Tuy tin tức Long Điền Hỉ sẽ tiến lên làm trưởng phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy chỉ là tin đồn nhảm, thế nhưng một tin tức nho nhỏ trong quan trường căn bản không nên xem là tin đồn bịa đặt thất thiệt, rất nhiều tin đồn nhảm như vậy cuối cùng được thực tế nghiệm chứng.
Vương Tử Quân là một người nắm mũ quan của tất cả cán bộ trong tỉnh, hắn căn bản sẽ không thể không nghe những tin tức đang bùng phát lên như vậy. Một khi vị trí phó phòng thường vụ phải thay đổi, tất nhiên bí thư Vương sẽ xem xét một người mình nói gì nghe nấy như Long Điền Hỉ. Hơn nữa bản thân Long Điền Hỉ căn bản là có điều kiện bản thân vượt qua thử thách, đã nhận chức phó phòng tổ chức được vài năm, dù là phương diện lý lịch công tác hay năng lực đều căn bản là đồng chí bất khuất.
- Trưởng phòng Vương, ngài tìm tôi sao? Mặc kệ người ngoài nói thế nào thì Long Điền Hỉ cũng không bao giờ chịu để lộ ra thái độ của mình, hắn công tác cực kỳ tuân thủ một nguyên tắc, chính là tôn trọng Vương Tử Quân. Mỗi ngày hắn đều nhắn nhủ mình cố gắng công tác, xử lý tất cả đều có hồi âm, người vật rõ ràng.
Vương Tử Quân ném cho Long Điền Hỉ một điếu thuốc rồi nói: - Trưởng phòng Long, có một việc cần phải tâm sự với anh. Lúc này phương án chọn lựa cán bộ công khai đã tiến vào giai đoạn quan trọng, ánh mắt mọi người đều nhìn vào chằm chằm, đây là thời điểm mà phòng tổ chức của chúng ta dựng lên quyền uy, đồng thời cũng đẩy chính chúng ta lên đầu sóng ngọn gió. Vào thời điểm mấu chốt này, anh là phó phòng tổ chức, anh nên làm tốt công tác phòng ngừa chu đáo, anh nên hiểu rõ điều này.
Long Điền Hỉ nghe rõ lời phân phó cực kỳ trịnh trọng của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng hiểu ý nghĩ của lãnh đạo là gì. Hắn là một phó phòng nắm công tác chọn lựa cán bộ công khai lần này, hắn căn bản có thể nói là không dám về nhà sớm, chỉ cần hắn về nhà, dù sớm hay muộn thì cũng có người đang chờ. Tất nhiên những người này có thể vào trong nhà hắn, tất nhiên thân phận của bọn họ căn bản là không tầm thường, ví tránh né đòn công kích từ những người kia, Long Điền Hỉ chủ yếu không chịu ở nhà vào thời gian này.
- Trưởng phòng Vương, xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực xử lý thật tốt phương diện nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không để xuất hiện cạm bẫy. Long Điền Hỉ tỏ thái độ rất rõ ràng, tuy hắn biết rõ Diêu Trung Tắc căn bản có ý nghĩ của riêng mình ở sự kiện này, thế nhưng bây giờ hắn không còn đường lui, mặc kệ là như thế nào thì hắn đã bị xem là người của Vương Tử Quân, hắn không thể đi giữa đường thì chuyển đội ngũ. Lúc này hắn chỉ có thể tập trung tinh thần đi trên một con đường mà thôi.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Bảo trì sự công chính chính là điều kiện tiên quyết của phương án chọn lựa cán bộ công khai lần này, chúng ta cần phải đưa những cán bộ vĩ đại lên vị trí phù hợp để bọn họ có thể phát triển, anh nên nắm thật chắc nguyên tắc này.
Hai người đang trò chuyện với nhau thì điện thoại trong phòng của Vương Tử Quân vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình báo số, sau đó nghe máy.
Người gọi điện thoại đến chính là Vương Giải Phóng, trong điện thoại Vương Giải Phóng nói cho Vương Tử Quân hai chuyện, thế nhưng hai sự kiện này có thể quy nạp lại làm một. Trước tiên là chuyện tai nạn xe, vì điều tra chiếc xe gây ra tai nạn mà cảnh sát giao thông thành phố Lữ Xuyên đã phái ra lực lượng mạnh nhất của mình.
Thế nhưng Tả Trung Minh xem như không may mà chết, vì chiếc camera trên đường vừa đúng lúc duy tu, cũng không có được hình ảnh về chiếc xe gây tai nạn. Sự kiện này gây khó khăn rất lớn cho cảnh sát Lữ Xuyên, vì vậy mà hiện tại căn bản còn chưa cho ra chút manh mối nào.
Một việc khác chính là gia đình của Tả Trung Minh đi dến ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, khi đó bí thư Lý của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Chiết Giang đã tự mình tiếp đãi người nhà của Tả Trung Minh. Lúc đó tâm tình của người nhà Tả Trung Minh căn bản là cực kỳ kích động, tuy đã giải thích mãi nhưng người nhà của Tả Trung Minh cho rằng sự kiện tại nạn xe lần này căn bản không phải là ngoài ý muốn, rõ ràng là một vụ cố ý dàn xếp giết người.
Bí thư Lý Đạo Toàn tuy cố gắng trấn an người nhà của Tả Trung Minh, thế nhưng hắn vẫn phản ánh vấn đề của gia đình Tả Trung Minh lên hội nghị thường ủy tỉnh ủy Chiết Giang. Trong hội nghị Lý Đạo Toàn tỏ ra cực kỳ xúc động, mặc dù nói năng rất có chừng mực, nhưng sau khi nói ra kết quả điều tra của cảnh sát giao thông, thái độ của hắn căn bản là rất đáng suy nghĩ: Việc này phải để cho cục công an tỉnh xử lý.
Vương Tử Quân nghe lời chuyển đạt của Vương Giải Phóng mà hoàn toàn có thể nghĩ ra được tình cảnh hiện tại của chú mình. Hắn căn bản khá hiểu rõ Nhị thúc Vương Giải Phóng, chú Giải Phóng công tác trong quan trường lâu năm, chút trí tuệ này là phải có, nhưng xảy ra chuyện này thì căn bản cũng không cảm thấy dễ chịu.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói lời an ủi: - Nhị thúc, chúng ta căn bản không có chút vấn đề thì không nên quá quan tâm, mặc kệ Tả Trung Minh gặp tai nạn xe là ngoài ý muốn hay nguyên nhân gì khác, đều không có chút liên hệ nào với chúng ta. Mới đó mà một người mất đi tính mạng của mình, tuy chúng ta đồng tình nhưng căn bản phải bảo trì thái độ xứng đáng của mình.
- Đặc biệt là ngài, ngài nhất định phải xử lý lạnh nhạt sự kiện này, ngài cứ yên tâm, tất cả sẽ nhanh chóng qua đi mà thôi.
Vương Giải Phóng ở bên kia trầm ngâm một lúc rồi mới khẽ nói: - Tử Quân, chú có quan hệ khá tốt với vài người trong cục công an tỉnh, nếu không tôi gọi điện thoại đốc xúc bọn họ, để cho bọn họ nhanh chóng bắt người gây ra tai nạn?
Tuy giọng điệu của Vương Giải Phóng căn bản là khá tốt thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể nghe được có chút bất an. Hắn cố tình oán trách Vương Giải Phóng căn bản là quá lo lắng, thế nhưng lời đến bên miệng lại sửa đổi: - Nhị thúc, bây giờ ngài cũng đừng nên làm gì cả, bọn họ sở dĩ hoài nghi chúng ta không phải là vì sự kiện Đại Dã Quốc Tế sao? Nếu không có chuyện này, có ai lại liên lạc cái chết của Tả Trung Minh với chúng ta?
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và hai hàng chân mày đã giãn ra, hắn cười cười nói với Long Điền Hỉ: - Trưởng phòng Long, chuyện này cứ xử lý dựa theo những gì chúng ta trao đổi vừa rồi.
Long Điền Hỉ tuy không nghe được những lời nói của Vương Giải Phóng, thế nhưng hắn vẫn sinh ra cảm giác như đứng đống lửa ngồi đống than. Hắn căn cứ vào những câu nói của Vương Tử Quân mà biết được đó là chuyện gì, làm cho hắn nghe và cảm thấy cực kỳ không yên.
Lúc này dù là đi hay ở thì đều căn bản không phù hợp, cuối cùng hắn chọn phương án đứng yên bất động giống như chưa từng biết cái gì. Nhưng lúc này hắn biết rõ, cho dù hắn giả vờ như không nghe và hiểu điều gì, thế nhưng Vương Tử Quân cũng biết hắn có nghe thấy được.
Gần đây chỉ cần có mặt Vương Tử Quân thì Long Điền Hỉ luôn yêu cầu mình cẩn thận lời nói và hành động, căn bản không nói dư thừa nửa chữ, chuyện dư thừa cũng không muốn nghe. Nói thật thì hắn làm như vậy chủ yếu là vì cẩn thận mà thôi. Phải biết rằng trước kia hắn thường nói nhiều, giọng điệu sắc bén, ngữ điệu mạnh mẽ. Nhưng dưới ánh mắt sáng như đuốc của Vương Tử Quân, nếu như hắn không giữ miệng, căn bản rơi vào hình tượng không giữ mồm giữ miệng, như vậy sao có thể tiến lên?
Thật sự là không may, vì sao Vương Tử Quân lại nhận điện thoại vào lúc này? Vốn chỉ là một sự việc mất hai phút là xong, chỉ cần hai phút sau thì Long Điền Hỉ sẽ không còn ở lại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, bây giờ sao lại khéo như vậy?