Thì ra là như vậy, hay cho một Vương Tử Quân, đúng là không đơn giản. Có nhiều loại cán bộ trợ thủ, có người thường cảm thấy uất ức, thậm chí bị chèn giữa các vị lãnh đạo, bị hai bên khinh bỉ. Thế nhưng cùng một việc nhưng khác người thì kết quả lại khác, có vài người luôn tìm được điểm thăng bằng giữa hai vị lãnh đạo, vừa ra tay thì nhanh chóng cắt đứt đậu hũ lấy trứng gà ra.
Tuy vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng căn bản là không quá quan trọng, thế nhưng hai vị bí thư và phó bí thư chuyên trách coi trọng sự kiện này, sẽ làm cho quyền lên tiếng của phòng tổ chức ở phương diện này căn bản là biến mất, thế nhưng lại khó khăn khi bị kẹp giữa hai vị lãnh đạo. Những ngày qua Trình Viên Lệ đã cố gắng thúc đẩy dùm cho Thẩm Kim Minh, thế cho nên nàng căn bản là hiểu rõ tình huống của Vương Tử Quân.
Trình Viên Lệ đã từng đặt mình vào trong vị trí của Vương Tử Quân để suy xét sự việc, nàng không ngờ bây giờ Vương Tử Quân lại cho ra một chiêu thức như vậy. Một chiêu này của Vương Tử Quân căn bản không chỉ hóa giải hoàn cảnh xấu hổ lần này, còn có thể quán triệt ý chỉ của mình ở phòng tổ chức tỉnh ủy, đẩy mạnh lực ảnh hưởng của mình xuống các thành phố trong tỉnh.
Chỉ cần có công tuyển công khai, như vậy đám người bên dưới chú ý đến chuyện này sẽ khó thể nào xem nhẹ một người là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy như Vương Tử Quân. Lúc này vị trí trưởng phòng tổ chức mà Vương Tử Quân vừa mới tiếp nhận sẽ căn bản tìm được lực ảnh hưởng chính đáng của mình.
Còn trẻ như vậy mà đã là lãnh đạo tỉnh ủy, đúng là không phải người thường. Trình Viên Lệ có vài phần chịu phục, nàng nhìn thoáng qua Lý Thừa Xướng rồi nói: - Thừa Xướng, anh cứ ngồi chơi với anh Thẩm, em phải đi gọi điện thoại một chút.
Lý Thừa Xướng cũng không hiểu lúc này Trình Viên Lệ gọi điện thoại cho ai, nhưng Thẩm Kim Minh lại hiểu rõ. Hắn nở nụ cười cung kính với Trình Viên Lệ, sau đó di chuyển chủ đề, cùng Lý Thừa Xướng nói về những người bạn học cũ.
Trình Viên Lệ đi vào trong phòng làm việc của mình, nàng cầm điện thoại lên, bấm vài con số, sau đó đặt điện thoại xuống. Trước kia khi nàng gọi điện thoại cho Vương Tử Quân thì căn bản là rất trực tiếp, thế nhưng hôm nay nàng lại có chút do dự.
Không phải là Trình Viên Lệ do dự xem có nên gọi cuộc điện thoại này hay không, mà là do dự vì mình nên nói thế nào với Vương Tử Quân. Nàng là phó chủ tịch tỉnh, lại là một nữ phó chủ tịch tỉnh, nàng căn bản rất mạnh mẽ, cũng có thể nói đùa giỡn với các vị thường ủy tỉnh ủy khác.
Trong tỉnh chỉ khi nào báo cáo công tác với bí thư Diệp Thừa Dân hay chủ tịch Chử Vận Phong thì Trình Viên Lệ mới suy nghĩ cho thật kỹ, coi như làm một bản nháp, sau đó mới dựa vào đó để gọi điện thoại cho lãnh đạo.
Trình Viên Lệ nghĩ đến những gì mình sắp nói, thế là nàng không khỏi lắc đầu và nở nụ cười tự chế giễu nói: - Mình làm sao vậy? Đã coi hắn ta là lãnh đạo chủ yếu rồi sao?
Tuy Trình Viên Lệ căn bản không muốn thừa nhận, thế nhưng trong ý thức của nàng thì căn bản đã xem Vương Tử Quân là một phần tử mà khi trò chuyện phải có sẵn nội dung trong đầu. Sau khi chứng minh những suy nghĩ của mình, Trình Viên Lệ mới cầm điện thoại lên.
- Chào trưởng phòng Tử Quân, tôi là Trình Viên Lệ, lúc này gọi điện thoại không quấy rầy anh đấy chứ? Điện thoại vừa nối thông thì Trình Viên Lệ đã cười lớn nói với đầu dây bên kia. Thế nhưng nàng căn bản không chú ý lần này mình gọi điện thoại có mang theo chút cung kính không giống như dĩ vãng.
Vương Tử Quân nhận được điện thoại của Trình Viên Lệ khi đang ở trong nhà, mặc dù trong điện thoại Trình Viên Lệ cũng không nói rõ là chuyện gì, thế nhưng ý nghĩa lời nói lại rõ ràng. Sau khi trò chuyện hơn mười phút thì Vương Tử Quân cúp điện thoại.
- Anh à, không thì tắt điện thoại đi. Mạc Tiểu Bắc vừa dạy bảo Tiểu Bảo Nhi nhảy trên mặt thảm vừa dùng giọng đề nghị nói với Vương Tử Quân.
- Bố, làm việc sao không quyết đoán như vậy? Bố mau cúp điện thoại, nếu không con căn bản không tập được. Cô giáo nói chúng con phải tập để biểu diễn trong ngày lễ quốc khánh. Tiểu Bảo Nhi lúc này ghé sát người Mạc Tiểu Bắc giống như một con gấu con dễ thương, nó lớn tiếng nói lời kháng nghị với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tất nhiên muốn tắt điện thoại, thế nhưng tỉnh ủy có kỷ luật riêng, những người với cấp bậc như hắn cần phải mở máy hai mươi bốn giờ một ngày. Tuy số điện thoại này của hắn là bí mật, thế nhưng lại không là bí mật với một số người.
Mà có một vài cuộc điện thoại Vương Tử Quân không thể không tiếp nhận.
Vương Tử Quân căn bản cũng cảm thấy phiền với điện thoại của mình, thế nhưng hắn biết rõ mình vẫn phải tiếp nhận. Người ta sở dĩ gọi điện thoại cũng là vì tỏ ra tán thành phương pháp của hắn ở tỉnh Nam Giang.
- Hai mẹ con cứ ở đây mà tập luyện, bố đi vào trong phòng gọi điện thoại. Vương Tử Quân nhìn gương mặt nhỏ nhắn có chút tức giận của con trai, hắn cười ha hả nói.
- Không được. Tiểu Bảo Nhi hung hăng trợn mắt với người bố không chịu trách nhiệm, sau đó nó dùng giọng không cho phép nghi vấn nói: - Cô giáo của con có nói, bố cũng phải tham gia hội thao lần này.
Vương Tử Quân thật sự cảm thấy đầu mình phình ra, Mạc Tiểu Bắc đi tham gia hội thao cũng đủ làm cho hắn buồn cười, nếu chính hắn cũng phải đi, điều này thật sự làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Không phải là Vương Tử Quân không muốn biểu diễn, thật sự là hắn không được tự nhiên. Hắn thường xuyên liên hệ với những người hơn bốn mươi năm mươi mà cảm thấy tâm tính của mình chợt già đi, bây giờ để cho hắn múa cùng đám trẻ và những gia trưởng trẻ tuổi, hắn thật sự có chút ngại ngùng.
Đúng lúc này điện thoại đặt trên bàn lại đổ chuông, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại thì Tiểu Bảo Nhi có chút tức giận nói: - Cái điện thoại kia ngày nào cũng kêu lên, nó không thể im lặng một ngày được sao?
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, hắn cười nói với Tiểu Bảo Nhi: - Tiếp cú điện thoại này xong thì coi như không còn ai gọi nữa đâu.
Lời nói của Vương Tử Quân căn bản cũng khá đúng, vì hắn cũng có lý lẽ riêng của mình. Từ sau khi hắn về nhà thì đã nhận được hơn chục cuộc điện thoại, người gọi điện thoại đến không phải là lãnh đạo cấp tỉnh thì cũng là người đứng đầu các thành phố.
Mục đích những người kia gọi điện thoại cho Vương Tử Quân cũng không phải là vì vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng, bọn họ chủ yếu gọi điện thoại để chắp nối, cũng xem như liên lạc cảm tình. Những cuộc điện thoại như vậy cũng chính là lời đáp trả tốt nhất cho phương án chọn lựa cán bộ công khai của Vương Tử Quân.
- Chào trưởng phòng Tử Quân, anh đang bận rộn gì sao? Vừa nối thông điện thoại thì giọng nói của bí thư Đậu Minh Đường thành phố Đông Hồng chợt vang lên.
- Không bận rộn sao được? Hôm nay cô giáo sắp xếp cho con trai vài bài tập, yêu cầu tập cho nhuần nhuyễn trước hội thao, xem như nhảy vì quốc khánh, tôi không phải đang huấn luyện theo đúng yêu cầu của giáo viên sao? Vì Đậu Minh Đường có quan hệ không tệ với mình, vì vậy Vương Tử Quân có chút tùy ý, như vậy thì hai người mới càng thêm thân cận.