- Em nào biết được. Vương Giải Phóng càng thêm lớn tiếng. Lão cảm thấy con trai mình không làm gì khác thường, thế cho nên cũng không quan tâm.
Khi hai người đang nổi nóng thì Vương Tử Quân bưng nước đi ra, hắn đặt nước bên cạnh Vương Giải Phóng rồi thản nhiên nói: - Nhị thúc, chú uống nước đi.
Khi thấy Vương Tử Quân ở bên cạnh thì Vương Giải Phóng vốn đang rất tức giận cũng phải bình tĩnh trở lại. Cả đời này lão luôn cảm thấy mình mạnh mẽ hơn người, sự việc gì cũng muốn đi trước người khác, dù là anh mình cũng không ngoại lệ.
Vương Quang Vinh là giáo sư đại học, mà Vương Giải Phóng lại là người làm quan, khi địa vị biến đổi thì lão cảm thấy sự ưu việt trước mặt anh mình. Nhưng cảm giác kia không được bao lâu, Vương Quang Vinh được Lâm Trạch Viễn đề bạt trực tiếp lên làm thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy.
Vương Giải Phóng căn bản không phục, hắn cảm thấy anh mình tiến lên chỉ là may mắn, gặp được Lâm Trạch Viễn mà thôi, nói về tư chất thì căn bản không bằng mình. Hơn nữa hắn tuổi nhỏ hơn anh, thế nên sẽ có thành tựu lớn hơn anh về sau này.
Nhưng khi mà Vương Tử Quân nhanh chóng quật khởi thì Vương Giải Phóng không thể không trút giận. Quỹ tích phát triển của cháu trai là như thế nào thì lão hiểu rõ ràng, cũng không dựa vào gia đình. Sở dĩ cháu trai có thể phát triển đến mức này đều dựa vào thực lực của mình.
Đặc biệt là công tác ở tỉnh Sơn Nam, tất cả đều bất lợi cho Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân lại dựa vào năng lực của mình để đánh giết sáng tạo ra thành tích để cho người khác phải lau mắt nhìn. Vương Tử Quân từ thành phố Đông Bộ nhảy sang thành phố La Nam, thành tích căn bản quá mạnh mẽ, có thể nói cho ra một quỹ tích phát triển quá đẹp.
Lúc này cháu trai càng có vị trí quan trọng hơn mình trong tỉnh Nam Giang là trưởng phòng tổ chức, nếu như không có gì bất ngờ, vài chục năm sau sẽ là một người đi về vị trí còn cao vời hơn.
Vương Giải Phóng cảm thấy con trai Vương Tử Hoa của mình làm việc rất tốt, biết tròn biết méo nhưng lại căn bản không thể so sánh với Vương Tử Quân. Còn có một nguyên nhân quan trọng, đó là Vương Tử Hoa có được vị trí hiện tại vì phát triển trong tỉnh Chiết Giang, nếu như ném sang Sơn Nam, chỉ sợ sẽ chết ngay từ trong trứng nước.
Không biết từ lúc nào thì Vương Giải Phóng cảm thấy đối mặt với Vương Tử Quân và sinh ra cảm giác sợ hãi. Bây giờ lão nhìn thấy nụ cười của Vương Tử Quân, trong lòng càng cảm thấy nao nao.
Vương Giải Phóng nâng ly trà lên nói khẽ: - Tử Quân, cháu cũng ngồi đi, chú và bố cháu đều là người nóng tính, có chút chuyện thì phát sinh mâu thuẫn, nhiều năm như vậy thành ra thói quen.
Vương Giải Phóng nói ra những lời như vậy mà cảm thấy nóng mặt, tuy là người một nhà nhưng ai cũng phát triển trong quan trường, ai chẳng biết lời nói như vậy chứng tỏ mình đã yếu thế.
Vương Quang Vinh cũng cảm thấy mình nói quá nặng, lúc này nghe thấy em trai nói như vậy thì cũng tranh thủ thời gian giải vây: - Tử Quân, con đi rửa trái cây đi.
Vương Tử Quân nhìn phản ứng của hai người Vương Quang Vinh và Vương Giải Phóng, hắn biết rõ lúc này không cần chính mình, thế nên hắn chỉ cười cười rồi đi vào nhà bếp.
- Tử Quân là ngựa ngàn dặm của nhà chúng ta, đến tỉnh Nam Giang còn chưa được nửa năm thì đã từ bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy đến trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy. Hai ngày trước bí thư Diệp tự mình đến tham gia lễ tang của ông cụ, xem ra Vương Tử Quân công tác ở Nam Giang không bao lâu nữa thì sẽ là phó bí thư tỉnh ủy rồi. Vương Giải Phóng nói những lời này cũng không phải vô duyên vô cớ, là cán bộ của một tỉnh phát triển kinh tế mạnh mẽ, tất nhiên đãi ngộ không thể so sánh với cán bộ bình thường. Nếu Vương Tử Quân là phó bí thư tỉnh ủy, như vậy không lâu sau, chỉ vài năm nữa sẽ là lãnh đạo một phương.
Tuy lúc này nhị đại của Vương gia cũng có những người ở vị trí quan trọng trọng tỉnh, thế nhưng nếu nói về phương diện làm chủ một phương, chỉ có Vương Tử Quân là hy vọng lớn nhất. Đại cả của mình đi theo bí thư Lâm chỉ là đại khái qua loa mà thôi, còn Vương Giải Phóng thì sao? Khả năng là không thể tiến lên được. Dù sao thì tuổi tác đã lớn, bây giờ mới tiến vào thường ủy tỉnh ủy, lý lịch căn bản chưa quá nhiều, đến đúng tuổi chỉ sợ sẽ được điều sang mặt trận tổ quốc tỉnh mà thôi.
Vương Quang Vinh và Vương Giải Phóng ngồi trong phòng khách trò chuyện với nhau, hai bên chợt sinh ra một cảm giác, giống như hai anh em ngoài việc đơn giản trò chuyện phiếm, hai bên căn bản không thể nào bàn gì thêm, mối gắn bó giữa hai người chỉ là tình thân. Hai bên cảm thấy cực kỳ gần nhau, thế nhưng tư tưởng lại căn bản là cực kỳ xa nhau.
- Thật ra tôi hy vọng Tử Quân có thể rèn luyện trên vị trí phó bộ vài năm, vì dao sắc không nên đưa đi đốn củi mục. Vương Quang Vinh dùng giọng trầm trầm nói: - Quá nhanh cũng không tốt, không bằng làm gì chắc đó thì hay hơn.
Vương Giải Phóng khẽ gật đầu, nhưng lão căn bản không biết nên bình luận thế nào. Tuy Vương Tử Quân là cháu của mình, thế nhưng vị trí lại cao hơn mình, nếu như lão cố gắng nói vài lời ra vẻ, như vậy cũng cảm thấy xấu hổ. Dựa theo tài trí của Vương Tử Quân, đi đến đây một thời gian ngắn cũng sẽ cho ra thành tích tốt nhất, nào cần chính mình phải vung tay múa chân?
Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát, sau đó tâm tư đặt lên sự việc của Vương Tử Hoa, lão nhìn thoáng qua Vương Giải Phóng rồi nói: - Tôi nóng vội cũng là vì sự kiện của Tử Hoa là không nhỏ, chỉ sợ rằng sẽ tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng.
Vương Giải Phóng nhìn gương mặt nghiêm túc của anh trai, gương mặt lão cũng trở nên cực kỳ nghiêm cẩn. Nếu như vừa rồi lão vì tức giận mà choáng váng đầu óc, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Anh trai là người thế nào thì Vương Giải Phóng căn bản là hiểu rõ ràng, Vương Quang Vinh đã nói nghiêm túc như vậy, xem ra sự việc của Vương Tử Hoa liên lụy không nhỏ. Lão nhìn Vương Quang Vinh rồi nói: - Anh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Đứa bé kia lại gây họa gì rồi?
Vương Quang Vinh cũng không giấu diếm, dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói rõ ra với Vương Giải Phóng. Lúc đầu Vương Giải Phóng còn không quan tâm, nhưng khi Vương Quang Vinh nói được một nửa, lão mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Vương Giải Phóng là người tham chính nhiều năm, lão biết rõ tổn thất lần này có ý nghĩa thế nào. Nếu không giải quyết tốt vấn đề, không những Vương Tử Hoa bị truy cứu, lão cũng không thoát được. Dù sao thì lão cũng cho ra không ít giúp đỡ với Vương Tử Hoa ở sự kiện này, nếu sự việc bại lộ, sẽ khó tránh khỏi số kiếp. Biết đâu kết quả của hai cha con bọn họ chính là tai ương lao ngục, thân bại danh liệt?