Vương Quang Vinh lúc này cũng có chút nhụt chí, lão vốn kỳ vọng cháu mình không nên thụt chân vào quá sâu, thế nhưng nhìn vào tình huống trước mắt thì Vương Tử Hoa không phải là người bị liên lụy, căn bản đã là hãm cả người vào trong rồi.
Vương Tử Hoa nên chịu trách nhiệm gì thì tạm thời khó thể cho ra nghị luận, thế nhưng trong chuyện này sẽ nhất định có lãnh đạo truy cứu trách nhiệm của người đề bạt Vương Tử Hoa. Đề bạt cán bộ trẻ tuổi nếu không có chuyện gì xảy ra thì căn bản là quá vui vẻ, nhưng nếu có chuyện xảy ra, như vậy người đề cử cũng bị truy cứu trách nhiệm không biết rõ cán bộ của mình.
Một người dùng người không hiểu rõ, như vậy đôi khi sẽ hủy hoại tương lai của cán bộ. Lúc này Vương Tử Hoa phạm sai lầm, cái mũ của sự việc sẽ bị chụp lên đầu của Lâm Trạch Viễn.
Là một vị cán bộ lãnh đạo một tỉnh, nếu như anh có chút vấn đề ở phương diện này, lãnh đạo sao còn tín nhiệm anh được? Cho dù năng lực của anh là rất mạnh, thế nhưng càng là người vĩ đại thì lãnh đạo càng phải xem xét, càng chú ý, dù không thể triệt hạ vị trí thì ít nhất cũng phải ghẻ lạnh anh vài năm.
- Có bao nhiêu tài chính liên quan đến công ty Đại Dã Quốc Tế? Vương Tử Quân nghe Vương Tử Hoa nói một tràng, cũng không có thời gian lên tiếng. Lúc này hắn mới mở miệng, thế nưhng âm thanh này không có mấy biểu cảm, giống như chỉ đang tỏ vẻ mình đang lắng nghe vậy.
- Hơn hai tỷ, trong đó có một tỷ cho vay. Vương Tử Hoa hầu như là trả lời theo bản năng, vì những con số này giống như ma quỷ quẩn quanh trong đầu hắn, làm cho hắn cảm thấy đau nhức tê dại.
Tổn thất hai tỷ, như vậy thì trách nhiệm sẽ cao thế nào? Vương Giải Phóng chợt run rẩy, lão biết rõ chờ đợi Vương Tử Hoa không phải là miễn chức, thậm chí mình còn cực kỳ khó khăn. Lão vốn còn ôm chút hy vọng, thế nhưng tình huống này căn bản làm cho tâm ý của lão đã nguội lạnh.
- Cậu có nhận được lợi ích gì không? Vương Tử Quân nhìn Vương Tử Hoa rồi dùng giọng lạnh như băng nói.
"Lợi ích gì không?" Hai chữ này làm cho hai anh em Vương Quang Vinh vốn có chút khiếp sợ lại phải nhìn về phía Vương Tử Hoa, lúc này ánh mắt của bọn họ là cực kỳ lo lắng, đặc biệt là Vương Giải Phóng, càng nôn nóng hơn vài phần.
Nếu như Vương Tử Hoa căn bản không sạch sẽ ở phương diện này, như vậy căn bản sẽ là một đòn trí mạng, sự việc qua đi, kiếp sống chính trị của hắn cũng rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
- Không, tôi không nhận tiền của bọn họ, phía công ty Đại Dã Quốc Tế có nói sẽ cho tôi vài phần, thế nhưng tôi không nhận. Vương Tử Hoa nói đến đây thì giống như sợ Vương Tử Quân không tin mình, hắn dùng giọng cực kỳ chuẩn xác đảm bảo: - Anh, em không thiếu tiền, em không quan tâm đến những thứ này.
Vương Tử Quân lo lắng nhất chính là Vương Tử Hoa căn bản là cầm tiền của công ty Đại Dã Quốc Tế, bây giờ nghe thấy Vương Tử Hoa nói như vậy thì thả lỏng hơn một chút. Hắn nhìn bộ dạng mất hết hồn vía của Vương Tử Hoa, hắn vỗ vỗ vai của Vương Tử Hoa rồi nói: - Chuyện này đã phát sinh, bây giờ chúng ta cần phải làm không nên là sốt ruột nóng vội, cần phải làm sao để vãn hồi sự việc.
- Nhưng đám người kia đã bỏ chạy, lúc này cục công an thành phố đang truy đuổi, căn bản không có chút manh mối nào. Vương Tử Hoa nói đến đây thì suy sụp tinh thần ngồi xuống ghế sa lông nói: - Anh, em đã nghĩ các biện pháp rồi, căn bản không có tác dụng nào cả, thậm chí cũng không liên lạc được với Zhai Nicole.
- Zhai Nicole? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, cái tên này hình như là của nữ, ôột người phụ nữ được Vương Tử Hoa coi trọng như vậy. Trong đầu hắn có nhiều ý nghĩ mới mẻ, thế nhưng hắn cũng không nói ra, hắn cười cười nói với Vương Tử Hoa: - Cậu có toàn bộ tư liệu về công ty Đại Dã Quốc Tế không? Đưa cho tôi một phần.
Lúc này tâm tình của Vương Tử Hoa căn bản đều đặt hết lên người người phụ nữ tên là Zhai Nicole, căn bản không có nhiều phản ứng với lời nói của Vương Tử Quân. Vương Giải Phóng căn bản đang cực kỳ nóng ruột tức giận, lão thấy con trai như vậy thì không khỏi càng thêm nổi nóng, lão nâng ly trà lên rồi đặt mạnh xuống: - Anh của con đang nói, có nghe thấy gì không?
- Nghe rõ, con làm ngay. Vương Tử Hoa ngoài miệng đồng ý nhưng gương mặt nói rõ chỉ là qua loa cho xong.
Vương Giải Phóng càng thêm phẫn nộ, khi lão chuẩn bị lớn tiếng thì Vương Tử Quân đã khoát tay áo.
Văn phòng ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Chiết Giang cũng không ở cùng khu vực với văn phòng tỉnh ủy, hai bên cách hai con đường, là một khu đất hình vuông với tòa nhà được xây dựng từ những năm chín mươi. Nhìn qua thì thấy nơi này không có gì khác lạ, thế nhưng đây là địa phương làm cho không ít người trong tỉnh Chiết Giang nghe thấy phải sợ mất mật.
Triệu Tuấn Sơ đi ra khỏi phòng làm việc của bí thư, gương mặt có vài phần không tốt. Hắn là cán bộ tiến lên từ cơ sở trong tỉnh Chiết Giang, hắn căn bản hiểu rõ tình huống của tỉnh Chiết Giang, nhưng lúc này bí thư Lý mở miệng căn bản không cho hắn đường lui.
Triệu Tuấn Sơ là phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Chiết Giang cũng xem như là một thành viên quyền cao chức trọng. Với vị trí của hắn thì dù đi đến đây trong tỉnh Chiết Giang cũng được người ta ngước mắt lên nhìn. Hơn nữa hắn là người có tác phong công tác rất mạnh, có khí thế làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật. Hắn công tác lâu năm trong quan trường, vô tình tạo nên quán tính công tác của mình, trong ủy ban kỷ luật ngoài bí thư Lý thì hắn mở miệng căn bản là nhất ngôn cửu đỉnh. Thói quen này của hắn được nhiều người ủng hộ, cũng được người ta vây quanh, rất nhiều tình huống không khỏi sinh ra đắc chí, tự cho là đúng, nóng đầu xử lý vấn đề.
Nhưng sự việc trước mắt làm cho Triệu Tuấn Sơ cảm thấy khó chịu. Tuy bí thư Lý tỏ ra cực kỳ bình tĩnh nhưng với kinh nghiệm nhiều năm của Triệu Tuấn Sơ, hắn cảm thấy khi bí thư Lý cho ra quyết định thì căn bản không được bình tĩnh như biểu hiện.
Thành phố Lữ Xuyên, Triệu Tuấn Sơ nghĩ đến điều này thì không khỏi cảm thấy bờ môi run rẩy. Hắn đi về phòng làm việc của mình, có không ít nhân viên công tác đi qua mở miệng chào hỏi thế nhưng hắn chỉ cười tủm tỉm đối phó, thực tế trong đầu luôn ở vào trạng thái khó chịu, trên đường đi hắn căn bản không có ấn tượng với bất kỳ ai đang chào hỏi mình.
Triệu Tuấn Sơ suy xét nguyên nhân hậu quả, hắn cảm thấy cổ họng ngứa ngáy. Không biết từ lúc nào thì tạo nên một thói quen, khi mà gặp chuyện gì khó khăn khó thể ra tay thì cổ họng hắn như có phản xạ có điều kiện, làm cho hắn không thoải mái.
Nhưng lúc này Triệu Tuấn Sơ căn bản không có cơ hội suy nghĩ quá nhiều, vì bắn tên ra không thể quay đầu lại. Tuy hắn còn chưa lao ra, thế nhưng đã cầm cung tên vào trong tay, hắn phải lựa chọn cho rõ ràng. Mặc dù hắn không thể nhìn rõ cục diện vào lúc này, thế nhưng hắn hiểu nếu như mình làm tốt, chưa nói đến bí thư Lý, tương lai của mình là rất sáng lạn.
Trong quan trường phần lớn là sắp xếp thành hàng, người ở vị trí cao nhất trong một hàng ngã xuống thì cả hàng ngũ không nhất định sẽ ngã đổ, thế nhưng sẽ bị đối xử lạnh nhạt. Người mới tiến lên tất nhiên sẽ trọng dụng người trong hàng ngũ của mình, coi những người khác là đối lập, sẽ bài trừ những kẻ khác ra ngoài. Chò dù anh có bản lĩnh cao siêu, chỉ sau vài năm cho ra rìa thì căn bản sẽ ảo não rớt đài.
Làm quan là như vậy, có nguy có hiểm cũng giống như đầu tư kinh doanh, cho dù anh không thể nhìn rõ đó là tốt hay xấu thế nhưng cũng không được chùn bước, phải đâm đầu vào.
Triệu Tuấn Sơ về phòng làm việc của mình, hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một gói thuốc, châm một điếu, sương mù nhanh chóng bao phủ gương mặt hắn.