Vương Tử Quân nhìn sắc trời, hắn thu thập cặp công văn, sau đó đi ra ngoài. Lúc này khu văn phòng khối chính quyền huyện rất náo nhiệt, từng chiếc xe không biết từ đâu xuất hiện, có xe đến đón người, đến đưa người.
Mọi người đã công tác một ngày, bây giờ ai cũng vội vàng đi về phía cổng, cũng có vài âm thanh đàm tiếu, chủ đề đơn giản là tìm quán ăn nào, hương vị ở đó đặc sắc ra sao.
Đám cán bộ kia sẽ đi đâu, Vương Tử Quân có thể đoán được vài phần, tuy không thể nói là một trăm phần trăm, nhưng ít nhất cũng có hơn một nửa số người hôm nay sẽ đi lên bàn rượu, một số ít nhân viên đến phòng dùng cơm, những trưởng khoa có chút thực quyền thì chỉ sợ cả tối phải nâng ly chúc rượu.
Vương Tử Quân từ phòng làm việc đi ra, có nhiều người lễ phép chào hỏi, nhưng hắn có thể nhìn vào ánh mắt kính trọng nhưng không tiếp cận của bọn họ để cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo như gần như xa.
- Ôi, đây không phải là chủ tịch Vương sao?
Vương Tử Quân đang đi trên đường thì gặp mặt phó chủ tịch Tôn Hạo đang được ba bốn người vây quanh, nhóm người này từ phía trước đi đến, vừa thấy Vương Tử Quân thì nhiệt tình lên tiếng kêu gọi giống như những gì phát sinh sáng hôm nay căn bản chưa từng xảy ra. xem tại TruyenFull.vn
- À, chủ tịch Tôn!
Vương Tử Quân khẽ gật đầu xem như chào hỏi, hắn nhìn Tôn Hạo giống như sao vây quanh trăng, hắn cũng không tin đối phương có tâm tư lương thiện, một ngày nào đó có cơ hội sẽ trở mặt với mình mà thôi.
- Chủ tịch Vương, hôm nay có tiệc gì không? Nếu như không có sắp xếp gì hay là đi cùng với chúng tôi? Anh Vu, đây là chủ tịch Vương vừa mới đến nhận chức ở huyện Lô Bắc chúng ta.
Tôn Hạo dùng giọng thân mật ngoài cười trong không nói với Vương Tử Quân.
- Chào chủ tịch Vương, tôi là cục trưởng cục xây dựng, hôm nay được gặp chủ tịch Vương thật sự là may mắn ba đời, nếu như chủ tịch Vương nể mặt, chúng ta cùng nhau đi dùng cơm nhé?
Anh Vu có hơi ít tóc, nhìn qua thật sự hói rất sâu, nhưng hai bàn tay lại rất lớn, hắn nhiệt tình duỗi tay ra bắt tay Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vừa nghe lời mời của Tôn Hạo thì đã thấy không có thành ý, hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Không cần, tôi còn có việc.
- Ôi, như vậy thì quá tiếc nuối. Đúng rồi, chủ tịch Vương, tôi có việc đã quên, chiếc chìa khóa anh đưa cho tôi, khi đó tôi không cẩn thận nên đã làm rơi mất, hôm nay chỉ có thể làm hại anh đi bộ về nhà, thật sự xấu hổ. Anh Vu, chút nữa anh cho người đưa xe đạp về cho chủ tịch Vương.
Tôn Hạo vừa nói vừa cười lên ha hả.
Đám người đi theo cũng mở miệng cười ngây ngô với Tôn Hạo, tuy bọn họ biết rõ đối phương là một phó chủ tịch huyện, nhưng bọn họ đã lựa chọn phương án ôm đùi Tôn Hạo, thế nên cũng không còn dư âm để lựa chọn.
Vương Tử Quân cũng đang cười, hắn căn bản khinh thường so đo với một kẻ tiểu nhân như Tôn Hạo.
Đúng lúc này một chiếc Santana màu đen chợt dừng lại trước mặt nhóm Tôn Hạo không một tiếng động, lái xe nhanh chóng bước ra tranh thủ mở cửa xe cho Tôn Hạo.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi đi đây.
Tôn Hạo ngồi vào trong xe, cửa sổ xe nhanh chóng đóng lại, xe chạy đi giống như một con cá rơi vào dòng nước, nhanh chón rời khỏi cổng khối chính quyền huyện.
Trước mắt cục quản lý cơ quan còn chưa tìm được phòng phù hợp chơ Vương Tử Quân, vì vậy lúc này vào ban ngày thì hắn nghỉ ngơi ở phòng xép trong phòng làm việc, buổi tối đến ngủ ở nhà khách huyện ủy. Nhà khách có sắp xếp một phòng hai gian, cũng xem như rộng rãi.
Vương Tử Quân vừa tiến vào nhà khách thì giám đốc Trần Vân Đạt đã cười hì hì tiến lên đón chào:
- Chào chủ tịch Vương, anh đã về rồi.
- Ừ!
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trần Vân Đạt, sau đó đi về phía phòng của mình. Trần Vân Đạt tiếp nhận cặp của Vương Tử Quân, trong miệng ân cần hỏi han:
- Chủ tịch Vương, anh muốn ăn món gì? Hôm nay trời rất lạnh, trong nhà bếp vừa vặn có món súp gà rừng, hương vị rất ngon, nếu không tôi cho người đưa đến cho anh hai tô, ăn cho nóng người.
- Vậy thì vất vả anh rồi, giám đốc Trần.
Vương Tử Quân đẩy cửa vào phòng của mình rồi khẽ gật đầu nói.
- Quế Hương, cô chạy đi đâu rồi? Còn không mau tranh thủ chạy về đây?
Khi thấy Vương Tử Quân tự mình mở khóa cửa thì Trần Vân Đạt giống như nhớ ra chuyện gì đó, hắn đứng trong hành lang rồi hô lớn.
Tiếng hô này của Trần Vân Đạt làm cho một cô gái với gương mặt tái nhợt từ xa chạy đến, cô nàng có bộ dạng rất biết vâng lời, giống như chuột gặp mèo.
- Tôi phân phó cô thế nào? Cho cô chuyên môn phục vụ cho chủ tịch Vương, cô lại chạy đi đâu? Chủ tịch Vương cần mở cửa, cô lại đến chốn nào? Sao? Nếu cô không thích công tác này thì cứ rời đi, tôi cũng không cần.
- Giám đốc Trần, tôi sai rồi, vừa rồi tôi đi vệ sinh...
Quế Hương chỉ là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, nàng khẽ giải thích, vẻ mặt có chút bối rối, rõ ràng nàng rất quan tâm đến công tác của mình.
- Hừ, là đi vệ sinh, cô đúng là...
Trần Vân Đạt bắt đầu mở miệng mắng.
Vương Tử Quân nhìn thì biết Trần Vân Đạt có biểu hiện như vậy để cho mình xem, hắn lập tức vung tay lên nói:
- Giám đốc Trần, chính tôi có tay chân, mở cửa cũng không tính là chuyện gì, coi như thôi đi.
Vương Tử Quân vừa nói vừa ngồi xuống ghế sa lông phòng khách.
Trần Vân Đạt đã đạt được mục đích, hắn cũng không tiếp tục lên tiếng trách mắng, nhưng hắn nhìn thấy Quế Hương vẫn còn đứng đờ như đầu gỗ thì không khỏi mở miệng khiển trách:
- Còn không mau đi lấy khăn nóng để chủ tịch Vương rửa mặt?
- Giám đốc Trần, đây có lẽ là thời điểm anh bận rộn nhất trong ngày, tôi có việc gì cần sẽ gọi điện thoại cho anh, bây giờ anh cứ đi bận rộn công tác của mình đi.
Vương Tử Quân cũng không muốn tiếp tục nghe những lời mắng nhiếc của Trần Vân Đạt với cô nhân viên kia, thế lầ phất tay cho đối phương ra khỏi phòng.
Trần Vân Đạt cũng chỉ muốn biểu hiện và tạo ra ấn tượng tốt cho vị phó chủ tịch Vương, hắn cũng không muốn ở lại quá lâu, thế cho nên nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì nhanh chóng cáo từ bỏ đi.
Món súp gà rừng của nhà khách quả nhiên có hương vị thơm ngon và mới lạ như những lời giới thiệu của Trần Vân Đạt, Vương Tử Quân uống hai tô, cảm thấy nóng ấm, cay cay, rất thoải mái. Sau khi Quế Hương thu dọn sạch sẽ, hắn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đến lúc hắn đi ra thì cô gái kia cũng đã đi mất. Thật ra nàng làm việc rất lưu loát, lúc này trên bàn có một dĩa trái cây, có vài cây tăm, tivi cũng đã được mở sẵn.
Lúc này trên màn hình tivi chính là bản tin buổi chiều của huyện Hồng Bắc, nhân viên phát thanh dùng tiếng phổ thông nói về những sự việc xảy ra trong huyện, theo lẽ thường thì mọi chuyện đều tốt, lãnh đạo nào cũng đi xuống tuyến dưới thị sát công tác. Trước tiên là bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông đang kiểm tra vấn đề an toàn lao động, chủ tịch huyện Lưu Thành Quân đang tham gia vài cuộc hội nghị...Trong hơn mười bản tin thì có bảy tám phần liên quan đến hai vị lãnh đạo này, những vị phó chủ tịch như Vương Tử Quân căn bản không thấy bóng dáng, chưa từng lộ mặt.
- Tút, tút, tút...
Khi bản tin tiếp âm sắp kết thúc, điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, hắn đến nhìn vào dãy số, gương mặt có chút vui vẻ.
- Thế nào, nhớ anh sao?
Vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc của Tần Hồng Cẩm, Vương Tử Quân chợt nhớ đến những tình huống hai người lăn lộn bên nhau, cuộc sống như vậy thật sự ấm áp, thế là trong lòng có hơi nóng lên, hắn dịu dàng nói với đầu dây bên kia.
- Chồng, anh bây giờ đang làm gì, em nhớ anh, nhớ rất nhiều...
Tần Hồng Cẩm dùng giọng mềm mại nói, tuy hai bên đang cách nhau một chiếc điện thoại, nhưng Vương Tử Quân nhớ đến tình cảnh Tần Hồng Cẩm trơn bóng mềm mại nằm trong lòng mình, một ngọn lửa vô hình chợt bùng lên trong lòng.
- Chồng, huyện Lô Bắc thế nào? Nếu thật sự không tốt thì không bằng anh tìm ông nội của mình mà nói một tiếng, anh quay về, như vậy cũng không cần lo lắng rốt suột nghĩ ngợi và thương nhớ đến anh, tối mất ngủ cũng không có anh bên cạnh.
Tần Hồng Cẩm vẫn dùng giọng rất dịu dàng tha thiết, không khỏi làm cho Vương Tử Quân mềm lòng.
- Quay về sao? Em nói rất đơn giản, em nghĩ rằng anh đang đi du lịch sao? Khối chính quyền huyện Lô Bắc cũng không phải là nơi anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
- Chồng, em cũng không tin, nếu anh muốn quay về thì có ai dám ép anh ở lại? Em nghe nói huyện Lô Bắc là một địa phương nổi tiếng có nhiều mỹ nữ, không phải anh nhìn trúng mỹ nữ nào đó mà vui sướng quên cả trời đất rồi đấy chứ?
Tần Hồng Cẩm nói đến đây thì liên tục nở nụ cười yêu kiều trong điện thoại.
- Em đúng là, mỗi lần quay về em đều thực hiện chiến lược "tam quang" với anh, cho dù anh có tâm tư kia cũng không có lá gan thực hiện, anh cũng không thể chống đỡ nổi.
Vương Tử Quân bị những lời của Tần Hồng Cẩm chọc cười, tâm tình rất tốt.
Tần Hồng Cẩm vừa nghe thấy chính sách tam quang thì cũng nở nụ cười ha hả qua điện thoại, đây là những ngôn ngữ khi chỉ có hai người bọn họ với nhau. Những lúc đó cứ sau mỗi lần triền miên, hai người lại rơi vào tình huống lắng dịu, nàng thường ghé vào ngực hắn, dán lỗ tai vào lồng ngực, nghe nhịp đập trái tim của hắn, giống như cảm thấy có thứ gì đó đang chảy xuôi trong lòng hắn, nó không phải mồ hôi, mà là nước mắt của nàng, bàn tay hắn lại khẽ vuốt gò má của nàng, khẽ hỏi nàng làm sao lại như vậy.
Tần Hồng Cẩm khẽ dùng đầu lưỡi cắn lấy vành tai của hắn, nàng dùng giọng đầy thâm tình để nói: "Chồng, anh rất tốt, rất đẹp, đối với em thì anh là tất cả, em muốn anh thực hiện chính sách tam quang, một là tiêu hao hết thời gian dư thừa của anh, hai là lấy hết tâm tư của anh, ba là đào sạch cơ thể của anh. Em muốn anh không ưu tú như vậy, em muốn anh trở nên bình thường, em sẽ tình nguyện hầu hạ anh, như vậy sẽ không có ai tranh giành anh với em!"
Tần Hồng Cẩm nói ra những lời như vậy thật sự làm cho Vương Tử Quân cảm động, hắn ôm lấy nàng từ phía sau, nàng cũng nhiệt tình đáp trả, thế là hai người lại điên lên, lại quay cuồng, mãi đến khi co quắp thành đống bùn mới thôi.
Tần Hồng Cẩm ở đầu dây bên kia dùng giọng làm nũng nói:
- Chồng, khi nào thì anh mới có thể quay về? Em đang muốn ôm anh ngủ vùi.
Tuy không thể nhìn thấy nhưng trong lòng Vương Tử Quân lại xuất hiện bộ dạng không mảnh vải che thân của Tần Hồng Cẩm, một cảm giác cố đơn bùng lên giữa đêm tối bùng lên trong lòng hắn.
Vương Tử Quân thầm cảm thán, thứ kia không nếm không biết, bây giờ nếm trải thật sự là khó thể quên. Tần Hồng Cẩm này là một yêu tinh mê hoặc lòng người, sau khi cùng nàng có quan hệ yêu thương, hắn thường nghĩ đến tình huống hai bên lăn lộn với nhau trên giường, cảm thấy tâm ý viên mãn.
- Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa. Hồng Cẩm, anh nghe nói công ty của chúng ta cũng có chi nhánh ở thành phố Hồng Ngọc phải không?
Vương Tử Quân cũng không muốn cả tối khó chịu, hắn vội vàng di chuyển chủ đề.
- À, đó là con của vị trưởng phòng tuyên truyền thị ủy Hồng Ngọc, dù không biết trời cao đất rộng nhưng lại có đầu óc kinh doanh.
Tần Hồng Cẩm cười nhạt rồi ung dung đáp lời.
"Con của trưởng phòng tuyên truyền thị ủy?"
Vương Tử Quân thầm vui vẻ, hắn đang định gọi điện thoại cho bố mình, để cho ông làm một văn kiện trên tỉnh ủy, bây giờ có con của trưởng phòng tuyên truyền thị ủy Hồng Ngọc tham gia vào liên minh siêu thị của mình, cũng không bằng vận dụng năng lực của người này, nếu vận dụng năng lực trên tỉnh thì rõ ràng là dùng dao giết voi để mổ giun với Trương Thắng Lợi.
- Vợ, chồng em bị người ta ức hiếp.
Vương Tử Quân hạ quyết tâm, sau đó hắn nói với Tần Hồng Cẩm.
Tần Hồng Cẩm cười hì hì nghe xong những lời của Vương Tử Quân, nàng yêu kiều cười lên hai tiếng, sau đó dùng giọng dịu dàng vô hạn nói:
- Chồng cứ yên tâm, những chuyện thế này cứ giao cho em, em sẽ tìm người làm việc, anh cứ chờ đó mà xem kết quả.
Khi điện thoại di động nóng lên thì Vương Tử Quân mới buông ra, hắn miễn cưỡng nằm lên ghế sa lông, thuận tiện đốt một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, hắn thật sự ngây cả người.
Sáng sớm, Vương Tử Quân vừa mở cửa thì Trần Vân Đạt đã chuẩn bị xong điểm tâm, đó là cháo trắng, củ cải trắng, một chén súp gà, hai trái trứng luộc. Điểm tâm nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng Trần Vân Đạt cũng mất khá nhiều công phu, đây là hắn tự mình xuống nhà bếp nói với đầu bếp. Trên phương diện dinh dưỡng, hắn cố gắng đạt đến mục đích đơn giản, hắn tin tưởng với năng lực của Vương Tử Quân, lãnh đạo sẽ nhìn ra ý nghĩ của mình.
Sau khi dùng điểm tâm ở nhà khách, Vương Tử Quân đi đến khối chính quyền huyện, hôm nay hắn muốn mở một cuộc họp gặp mặt các đơn vị mình chủ quản, coi như ra mắt mà thôi.
Hội nghị được sắp xếp vào lúc mười giờ sáng, mơ hồ có ý nghĩa tụ tập mọi người lại bên nhau. Tuy Vương Tử Quân không thích những trò liên hoan, nhưng người trong quan trường thì dù sao cũng cần phải thích ứng. Dù thế nào thì làm một nhà lãnh đạo, anh cũng không thể việc gì cũng tự làm, cũng phải nghĩ biện pháp điều hành nhân viên, để cho bọn họ là nhân tài, mình lại tận dụng bọn họ làm việc, bớt lo nghĩ muộn phiền, lại có thể điều động được tính tích cực của các đồng chí. Có kiệu hoa thì cần nhiều người nâng lên, có củi thì cần mọi người châm lửa.
Trà trộn trong quan trường không những cần người bên cạnh lôi kéo, còn cần người bên dưới giúp đỡ, như thế mới có thể lên cao, tiến xa.
- Chủ tịch Vương.
Tôn Hạ Châu vừa vào phòng làm việc của Vương Tử Quân thì vẻ mặt giống như phạm phải sai lầm, chỉ cần nhìn bộ dạng của người này thì Vương Tử Quân đã thầm hiểu ra vấn đề.
- Hạ Châu, sao vậy? Hôm nay sao lại ủ rũ như thế? Cậu còn trẻ, cũng cần phải khí thế lên một chút.
Vương Tử Quân cũng không mở miệng hỏi, hắn chỉ dùng giọng nhàn nhạt trêu đùa Tôn Hạ Châu.
- Chủ tịch Vương, tôi không làm tốt công tác mà anh phân phó, khoa thông tin nói chất lượng bản thảo có vấn đề, tối qua còn chưa phát ra.
Tôn Hạ Châu tuy thả lỏng hơn một chút nhưng vẫn dùng giọng cẩn thận lên tiếng.
- Chất lượng bản thảo có vấn đề? Là ai xét duyệt?
Vương Tử Quân khẽ vung vẫy cây bút trong tay mà nhàn nhạt hỏi.
Tôn Hạ Châu nghe được câu hỏi của Vương Tử Quân thì cảm thấy da đầu mình có hơi run lên, phải biết rằng nếu như mình báo cáo rõ ràng, như vậy cứ chờ bị người ta gõ đầu. Trong quan trường chú trọng đạo lý trung dung, kiêng kỵ nhất chính là thân thiết với một vị lãnh đạo nào đó, như vậy rõ ràng là xếp thành hàng mất rồi.