Diêu Trung Tắc đặt điện thoại xuống rồi dùng giọng căm tức nói: - Chút độ lượng như vậy thì còn làm ăn được gì? Đúng là buồn cười.
Khí độ của con người đôi khi quyết định mức độ được việc của người đó, Diêu Trung Tắc là người làm công tác tổ chức lâu năm, hắn căn bản thật sự có nhận thức rất sâu về điều này. Phòng Quảng Thắng tuy là người tốt, thế nhưng khi công tác căn bản là có chút níu kéo.
Nhưng có ai mà hoàn mỹ? Có đôi khi cần phải rèn luyện thêm. Diêu Trung Tắc nghĩ đến Phòng Quảng Thắng mà không khỏi nghĩ đến tân trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Vương Tử Quân. Người này căn bản quá trẻ, lại có thủ đoạn, quyết đoán, đây là thứ không phải tự nhiên mà có được.
Diêu Trung Tắc chợt cười vì ý nghĩ không đâu ra đâu trong đầu mình, hắn chợt lẩm bẩm: - Chuyện nhân sự nào có đơn giản như vậy.
Diêu Trung Tắc giống như nói những lời này cho mình, cũng giống như muốn nói cho người khác nghe. Nhưng trong phòng này chỉ có một mình hắn, dù thế nào thì người khác cũng không nghe thấy được. Lúc này màn đêm cũng nhanh chóng bao phủ gian phòng của Diêu Trung Tắc.
Khu văn phòng của phòng tổ chức luôn im ắng, thế cho nên người đi qua hành lang cũng phải cố gắng giảm bớt âm thanh tiếng bước chân, chỉ sợ quấy nhiễu người nào đó.
Nhưng lúc này trong phòng làm việc của phó phòng thường vụ phòng tổ chức Trần Viễn Lũng ở lầu ba khu văn phòng của phòng tổ chức, trưởng ban Đổng Nguyên Hàng của ban số hai trong phòng tổ chức đang có vẻ mặt không quá tốt. Hắn nhìn vào văn kiện trong tay, sau đó dùng giọng do dự nói: - Trưởng phòng Trần, chuyện này chúng ta có nên trưng cầu ý kiến của trưởng phòng Vương hay không?
Đổng Nguyên Hàng là trưởng ban của ban số hai, có thể nói là một người quyền cao, không ít cán bộ cấp sở phải cố gắng kết giao với hắn. Nhưng một người nắm quyền như hắn cũng phải biết vâng lời, ví dụ như bây giờ đối mặt với Trần Viễn Lũng, hắn chỉ là một cấp dưới mà thôi.
Trần Viễn Lũng hiểu ý nghĩ của Đổng Nguyên Hàng, hắn dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Đổng Nguyên Hàng, căn bản không nói lời nào, chỉ nhìn qua văn kiện trong tay.
Trần Viễn Lũng không nói lời nào rõ ràng tạo ra một loại thái độ, Đổng Nguyên Hàng là cán bộ do một tay Trần Viễn Lũng đề bạt lên, tất nhiên hiểu lúc này biểu hiện của mình làm cho Trần Viễn Lũng mất hứng, nhưng sự việc này căn bản làm cho hắn cảm thấy rất khó xử.
Ngày hôm qua Đổng Nguyên Hàng nhận được tin tức, nói là trưởng phòng Vương đã cố ý đề cử phó hiệu trưởng Khương Tập Minh tiến lên làm phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng. Căn cứ vào tin tức này mà hắn đã chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng hôm nay trưởng phòng Trần lại ép hắn phải đưa Lý Sâm Thăng vốn là nhân tuyển ở vị trí cuối cùng lên phía trước.
Phía trước hay phía sau căn bản đều là người được đề cử, thế nhưng ý nghĩa thực tế lại khác biệt không nhỏ, sắp xếp trước thì rõ ràng là đại biểu cho ý kiến của đơn vị khảo sát. Bây giờ sắp xếp như vậy trái ngược với ý kiến chỉ đạo của Vương Tử Quân, trưởng phòng Vương sẽ nghĩ thế nào?
Trần Viễn Lũng nhìn cấp dưới đắc ý của mình, trong lòng hiểu rõ vì sao đối phương lại khó xử. Đừng thấy hắn tỏ ra không quan tâm mà lầm, thật sự hắn cũng cảm thấy cực kỳ bất an không yên.
Vương Tử Quân đã cho ý kiến rõ ràng, thế nhưng văn kiện báo cáo sau cùng lại khác biệt với ý kiến của Vương Tử Quân, điều này là gì, Vương Tử Quân sao không hiểu rõ cho được? Tuy làm việc này rõ ràng tất nhiên cũng không có vấn đề gì lớn, thế nhưng thực tế lại căn bản đang xé toang da mặt với trưởng phòng Vương.
Nói thật thì Trần Viễn Lũng căn bản không muốn vạch mặt với Vương Tử Quân, dù sao thì mình chỉ là một phó phòng thường vụ, Vương Tử Quân là lãnh đạo đứng đầu đơn vị, hơn nữa còn là thường ủy tỉnh ủy. Thế nhưng có một số việc căn bản không đi theo đúng hướng suy nghĩ của người ta.
Trần Viễn Lũng hầu như có thể khẳng định chỉ cần Vương Tử Quân lập nên quyền uy của mình ở phòng tổ chức, sau đó mình căn bản không thể nào tiếp tục công tác ở nơi này. Lúc này không có ai bao phủ lấy hắn, lại không thể là tâm phúc của Vương Tử Quân, như vậy chỉ còn một đường ra đi mà thôi. Diêu Trung Tắc là ôột phó bí thư nắm công tác nhân sự, đây là chỗ dựa tốt nhất cho hắn vào lúc này.
Trần Viễn Lũng nghĩ đến gương mặt tươi cười của Diêu Trung Tắc, hắn không khỏi xiết chặt nắm đấm. Người trong giang hồ thân bất do kỷ, đây chính là tâm cảnh của Trần Viễn Lũng vào thời điểm hiện tại.
Lsuc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là làm cho tốt vụ này, để cho bí thư Diêu thấy được năng lực của mình, thế nên có thể tiến lên con thuyền của bí thư Diêu Trung Tắc. Chỉ khi nào hắn có biểu hiện thật tốt, như vậy mới có thể nhận được sự coi trọng của bí thư Diêu, cũng chỉ như thế thì công tác của hắn sau này mới có không gian phát triển.
Đổng Nguyên Hàng lúc này căn bản cũng có tâm tư như vậy, đối phương không còn lựa chọn nào khác, Trần Viễn Lũng hiểu lúc này Đổng Nguyên Hàng cũng không thể không đi theo. Dù sao thì Đổng Nguyên Hàng cũng là cán bộ do mình đề bạt lên, nếu như mất đi sự ủng hộ của mình, người này căn bản không thể nào tiếp tục tại vị.
Khi gương mặt của Đổng Nguyên Hàng càng ngày càng xấu thì Trần Viễn Lũng chợt nói: - Chuyện này anh chỉ cần chú ý báo cáo là được, nếu có hậu quả gì, còn có tôi đây.
Trần Viễn Lũng nói đến đây thì muốn gia tăng độ nặng của mình, hắn lại nói thêm một câu: - Còn có cả bí thư Diêu.
Đổng Nguyên Hàng là người thông minh, chỉ sau nháy mắt thì hắn đã hiểu vì sao Trần Viễn Lũng lại làm như vậy, cảm giác khó chịu trong lòng đã biến mất đi phân nửa. Mặc dù Vương Tử Quân là lãnh đạo đơn vị, thế nhưng nếu trưởng phòng Trần có được sự giúp đỡ của bí thư Diêu, sau này mình có thể ổn định công tác trong phòng tổ chức.
Nhưng cái giá của sự việc lần này căn bản là quá lớn.
Đổng Nguyên Hàng thầm cảm khái, sau đó hắn trầm giọng nói: - Trưởng phòng, tôi hiểu nên làm thế nào.
Trần Viễn Lũng khoát tay áo tỏ ý cho Đổng Nguyên Hàng rời khỏi phòng làm việc của mình. Hắn cũng không thấy sự thay đổi thái độ của Đổng Nguyên Hàng có gì là không đúng. Đối với những người công tác trong đơn vị như bọn họ, vào thời điểm nào cũng phải có sự chọn lựa, có những lựa chọn sẽ đẩy anh phát triển xa ngàn dặm, cũng có những lựa chọn làm cho các anh phải vùi xuống bùn đen.
Nhưng anh nhất định phải chọn, nếu không thì kết quả nộp giấy trắng chỉ sợ còn xấu hơn là cho ra lựa chọn phù hợp. Cho ra một lựa chọn thì ít nhất cũng có người nâng đỡ, nếu cho ra giấy trắng thì căn bản là vô năng.
Trần Viễn Lũng cầm lấy văn kiện của Đổng Nguyên Hàng đang đặt trên bàn, hắn có chút trầm ngâm. Tuy hắn đã làm ra lựa chọn, thế nhưng khi hắn chuẩn bị quán triệt lựa chọn của mình, trong lòng chợt cảm thấy căng thẳng khó hiểu.
Có những việc khi mà đâm đầu vào thì căn bản làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.