có nghi hoặc thì hỏi ngay: - Chủ tịch Chử, ngài vì sao lại mời anh ta dùng cơm?